Truyện tranh >> Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San >>Quyển 5 Chương 1: Mười dặm hoa đào

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 5 Chương 1: Mười dặm hoa đào


Khi oanh yến phương Nam bắt đầu hót líu lo cũng là lúc bầu trời phương Bắc dần trở nên trong sáng, không khí mùa xuân đã tràn ngập khắp nơi, chút giá lạnh cuối cùng cũng không còn mà hoàn toàn được thay thế bởi những cánh hoa đào lất phất.

Sáng sớm, Sở Lăng Thường vừa đẩy cửa sổ Cấm lâu ra thì mùi hương hoa đào đã phiêu đãng tràn ngập căn phòng.

Nhìn đến khắp sân tràn ngập cánh hoa đào, nàng còn nghĩ mình đã trở lại Hán cung.

Mảng sân phía đông chỉ trong một đêm đã biến thành rừng hoa đào, phản chiếu sắc phớt hồng lên gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc của Sở Lăng Thường. Khung cảnh mỹ lệ này như thể vừa từ trên trời giáng xuống, khiến cả khoảng sân đều sáng bừng lên trong không khí mùa xuân.

Lơ đãng nhớ tới cảnh tượng hôm trước, nàng mới hiểu đám nhân công bận rộn kia thì ra là đang muốn trồng cây hoa đào.

Là lệnh của hắn sao?

Trái tim nàng bất giác đập loạn lên, nhớ lại nụ cười cùng câu nói của Y Trĩ Tà… “Cái tên đó đổi tính rồi?”

Đổi tính?

Chỉ vì muốn trồng hoa đào?

Sở Lăng Thường còn đang nghĩ ngợi thì trong sân lại có bóng người bước vào. Một trận gió nhẹ thổi qua khiến vô số cánh hoa đào rơi rụng, bao lấy thân ảnh cao lớn vừa xuất hiện khiến khung cảnh lại thêm phần ấm áp.

Nam nhân đã biến mất suốt hai ngày nay rốt cục cũng lộ diện. Bộ cẩm bào khoác trên người hắn còn dính dấp vài cánh hoa đào. Ngẩng đầu lên thấy nàng đang đứng bên khung cửa sổ, hắn liền hướng về phía nàng khoát tay, ra ý bảo nàng xuống dưới.

Ánh mắt Sở Lăng Thường thoáng hiện lên chút sửng sốt. Hắn cũng như những cánh hoa đào này đều bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, không một chút tiếng động. Hơi thở của hắn cũng cực kỳ nhẹ nhàng, không có lấy một chút ứ khí, thực giống như người tình cờ đi qua nơi này thưởng hoa, thấy nàng nên mời cùng thưởng thức mà thôi.

Hai ngày nay, Sở Lăng Thường cũng không mặc lại y phục nam nhi nên từ trên xuống dưới của phủ vương gia đều biết rõ ràng thân phận nữ nhi của nàng, do đó nàng cũng không cần phải che dấu nữa. Đêm trước, nàng cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng thực không nghĩ ra mục đích thực sự khiến Hách Liên Ngự Thuấn đưa nàng tới dự dạ tiệc là gì. Chắc hẳn không phải hắn chỉ đơn thuần muốn nói với mọi người nàng là nữ nhân đấy chứ?

Ý nghĩ này rất nhanh chóng bị nàng phủ định. Thứ nhất, Hách Liên Ngự Thuấn không cần thiết phải làm như vậy. Tuy nàng không hiểu hắn lắm, nhưng từ hành vi cử chỉ thường ngày của hắn cũng không khó để nhận ra hắn luôn không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Cho dù toàn phủ có hoài nghi hắn có quan hệ đoạn tụ thì hắn cũng chẳng đổi tính mà đi giải thích. Thứ hai, hắn cũng lệnh cho Nam Hoa công chúa tới dự yến, nhưng sau đó nàng mới biết được Nam Hoa bị Ổ Giai tra tấn đến chết khiếp nên không có tham dự, mà Hách Liên Ngự Thuấn cũng không tới hỏi thăm tình hình của cô ấy. Mục đích hắn muốn Nam Hoa tham dự yến hội là gì? Tuyệt đối không phải muốn cô ấy làm vật trang trí đấy chứ?

Nói không chừng, hoặc do Ổ Giai hoặc là vị Đề Nhã quận chúa không mời mà tới kia vô tình làm hỏng chuyện tốt của Hách Liên Ngự Thuấn, khiến cho yến hội biến thành một trò khôi hài. Đây là điều duy nhất mà Sở Lăng Thường nghĩ tới.

Nhưng nhìn đến nam tử vừa đột ngột xuất hiện ở sân Cấm lâu, nụ cười của hắn trông cực kỳ dịu dàng, khiến nàng theo bản năng lại nhớ tới miếng ngọc bội bằng hàn ngọc đeo nơi cổ. Lúc này nàng mới phát hiện nụ cười của hắn quả thực rất mê người, nhưng không thể quá đắm chìm vào đó, nếu không sẽ không phát hiện ra trong ánh mắt hắn có bao nhiêu thâm thúy.

Hắn là chủ nhân của yến hội. Hắn sắp xếp yến hội diễn ra như vậy có phải là đã nhìn thấu mục đích của nàng rồi không?

Không khí trong sân cực kỳ trong lành khiến mỗi lần hô hấp đều có thể đem luồng khí thơm mát tràn ngập hơi thở. Thiên địa vạn vật như sáng bừng lên khiến một thân xiêm y trắng tinh của Sở Lăng Thường lại càng thêm nổi bật, trên mái tóc đen dài óng ả cũng vương lại mấy cánh hoa đào.

Hách Liên Ngự Thuấn đứng tại chỗ, không chớp mắt nhìn về nữ tử đang băng qua rừng hoa đào, nụ cười trên môi hắn dường như mở rộng thêm, đợi nàng tiến lại gần, hắn liền hướng về phía nàng vươn tay ra.

Một cánh hoa đào phớt hồng rơi xuống lòng bàn tay hắn, hắn cũng không hề nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn từng cánh hoa đào lất phất vương theo từng nhịp bước của nàng.

Nhìn bàn tay to rắn chắc trước mặt, mỗi một đốt ngón tay đều tràn ngập sức mạnh khiến tâm tình Sở Lăng Thường lại chấn động. Không hiểu sao, nàng như bị mê hoặc, không tự chủ được đưa tay về phía hắn.



Nét mặt Hách Liên Ngự Thuấn cũng giãn ra, đem bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng hoàn toàn bao lấy, nhẹ nhàng dùng sức kéo nàng lại bên người.

Mùi xạ hương trong hơi thở của hắn hòa cùng mùi hương thoang thoảng của hoa đào khiến trong lòng Sở Lăng Thường chợt có chút hoảng hốt. Hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thanh âm dịu dàng khẽ vang lên.

“Thích không?”

Giống như một khúc ca động lòng người, nhẹ nhàng tác động vào thẳm sâu trong lòng Sở Lăng Thường khiến cho hô hấp của nàng không kìm được mà trở nên dồn dập. Hoa đào này thực sự là do hắn sai người trồng.

Nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng không dám nhìn vào gương mặt hắn dù chỉ là nhìn nghiêng bởi vì nàng sợ, sợ chỉ liếc mắt một cái sẽ khiến vạn kiếp bất phục.

Nàng bắt đầu hiểu được một chút vì sao Ổ Giai cùng Đề Nhã lại điên cuồng vì hắn như vậy. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ sợ.

“Vì sao?” Một câu ngắn gọn khẽ thốt ra từ đôi môi anh đào, ánh mắt nàng chăm chú dõi theo cánh hoa đào bay xuống, lại cố gắng kìm nén thứ tình cảm kỳ lạ vào nơi sâu thẳm trong lòng.

Cánh tay đang siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng hơi thu lại, bên vành tai nhỏ nhắn vang lên giọng nói ấm áp tràn ngập ý cười của hắn, “Bởi vì nàng sẽ thích!”

Sở Lăng Thường khẽ chớp mắt, rồi ánh mắt lại vô tình lướt qua bàn tay to đang siết lấy eo mình. Cái tên Hách Liên Ngự Thuấn này mỗi lần nhắc tới lại khiến lòng nàng đau nhói. Nam nhân tính tình biến hóa thất thường này có đôi khi khiến nàng nảy sinh ý niệm giết chết hắn, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn lóe lên lại khiến nàng chịu biết bao khuất nhục. Từ lúc phát hiện bình độc dược ở dược phòng kia cho tới giờ hắn vẫn không cho nàng một lời giải thích rõ ràng.

Có đôi khi, hắn lại dịu dàng đến dọa người, cũng như đêm đó hắn ôn nhu với nàng lại tận tình săn sóc, cũng như giờ khắc này, hắn lại dịu dàng thì thầm bên tai nàng câu nói, “Bởi vì nàng thích?”


Thật vậy sao?

Hắn thực sự quan tâm đến suy nghĩ của nàng sao?

Thấy Sở Lăng Thường không nói lời nào, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ than nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống, giống như có chút mệt mỏi hoặc như đang tham luyến mùi hương của nàng, gương mặt cương nghị của hắn vùi vào phần cổ trắng mịn, sống mũi nhẹ nhàng cọ xát lên gáy nàng, “Đã bao lần ta nghĩ nếu có thể ở dưới tán hoa đào này nhìn thấy nụ cười của nàng thì tốt biết bao. Vì thế, ta sai người trồng mười dặm hoa đào này để đổi lấy nụ cười của nàng.”

Trái tim Sở Lăng Thường lại đập loạn lên, những lời của hắn thực khiến lòng nàng đau nhói.

“Thật ra…” nàng khẽ cắn môi, hơi đẩy hắn ra, “Ngươi không cần làm như vậy.”

Hắn muốn làm cái gì? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Hẳn là hắn đã ở trong cung đợi hai ngày hai đêm nay, vì sao vừa trở về lại như biến thành một người khác như vậy?

Nàng đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn. Có lẽ, Y Trĩ Tà hiểu được hắn hoặc là chỉ có hắn mới thực sự hiểu được bản thân mà thôi.

Nghe những lời này của nàng, nam nhân đang ôm chặt nàng không giận mà còn cười khẽ, thanh âm cũng trở nên dịu dàng hơn, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chẳng lẽ hy vọng đó của ta cũng thành xa vời sao?”

Hắn coi bản thân mình là anh hùng như vậy nếu là thường ngày nàng đã sớm cất lời châm biếm, nhưng giờ khắc này, giọng nói của hắn mang theo biết bao thâm tình. Nàng biết hắn là anh hùng, vẫn luôn biết, hắn là chiến thần nơi sa trường, là kiêu vương bất khả chiến bại, hắn có sự kiêu ngạo của hắn, tự hào của hắn, nhưng vì sao còn cố tình làm khó một mình nàng?


Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 5 Chương 1: Mười dặm hoa đào