Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 7 Chương 6: Thâm tình


Sở Lăng Thường khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ đem bàn tay nhỏ bé của mình khoác lên cánh tay hắn đầy lưu luyến.

Sự yên tĩnh lúc này cũng là một biểu hiện của niềm hạnh phúc. Nó mang hàm nghĩa tất cả mọi chuyện đều diễn ra bình thường, không có sóng gió, không có phong ba, cho dù là bất kỳ ai cũng được bình an vô sự.

Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng kéo Sở Lăng Thường dậy, sau khi ngồi xuống hắn lại vươn tay ra kéo nàng vào lòng, khiến nàng ngồi lên đùi hắn rồi thuận thế ôm lấy nàng ghì vào trong ngực mình, hít thật sâu mùi hương thơm ngát thuộc về riêng nàng. Nhiều năm như vậy, nhưng mỗi khi ôm nàng hắn lại có cảm giác như đã sở hữu hết thảy. Dần dần, hắn còn phát hiện ra mị lực của nàng đã sớm vượt xa cả giang san này.

“Tình hình Ấp Thành sao rồi?” Một lúc lâu sau, Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi.

Ấp Thành là nơi đã phải gánh chịu thiên tai khá nghiêm trọng nên dân chúng trong thành cũng bị thương vong vô số. Tuy rằng phần gia sản tịch biên của Vu Đan và Y Kha cùng nhiều vàng bạc đã được chuyển tới cứu tế nhưng đối với một địa phương bị thiên tai nặng nề như vậy thì muốn khôi phục lại sự phồn thịnh lúc trước lại cần phải có một người đứng đầu sáng suốt. Đáng tiếc, Thiền Vu Quân Thần không muốn tới nơi này cho nên tình hình không mấy khả quan xem chừng sẽ còn kéo dài thêm.

Thiền Vu Quân Thần vốn không phải là người vô tình, nhưng sở dĩ ông ta không muốn nhắc tới Ấp Thành là bởi để tới được nơi này thì cần phải đi qua khu vực hồ tình nhân. Đó là con đường duy nhất bắt buộc phải đi qua. Năm xưa, Ấp Thành cùng khu vực hồ tình nhân là nơi mà Thiền Vu Quân Thần quyết tâm đánh hạ vì Dung nương. Nay Dung nương đã không còn trên nhân thế, nhắc đến hồ tình nhân sẽ càng khiến Thiền Vu Quân Thần tức cảnh sinh tình.

Nói cách khác, hiện giờ người có thể lãnh đạo Ấp Thành chỉ có Hách Liên Ngự Thuấn mặc dù Ấp Thành không thuộc về đất phong của hắn.

Nhìn nét ân cần trong đôi mắt đẹp của Sở Lăng Thường, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười nhẹ, đưa tay lên vuốt lọn tóc vương trên trán nàng, chậm rãi lên tiếng, “Hiện nay triều đình không chút coi trọng Ấp Thành, thứ nhất là bởi nó bị thiên tai quá nặng nề, rất nhiều dân chúng ở đó đã sớm di cư, thứ hai là nó cách biên giới Hung Nô quá xa. Để tình hình ở nơi đó ổn định trở lại và phát triển như trước thì triều định cần phải cử người tới đó để điều hành. Nhưng hiện giờ Ấp Thành giống như một khúc xương trơ chỉ đáng bị ném đi cho nên triều đình cứ để mặc nó tự tồn tại.”

Sở Lăng Thường nghe vậy, nét lo âu thoáng hiện trên gương mặt, “Ấp Thành tuy bị thiên tai nghiêm trọng nhưng vẫn còn không ít người dân vẫn kẹt lại đó. Những người đó phải làm sao bây giờ? Không thể để họ tự sinh tự diệt được!”

Hách Liên Ngự Thuấn chăm chú nhìn nàng, trong mắt ánh lên ý cười dịu dàng.

Ý cười dịu dàng trong mắt hắn khiến một cảm giác hạnh phúc cùng ấm áp dâng lên trong lòng Sở Lăng Thường. Ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng nhẹ giọng nói, “Ta biết, chàng không muốn như vậy, đúng không?”

“Người hiểu ta chỉ có nàng mà thôi!” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ giơ tay véo nhẹ sống mũi Sở Lăng Thường, đáy mắt tràn ngập sự cưng chiều, nhẹ nhàng nói, “Ấp Thành luôn luôn bị triều đình coi nhẹ, nhưng ta cho rằng, Ấp Thành là cửa ngõ để giao thương với các nước bên ngoài. Nó giống như yết hầu trên cơ thể con người vậy. Nếu có người cai trị tài giỏi, Ấp Thành sẽ nhanh chóng trở nên trù phú.”

Sở Lăng Thường cũng cảm thấy những lời của hắn rất có đạo lý liền gật đầu rồi cười nhẹ, “Nhưng không biết Ấp Thành sẽ có người cai quản thế nào đây?”

Hách Liên Ngự Thuấn nghiêng đầu, trên bờ môi mỏng dâng lên một nụ cười êm ái, hắn cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà lại chuyển đề tài, “Ta đưa nàng tới một nơi!”

“Là nơi nào vậy?” Sở Lăng Thường có thể cảm nhận được trong nội tâm của Hách Liên Ngự Thuấn đang dâng tràn cảm giác vui thích thì cũng tự nhiên cảm thấy cao hứng, tò mò hỏi lại.

Nhưng xem ra Hách Liên Ngự Thuấn vẫn quyết tâm muốn giữ lại bí mật này, hắn không nói thêm lời nào mà đứng dậy, đem áo choàng lông cừu tới khoác lên vai nàng, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng cùng đi ra ngoài.

“Thái tử, tiểu thư, hai người…” Vừa đúng lúc Thanh Tụ mang đồ điểm tâm bước vào, thấy hai người họ như vậy thì cảm thấy hết sức tò mò.

“Thanh Tụ, đi theo chúng ta!” Hách Liên Ngự Thuấn sảng khoái nói một câu rồi kéo Sở Lăng Thường nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Thanh Tụ sửng sốt rồi vội vàng kêu to, “Chờ em với!”

Hách Liên Ngự Thuấn đã có sự chuẩn bị từ sớm. Bên ngoài có hai cỗ xe ngựa, trong đó hắn và Sở Lăng Thường ngồi một xe, còn xe kia ngoài Thanh Tụ thì còn có Hổ Mạc.

Sở Lăng Thường lẳng lặng vùi trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, nàng cũng không hỏi nhiều. Thật ra thì đi đến đâu cũng không thành vấn đề, đối với nàng mà nói, chỉ cần nơi nào có hắn thì đã quá tốt rồi.

Nhưng quang cảnh trong chiếc xe còn lại thì hoàn toàn khác. Không giống với vẻ an tĩnh của Sở Lăng Thường, Thanh Tụ là một nha đầu không thể ngồi yên được lâu. Thấy xe ngựa không ngừng tiến về phía trước, đến khi mặt trời đã dần xuống núi cũng không có dấu hiệu dừng lại thì rốt cục Thanh Tụ cũng không nhịn được, vén rèm lên một chút, cố nén xuống tiếng càu nhàu, khẽ cắn môi, rốt cục đem toàn bộ sự chú ý đặt vào người vẫn không nói không rằng ngồi bên cạnh - Hổ Mạc.



Từ lúc lên xe Hổ Mạc vẫn ngồi dó, thân thể khẽ đung đưa theo nhịp lắc lư của xe ngựa, hai mắt nhắm lại từ lúc đó không hề mở ra.

Lòng hiếu kỳ của Thanh Tụ rất nhanh chóng chuyển lên người Hổ Mạc.

Thanh Tụ đã nghe nhắc đến tên Hổ Mạc từ trước kia, hai năm trước cũng từng nhìn thấy hắn cưỡi trên con chiến mã cao lớn, dáng vẻ vô cùng anh dũng hệt như thái tử. Nghe nói Hổ Mạc này đã cùng thái tử ở trên chiến trường vào sinh ra tử. Hiện giờ, hắn là thủ lĩnh đội cận vệ, chỉ nghe lệnh một mình thái tử.

Tên này là cái hạng người gì đây, không thèm coi ai vào trong mắt sao?

Thanh Tụ suy nghĩ một hồi rồi hơi bĩu môi. Chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, có cốt khí gì chứ? Lên xe lâu như vậy rồi, ngay cả câu nói cũng không có tiếng nào.

Không đúng! Có gì đó không ổn lắm…

Thanh Tụ co người lại, nhìn chằm chằm vào Hổ Mạc ngồi ở một bên rồi khẩn trương nuốt nước miếng. Hắn sao tới giờ vẫn không nhúc nhích dù gì một chút vậy? Ngay cả mắt cũng không mở ra. Còn nữa, hình như hắn cũng không thở?

Không phải là…chết rồi đấy chứ?

Nghĩ như vậy, Thanh Tụ thận trọng nhích lại gần Hổ Mạc càng lúc càng gần rồi mở to cặp mắt nhìn thẳng vào gương mặt Hổ Mạc. Nha đầu này muốn nhìn thật rõ xem mí mắt hắn có động đậy hay không?

Nhưng dáng vẻ của Hổ Mạc thực sự giống một người đã chết.


Cố nén tiếng hét chói tai vì kinh hãi xuống, Thanh Tụ nhẹ nhàng đưa ngón tay ra trước mũi Hổ Mạc.

Đúng lúc này, Hổ Mạc bất ngờ mở bừng mắt.

Đầu tiên, Thanh Tụ không kịp có phản ứng, liền sau đó hoảng sợ hét lên một tiếng cực kỳ chói tai.

“Ngự Thuấn, hình như ta nghe thấy tiếng Thanh Tụ?” Trong chiếc xe ngựa phía trước, Sở Lăng Thường giật mình ngẩng lên từ trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, có chút bất an hỏi.

Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu hôn lên trán nàng, thấp giọng nói, “Không có việc gì. Hổ Mạc ngồi cùng xe với Thanh Tụ, chắc nha đầu đó kinh hãi chút thôi.”

Nghe những lời trấn an của hắn, tâm tình Sở Lăng Thường cũng dần buông lỏng, lại lần nữa vùi vào trong ngực hắn. Nàng đưa tay ôm ngang hông hắn, nũng nịu hỏi nhỏ, “Đó là nơi nào vậy?”

“Là một nơi rất đẹp, nàng nhất định sẽ thích.” Hách Liên Ngự Thuấn cưng chiều nói, đem nàng ôm càng chặt hơn, khẽ cất giọng nói đầy yêu thương, “Chẳng qua đường đi hơi xa, nếu mệt thì nàng ngủ một chút đi.”

Nói xong, hắn liền đem áo choàng lớn trên người mình kéo xuống khoác lên người nàng.

Hơi thở nam tính cùng mùi xạ hương thoang thoảng đặc trưng của hắn như hoà chung một chỗ khiến Sở Lăng Thường như bị vây trong đó. Cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng, nàng khẽ gật đầu, giống như một con mèo nhỏ dán chặt vào trong ngực hắn.

Chậm rãi nhắm đôi mắt lại, cảm thụ hơi thở của hắn, lúc này đây, Sở Lăng Thường không hề cảm thấy chút lạnh giá nào mà ngược lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn nổi lên ý cười đầy hạnh phúc, hắn đưa tay dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, nhìn đôi mắt đẹp của Sở Lăng Thường chậm rãi khép lại thì lại càng không muốn rời xa nàng, nét nhu tình trong mắt hắn cũng càng lúc càng trở nên sâu đậm…


Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 7 Chương 6: Thâm tình