Truyện tranh >> Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San >>Quyển 6 Chương 3: Phần 3: Đêm trước ngày đại hôn

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 6 Chương 3: Phần 3: Đêm trước ngày đại hôn


Sở Lăng Thường ngẩng lên nhìn vị sư huynh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cảm thông và chăm sóc mình. Trong ấn tượng của nàng, dáng vẻ của huynh ấy vẫn luôn như vậy, chưa từng tỏ ra tức giận cho dù gặp bất cứ tình huống nào.

Dáng vẻ của sư huynh vĩnh viễn vẫn ôn nhu như một miếng noãn ngọc khiến người ta cảm thấy ấm áp cùng an toàn, nhưng nàng hiểu rất rõ, cho dù ánh mắt đó ôn nhu đến nhường nào thì vẫn có một phần cố chấp trong đó.

Sở Lăng Thường nhìn thẳng vào mắt Dạ Nhai Tích, cũng là nhìn thấu tâm tư của vị sư huynh này. Hít sâu một hơi, nàng khẽ hỏi, “Sư huynh, huynh sẽ rời khỏi Bắc quốc sao?”

Nét dịu dàng trên môi Dạ Nhai Tích hơi ngưng lại. Vị sư huynh này cũng nhìn nàng hồi lâu mà không nói gì. Dạ Nhai Tích suýt chút nữa đã quên mất sư muội này của mình rất giỏi về việc đoán biết lòng người.

Thanh Tụ trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của Sở Lăng Thường cũng không hiểu được Dạ Nhai Tích. Tại sao lại kéo sư huynh vào chuyện này?

Dạ Nhai Tích cũng không né tránh ánh mắt của Sở Lăng Thường. Nhìn nàng hồi lâu, giọng nói êm ái của Dạ Nhai Tích lại vang lên, “Ta là sư huynh của muội, sư phụ không còn, sư huynh cũng như cha, mệnh lệnh của ta cũng chính là mệnh lệnh của sư phụ, muội không thể vi phạm sư lệnh.”

“Vi phạm sư lệnh đâu chỉ có mình muội?” Giọng nói tràn ngập sự kiên định của Sở Lăng Thường liền vang lên, “Khi huynh đã biết kẻ nào ở Hung Nô này hạ độc hại chết sư phụ, huynh còn có thể rời khỏi đây sao?”

Dạ Nhai Tích hơi nheo mắt lại.

Thanh Tụ nghe vậy liền hiểu ra, kinh ngạc nhìn Dạ Nhai Tích.

“A, em hiểu rồi! Sư huynh muốn đưa em cùng tiểu thư rời khỏi nơi này trước rồi huynh sẽ quay trở lại phải không?”

Dạ Nhai Tích không nói tiếng nào.

Sở Lăng Thường cố gắng nén chặt sự phiền muộn trong lòng, đưa tay nắm lấy tay Dạ Nhai Tích, ‘Sư huynh, huynh tới Hung Nô này ngoài việc tìm muội còn có việc tìm ra hung thủ sát hại sư phụ, không phải sao?”

“Đúng vậy!” Dạ Nhai Tích nhìn nàng, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, “Nhưng đây không phải chuyện đùa, một mình ta thì có thể, nhưng muội cùng Thanh Tụ nhất định phải rời khỏi nơi này.”

Sở Lăng Thường khẽ lắc đầu, “Không, sư huynh, muội đã tìm ra hung thủ độc hại sư phụ. Hắn chính là nhị vương tử Vu Đan. Muội không thể đi, sư phụ trúng phải độc thủ của hắn, muội muốn hắn phải đền mạng cho sư phụ.”

“Nhị vương tử Vu Đan?” Trong đôi mắt Dạ Nhai Tích như có ngọn lửa bùng lên, bàn tay còn lại siết chặt đến nỗi tiếng khớp xương kêu lên răng rắc. Bất giác Dạ Nhai Tích lại nhớ đến kẻ đã gặp trên cầu thang lúc ban ngày. Hắn chính là Vu Đan!”

Thanh Tụ nghe hai người họ nói chuyện thì sắc mặt thoáng tái đi, vội vàng ngắt lời họ, “Tiểu thư, sư huynh, hai người muốn vi phạm sư mệnh sao? Không được, không được. Sư phụ đã dặn mọi người không được truy cứu hung thủ, còn lệnh cho mọi người phải rời khỏi Bắc quốc, nếu không tiểu thư cùng sư huynh cũng sẽ mất mạng. Chúng ta…chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi đây, dù sao chúng ta cũng đã hộ tống công chúa tới Hung Nô rồi.”

Vừa nói, Thanh Tụ vừa dùng sức kéo tay hai người họ, mà hai con tiên hạc ở bên cạnh cũng kêu lên thúc giục.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đè tay Thanh Tụ lại rồi nhìn về phía Dạ Nhai Tích, “Sư huynh, huynh dẫn Thanh Tụ rời khỏi đây đi. Sau khi báo thù cho sư phụ, muội nhất định sẽ đi tìm hai người, muội có cách đối phó với Vu Đan.”

Nàng không phải không nghe lời sư phụ, chẳng qua mỗi lần nghĩ tới chuyện sư phụ bị độc hại, còn hung thủ vẫn tiêu dao tự tại, nàng sao có thể coi như không có chuyện gì, nhàn nhã vượt qua mỗi ngày cho tới cuối đời?

Nếu như không để hung thủ bị trừng phạt, nàng dù cho có trường mệnh đến trăm tuổi cũng không an lòng.

Mà ngay cả Dạ Nhai Tích cũng có suy nghĩ như vậy. Thân là đại sư huynh sao lại có thể để mặc cho sư muội của mình mạo hiểm?

“Lăng Thường, cách của muội chính là gả cho Tả hiền vương sao? Muốn Vu Đan đền mạng còn có rất nhiều cách, ta không thể nhìn muội vì báo thù mà hủy đi hạnh phúc nửa đời sau của mình.” Dạ Nhai Tích chậm rãi cất tiếng đầy kiên quyết.

Sở Lăng Thường khẽ ngước đôi mắt như có màn sương mờ che phủ, cố gắng che dấu nỗi đau đớn trong lòng, “Sư huynh, Tả hiền vương luôn đối đầu với Vu Đan, nếu như chúng ta không để ý tới hậu quả mà giết Vu Đan, vậy nhất định Thiền Vu sẽ động tới Hán cung, không chừng đây sẽ trở thành cái cớ để phát động chiến tranh lần nữa. Đến lúc đó, người chịu khổ vẫn là bách tính. Sư phụ không muốn những điều đó. Huynh cùng muội cũng không muốn như vậy.” Nàng dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi đứng dậy nhìn rặng hoa đào khẽ lay động theo cơn gió bên ngoài, tận đáy lòng tràn ngập sự bất đắc dĩ.



“Hách Liên Ngự Thuấn nắm binh quyền trong tay, nếu hắn có lòng đối phó với Vu Đan, muội có thể mượn lực của hắn. Gả cho hắn, muội hành động sẽ càng tiện lợi.”

Thanh Tụ lấy tay che miệng, một lúc sau mới bước tới kéo áo nàng, nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, thì ra tiểu thư gả cho Tả hiền vương là có mục đích? Hắn có biết chuyện đó không? Nếu hắn biết bị tiểu thư lợi dụng…”

“Thanh Tụ!” Dạ Nhai Tích lên tiếng ngắt lời Thanh Tụ, nhìn về phía Sở Lăng Thường thấy trong mắt nàng mơ hồ dâng lên nỗi đau đớn thì khẽ thở dài một tiếng, “Muội có yêu hắn không?”

Thanh Tụ tròn xoe mắt nhìn Sở Lăng Thường.

Ngón tay thanh mảnh trắng trẻo của Sở Lăng Thường chậm rãi gỡ tay Thanh Tụ ra. Làn gió nhẹ thoảng qua khiến mái tóc dài của nàng khẽ lay động khiến gương mặt nhỏ nhắn càng sáng bừng lên. Đôi mắt trong veo như nước thoáng có chút run rẩy, rồi cuối cùng nàng cũng nhìn thẳng vào mắt của Dạ Nhai Tích.

“Sư huynh, muội yêu hắn!”

“A…tiểu thư?” Thanh Tụ giật mình hét lên.

Sở Lăng Thường vẫn lẳng lặng đứng yên đó, một thân xiêm y trắng tinh khôi càng tôn lên dáng vẻ điềm đạm thanh nhã của nàng. Nét ưu thương ẩn hiện nơi chân mày tựa như một nét bút chấm phá khiến người ta thấy mà đau lòng.

Dạ Nhai Tích không hề kinh ngạc, cũng không đứng dậy mà chỉ ngồi yên ở đó lẳng lặng nhìn nàng.

Không khí tựa như đông cứng lại.

Mãi lâu sau, Dạ Nhai Tích mới mở miệng, giọng nói vẫn êm ái như trước, không có lấy một chút tức giận, chỉ là trong đó thoáng có chút lo âu, “Kiếp này có thể cùng người mình yêu thương cũng là một chuyện may mắn. Lăng Thường, ta hiểu tâm tư của muội, diệt trừ Vu Đan chẳng những có thể báo thù cho sư phụ, còn có thể giúp Tả hiền vương ngồi lên vị trí Thiền Vu. Đã như vậy, ta cũng ở lại đây, cùng muội vào sinh ra tử.”


“Sư huynh?” Sở Lăng Thường không ngờ Dạ Nhai Tích sẽ đồng ý nên trong mắt dâng tràn cảm động. Nhưng nàng sao có thể nhìn sư huynh gặp nguy hiểm chứ?

Dạ Nhai Tích nhìn thấu nỗi băn khoăn của nàng, cười cười, “Nếu muội không sợ làm trái lệnh sư phụ thì vì sao ta lại sợ chứ? Sống có gì vui mà chết cũng có gì đáng sợ. Chỉ cần khi còn sống có thể làm được việc mình muốn làm thì chết cũng không hối tiếc.”

Một giọt lệ lặng lẽ rớt trên gò má của Sở Lăng Thường. Nàng không nói thêm gì nữa bởi vì nàng hiểu rõ sư huynh cùng mình đều không thể rời khỏi đây được. Trong tim nàng có mối thù của sư phụ nhưng cũng có cả Hách Liên Ngự Thuấn. Còn sư huynh? Mối thù của sư phụ đương nhiên phải báo, nhưng trong lòng huynh ấy cũng có một nữ tử. Huynh ấy ngàn dặm tới nơi này, đương nhiên còn có một tâm nguyện khác nữa.

Bọn họ đều không thể trở về.

Biết rất rõ tương lai sẽ có thể bỏ mạng ở nơi này, nhưng vẫn là không oán không hối.

Nhưng nàng không thể nhìn sư huynh xuất đầu lộ diện. Cho dù sau này nàng phải chịu sự trừng phạt của vận mệnh nàng cũng muốn học theo sư phụ, nghịch thiên cải mệnh một lần.

Thanh Tụ nghe hiểu ý tứ của hai người họ, khó tin lắc đầu, “Hai người điên rồi sao? Ở lại đây sẽ phải chết!”

“Thanh Tụ!”

“Tiểu thư…” Thanh Tụ không đợi Sở Lăng Thường mở miệng đã lập tức kéo tay áo nàng, dồn dập lên tiếng, “Tiểu thư muốn đuổi em đi sao? Không, em tuyệt đối không rời khỏi đây. Cho dù thế nào, lần này em cũng sẽ không rời khỏi tiểu thư. Hai người thật sự điên rồi, nhưng em cũng muốn cùng điên với hai người. Đừng khuyên em rời khỏi đây, một mình em thì phải tiếp tục sống thế nào chứ?” Nói xong nước mắt Thanh Tụ lại chảy ròng xuống.

Khóe mắt Sở Lăng Thường lại lần nữa phiếm hồng, đưa tay ôm lấy Thanh Tụ.


Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 6 Chương 3: Phần 3: Đêm trước ngày đại hôn