Truyện tranh >> Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San >>Quyển 3 Chương 57: Chịu đựng gió sương

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 3 Chương 57: Chịu đựng gió sương


Thành Trường An, Hán cung.

Tin thắng trận cùng việc ba mươi vạn quân Ngô - Sở bị tiêu diệt được thám tử ngày đêm cấp báo về cung Cam Tuyền. Lại thêm đầu của Ngô vương được dâng lên khiến Cảnh Đế đang ngồi trên ngai vang cũng cực kỳ cao hứng vỗ tay tán thưởng, “Hay lắm! Phản quân Ngô - Sở có thể giải quyết trong thời gian ngắn ngủi như vậy hoàn toàn là nhờ công của Sở Hoàn dư cùng người của Quỷ Cốc phái. Châu Á Phu chinh chiến có công, trẫm nhất định sẽ ban thưởng trọng hậu.”

Châu Á Phu tiến lên trước, quỳ một gối giữa đại điện…

“Á Phu xin cảm tạ hoàng thượng. Vì Đại Hán bình ổn phản loạn là chức trách của Á Phu. Ty chức cho rằng, lần này thắng lợi đều nhờ Sở Hoàn dư cùng Dạ Nhai Tích - hai vị quân sư ở phía sau hỗ trợ. Nếu không có cẩm nang diệu kế của hai người họ, Hán quân của ta tuyệt đối không thể trong ba tháng ngắn ngủi đã bình định được chiến loạn.”

“Đúng vậy, người của Quỷ Cốc phái thần cơ diệu toán, lần này thế lực của Ngô vương hoàn toàn bị tiêu diệt, mấy người Sở Hoàn dư thực sự lập công lớn. Phàm là người có công, trẫm nhất định khen thưởng thỏa đáng.” Cảnh Đế trông cực kỳ cao hứng, nhưng lại thoáng nghĩ tới Hàn Thiền Tử cùng Dạ Nhai Tích, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác nặng nề rồi khẽ thở dài một tiếng.

Trên triều đình, mặc dù tiếng chúc mừng nổi lên râm ran nhưng có thể thấy các đại thần vẫn canh cánh trong lòng việc Sở Lăng Thường chỉ huy trận chiến này.

Châu Á Phu thấy Cảnh Đế như vậy, trong lòng đương nhiên cũng ngầm hiểu, nên lại lần nữa mở miệng, “Hoàng thượng, ty chức cùng Dạ Nhai Tích quân sư về trước phục mệnh, Sở Hoàn dư cũng đã sớm đánh bại đại quân Hung Nô, chẳng bao lâu nữa sẽ có tin báo tiệp truyền về, xin hoàng thượng đừng quá lo lắng. Chỉ là chuyện Hàn lão phu tử qua đời có lẽ đã truyền đến chỗ Sở Hoàn dư rồi. Thỉnh hoàng thượng điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Hàn lão phu tử và hậu táng cho thật tốt.”

Các đại thần khác lại bắt đầu bàn tán, có người còn định đứng ra tình nguyện bày mưu tính kế. Châu Á Phu chỉ lạnh lùng nhìn về phía mấy viên quan kia rồi không thèm để ý nữa. Thời gian gần đây ở gần bên cạnh Sở Lăng Thường, Châu Á Phu đã đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Ông ta phát hiện nữ tử này thực sự là nhân tài hiếm có, nhất là khi giúp ông ta lấy được đầu Ngô vương. Cho nên Châu Á Phu cực kỳ khâm phục nàng, nguyện ý đứng ra bảo vệ.

Ánh mắt Cảnh Đế hơi u ám đôi chút. Hán cung lớn như vậy lại xảy ra chuyện hạ độc, hơn nữa người trúng độc còn là Hàn Thiền Tử khiến người làm hoàng đế như ông ta không biết phải làm sao để trả lại công đạo cho Sở Lăng Thường. Dạ Nhai Tích từ lúc trở về phục mệnh cũng chỉ lên điện một lần, sau đó lại bận rộn bắt tay vào điều tra chuyện Hàn Thiền Tử trúng độc. Giờ Cảnh Đế chỉ hy vọng Sở Lăng Thường có thể bình an trở về.

“Châu Á Phu nghe lệnh!”

“Có ty chức!”

“Châu Á Phu dẹp loạn có công, từ hôm nay trẫm phong khanh làm “Đại tướng quân”, cũng ban thưởng trọng hậu.” Chờ tin thắng trận với quân Hung Nô truyền về, trẫm cũng sẽ phong thưởng cho hai vị công thần Đậu Anh, Lý Quảng. Dạ Nhai Tích được phong làm mưu sỹ quân sư, Hàn Thiền Tử được truy phong làm Hán cung mưu phụ, về phần Sở Hoàn dư….” Cảnh Để hơi ngừng lời, trong mắt dường như nổi lên chút băn khoăn.

Tất cả đại thần đều ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Đế với những ánh mắt mang theo tâm trạng khác nhau.

Châu Á Phu cũng ngẩng đầu, nhưng biểu hiện thì hoàn toàn khác mấy đại thần kia.

“Sở Lăng Thường từ lúc tiến cung đã nhiều lần lập công, nhưng ngại vì thân phận nữ tử nên trẫm chỉ đặc ân ban thưởng cho nàng danh hiệu nữ quan trước giờ chưa từng có tiền lệ. Nay nàng bình loạn có công, khiến thế cục được ổn định, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát. Nhờ có Sở Lăng Thường, Đại Hán mới có thể khôi phục được vị thế, dân chúng mới có được cuộc sống an ổn, cho nên…. Trẫm lần này quyết định trọng thưởng Sở Lăng Thường, bổng lộc thăng hàng nhất phẩm, đặc phong danh hiệu “Đại Hoàn dư”.

Lời của Cảnh Đế vừa nói ra thực khiến các đại thần đờ người sửng sốt, sau đó đều kéo nhau quỳ xuống, “Hoàng thượng, vạn vạn lần không thể làm vậy. Đây là việc làm dao động nền tảng của quốc gia, phá huỷ quy củ của tổ tông. Sở Lăng Thường bình định phản loạn có công, thưởng một số tiền lớn là được rồi, vạn lần không thể gia tăng phẩm hàm quan tước.”

“To gan! Các ngươi…”

“Hoàng thượng, thần khẩn xin hoàng thượng cân nhắc lại. Việc này chưa từng có tiền lệ, nhất định sẽ khiến ngoại tộc có cơ hội nhạo báng. Thanh danh của Đại Hán uy chấn tứ hải, nhưng lại trọng dụng một nữ tử làm quan như vậy thì thật không ổn.” Trong số đại thần có một người khá lớn tuổi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc lên tiếng bẩm tấu.



“Mong hoàng thượng cân nhắc lại!” Một loạt đại thần đều đồng thanh hô lớn.

Châu Á Phu vẫn yên lặng nhìn đám đại thần kia quỳ xuống cầu xin nhưng sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.

So với sắc mặt của Châu Á Phu, sắc mặt của Cảnh Đế còn khó coi hơn. Ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, cho dù Sở Lăng Thường lập nhiều công trạng như vậy, bọn họ vẫn không chịu thừa nhận nàng.

Nắm tay Cảnh Đế siết chặt lại khiến các khớp xương kêu lên răng rắc. Ông ta không hề ngán sợ đám lão thần này, nhưng nếu không nghĩ được biện pháp khiến bọn họ tâm phục khẩu phục thì thực sự rất bất lợi đối với Sở Lăng Thường.

Không khí trên đại điện chùng hẳn xuống. Đúng lúc Châu Á Phu định mở miệng tán đồng với quyết định của Cảnh Đế thì lại nghe thấy tiếng một hoạn quan chạy vội vào điện. Hoạn quan kia thấy các đại thần đều quỳ gối nên không biết tình hình thế nào cũng vội vàng quỳ xuống, đầu gối đập xuống nền điện nghe “cộp” một tiếng.

“Chuyện gì mà kích động như vậy?” Tâm tình Cảnh Đế vốn đang khó chịu, đột nhiên thanh âm kia vang lên lại càng không vui, vẻ âm u trên nét mặt càng lúc càng tăng thêm.

Trên trán hoạn quan vừa chạy vào toàn là mồ hôi nhưng cũng không dám đưa tay lên lau mà vội vàng bẩm báo, “Hoàng…hoàng thượng, thám tử vừa hồi báo, Đậu Anh tướng quân cũng đã trên đường về kinh. Sở Hoàn dư …bị đại quân Hung Nô bắt rồi!”

“Cái gì?” Cảnh Đế cực kỳ kinh hãi, từ trên ngai vàng đứng bật dậy.


***

Càng tiến về phương Bắc, thời tiết lại càng lạnh. Lúc này miền Nam đang là mùa hoa đào bay rợp trời mà nơi này ngay cả ven đường cũng không có được màu xanh biếc của cây cỏ mùa xuân. Khung cảnh có chút tịch liêu với vài cây cối lác đác mầm xanh tựa như một nét chấm phá trên không gian hoang vắng. Trên nền trời lam nhạt chỉ ngẫu nhiên có vài cánh chim én bay qua bất giác khiến Sở Lăng Thường nhớ tới hai chú hạc.

Đoàn kỵ binh Hung Nô đã đi liền ba ngày ba đêm không hề hạ trại nghỉ ngơi. Hách Liên Ngự Thuấn cưỡi hãn huyết bảo mã dẫn đầu, ánh mặt trời chiếu rọi xuống thân ảnh của hắn tạo thành một bức tường vững chắc như một con hùng ưng trên bầu trời. Ngay cả bóng lưng to lớn của hắn cũng đem đến cho người khác một cảm giác đầy áp bách.

Chính giữa trưa, ánh mặt trời tuy không quá gay gắt nhưng cứ băng đèo vượt suối thế này cũng đủ khiến thể lực tiêu hao hoàn toàn.

Ở giữa đoàn kỵ binh, Sở Lăng Thường thất thểu đi theo đoàn quân. Hai cổ tay nàng bị dây thừng trói chặt lại rồi buộc với con ngựa đi phía trước. Chỉ cần chiến mã không dừng lại thì bước chân của nàng cũng không cách nào được nghỉ ngơi.

Cổ tay nhỏ nhắn vốn trắng trẻo của nàng giờ đã sưng đỏ một mảng lớn, thậm chí bởi bị trói quá chặt nên khí huyết cũng dần bị ứ trệ tạo thành vết bầm máu. Các đầu ngón tay cũng lạnh cóng lại, ba ngày nay gần như đã không còn cảm giác.

Trường bào rộng thùng thình trên người nàng bởi lộ trình kéo dài không nghỉ đã nhuốm bụi đường cùng sương gió, mái tóc đen dài một lần nữa lại được gài lên bằng trâm gỗ nhưng cũng không cách nào khiến binh lính Hung Nô coi nàng là nam nhi nữa. Bọn họ còn bởi lo lắng cho nàng mà thường xuyên quay đầu lại quan sát tình hình.

Bởi thể lực còn chưa được phục hồi sau lần bị tra tấn trước nên nàng đã nhiều lần chống đỡ không nổi mà liêu xiêu rồi ngã xuống. Nhưng bởi vì việc hành quân không hề ngơi nghỉ, chiến mã cũng không dừng lại, cho nên sợi dây thừng trói tay nàng nối với chiến mã lại kéo giật lấy khiến nàng không thể không cố gắng đứng lên tiếp tục tiến về phía trước. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập sự mệt mỏi khiến nàng hơi ngẩng lên nhưng khuôn mặt đã trở nên tái nhợt hơn cả lúc trước, hai chân mềm nhũn, lại té ngã thêm lần nữa.

“Sở Lăng Thường…” Ô Khả vẫn luôn đi gần đó, thấy vậy liền vội vàng nhảy xuống ngựa đỡ nàng dậy…


Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Quyển 3 Chương 57: Chịu đựng gió sương