Ngân Tỷ sửng sốt, nói. “Ăn rồi. Không biết có thể nhờ cô giúp một việc được không?”.
Lâm Y khách khí cả giận. “Ngân di nương mời nói”.
Ngân Tỷ nhỏ giọng. “Nghe nói chợ phiên ở phố núi Mi Châu đang mở, cô có thể đi giúp tôi mua ít nhang muỗi được không?”.
Đến lượt Lâm Y sững sờ, thật là ba người đánh cược cho đã, rốt cuộc chẳng ai đoán đúng. Ngân Tỷ thấy nàng không hé răng, vội vàng nói tiếp. “Không để cô đi không công, ngoại trừ tiền mua nhang muỗi, tôi cho cô thêm hai mươi văn”.
“Nhang muỗi?”. Lâm Y kinh ngạc nói.
Ngân Tỷ cho rằng nàng không biết nhang muỗi là cái gì, khoa tay múa chân. “Nhang muỗi hình tròn tròn, bên trong có lục bình, long não, mai ba ba, cây xoan…”.
Lâm Y ngắt lời cô ta. “Phải mấy vị thuốc đông y mới làm ra, đắt lắm, chợ phiên làm sao có bán?”.
Ngân Tỷ không tin. “Vậy chợ phiên bán thứ gì?”.
Lâm Y đếm ngón tay. “Chiếu mỏng, gáo hồ lô, nồi đất… Tất cả đều là chút đồ thổ sản nhà nông tự làm lấy”.
Ngân Tỷ lộ vẻ mặt thất vọng. “Tôi mua thổ sản làm chi, thôi”. Nói xong xoay người vào phòng nghỉ.
Lâm Y phát hiện phòng cô nàng ở sát cạnh chuồng heo, nông thôn Tứ Xuyên vốn nhiều muỗi, cô nàng lại bị sắp xếp ở ngay chỗ như vậy, khó trách muốn mua nhang muỗi. Nàng thấy đáng thương, đang định nói cho cô ta biết dùng ngải thảo hun muỗi, chợt thấy thím Nhâm đi ra từ phòng bếp, vội ngậm chặt miệng, cúi đầu tiếp tục quét rác.
Thím Nhâm hôm nay đại khái tâm tình tốt, hiếm thấy giành lấy cái chổi trong tay Lâm Y, nói. “Chợ phiên đang mở, cô đi mua sắm đi”.
Lâm Y còn mấy đôi hài vải chưa bán, đương nhiên muốn đi lắm, nhưng lần trước đi thư viện đưa cơm bị thím Nhâm ám toán một hồi, lần này không dám dễ tin nữa, miệng ậm ừ, xoay người đi hỏi Phương thị. Phương thị đang do dự, Trương Bát nương đã quăng nồi lôi kéo tay bà ta làm nũng, đòi đi dạo chợ phiên.
Phương thị thấy con gái tội nghiệp, lấy chồng rồi sẽ không được ra cửa nữa, liền gật đầu đồng ý, cho cô chút tiền, dặn Lâm Y và thím Dương đi cùng.
Trương Bát nương kéo Lâm Y về phòng, thay quần áo ra ngoài, bắt đầu lựa túi tiền xinh đẹp, bỏ tiền tiêu vặt Phương thị vừa cho vào. Lâm Y chui nửa người xuống gầm giường, lôi ra một hộp gỗ thô không quét sơn, lấy xấp hài ra đếm, đếm đi đếm lại cũng được mười đôi, có thể bán năm mươi văn tiền, trên mặt tươi cười thấy rõ.
Trương Bát nương thấy nàng dùng miếng vải thô bao mớ hài vải, hỏi. “Em thêu nhiều thế này, sao không tặng Nhị ca một đôi?”.
Lâm Y sửng sốt, nàng thật đúng là chưa từng có ý định này trong đầu, lo sợ đặt ngón tay lên miệng suỵt, thì thào. “Thím Nhâm hầu hạ trong phòng anh ấy, em sao dám tặng, lỡ đâu bà ta nói cho mẹ chị biết là em thảm”.
Trương Bát nương thương nàng, giận dữ nói. “Em và Nhị ca có hôn ước, bà nội lúc còn sống đã định ra trước, mẹ làm như vậy, thật sự là…”. Làm con không được nói cha mẹ sai, bởi vậy cô chỉ nói phân nửa, ngừng lại.
Lâm Y hiểu cô muốn nói gì – người nữ bị từ hôn, danh dự coi như hủy mất, rất khó chọn được người trong sạch khác, Phương thị nếu làm vậy thì chính là hại Lâm Y.
Thím Dương bên ngoài gõ gõ cửa, thúc giục. “Hai vị tiểu nương tử, mau mắn lên, chợ phiên sắp tan rồi”.
Sắc trời còn sớm, làm sao mau tan như vậy được, Lâm Y và Trương Bát nương nhìn nhau cười, bỏ qua chuyện đó, nắm tay nhau cùng đi chợ phiên.
Chợ phiên diễn ra dưới chân phố núi Mi Châu, là chợ định kỳ, cách năm ngày lại mở một lần, rất nhiều hương dân đều nhân cơ hội này đem hàng hóa hoặc súc vật nuôi trong nhà, cùng rau xanh tự trồng đến bán. Lâm Y nhờ thím Dương cùng dạo chợ với Trương Bát nương, bản thân tự chọn một mảnh đất trống, bắt đầu rao bán hài. Hôm nay nàng vận khí không tốt, đợi Trương Bát nương dạo xong chợ, cũng chỉ bán được có hai đôi, thím Dương gợi ý. “Không bằng mang vào cửa hàng trong thành bán? Khó được ra ngoài một chuyến, tiếc chi mấy bước chân nữa”.
Trương Bát nương cũng khoái mua sắm thêm, kéo nàng hướng vào thành.
Ba người đi thêm đoạn đường, bán hết tám đôi hài còn lại cho cửa hàng, lại chậm rãi bước dọc theo phố quay về, vừa đi vừa dạo ngắm đồ đạc. Đi tới một tiệm tạp hóa, Trương Bát nương bỗng kêu lên. “Người đứng chỗ kia, có phải thím Nhâm không?”.
Lâm Y và thím Dương nhìn theo hướng nàng chỉ, vừa lướt qua, quả nhiên là thím Nhâm đứng trước quầy, không biết mua gì, đang đếm tiền trả cho chưởng quầy.
Thím Dương nhìn xem, ngạc nhiên nói. “Bà ta trả một đống tiền cho chưởng quầy, ít nhất có năm trăm văn, rốt cuộc là mua cái gì?”.
Trương Bát nương cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, lôi kéo thím Dương muốn đi vào xem thử. Lâm Y vội vàng ngăn hai người. “Muốn biết thì ngầm hỏi thăm là được, có thím Dương ở đây còn sợ không hỏi ra?”.
Nàng làm như vậy đều có cân nhắc của nàng, thím Nhâm chỉ là người hầu, làm sao có nhiều tiền như vậy mà tiêu, nói không chừng là việc gì mờ ám, nếu liều lĩnh vạch trần sẽ bị bà ta ghi hận, tránh đi thì hơn.
Thím Dương được khen tặng, vỗ ngực cam đoan trước khi mặt trời xuống núi sẽ điều tra rõ ngọn ngành.
Lâm Y nắm tay Trương Bát nương trở về, dặn cô chớ nói chuyện vào thành cho ai biết, miễn cho Phương thị trách cứ. Trương Bát nương không hiểu được lợi hại bên trong, liên tục nói ừ, Lâm Y nhìn đồ chơi cô mua, thấy không có thứ nào mua trong thành, mới yên lòng hoàn toàn.
Đoàn người về đến nhà, tới chào hỏi Phương thị, Phương thị cẩn thận nhìn đồ chơi Trương Bát nương mua và muối thím Dương mua, mới cho mọi người rời đi.
Lâm Y về phòng, lập tức đóng cửa đếm tiền, bán hai đôi hài ở chợ phiên, một đôi bảy văn, một đôi sáu văn, bán tám đôi trong thành, mỗi đôi năm văn, trong bình đồng còn năm mươi văn để dành được, tổng cộng một trăm lẻ ba văn, chút tiền còm thật sự ít đến đáng thương, nàng không giấu được nội tâm thất vọng, ngồi trên giường buồn rầu hồi lâu.
Trương Bát nương thấy nàng ngẩn người, tưởng nàng không có chuyện làm, mở hòm kim chỉ, lấy ra mấy sợi thừng màu, nói. “Dù sao cũng rảnh, chị dạy em kết nút thắt, nhé?”.
Có thể học thêm một ngón nghề đương nhiên là tốt, Lâm Y đa tạ cô, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nghiêm túc học.
“Đỏ thẫm phối với thạch anh, tùng hoa phối với hồng đào…”. Trương Bát nương bắt đầu từ việc phối màu, kiên nhẫn dạy, Lâm Y học nghiêm túc, trong chốc lát đã kết được một nút thắt đồng tâm. Trương Bát nương nhận lấy nhìn nhìn, khen. “Mới học mà được vậy là không tồi”.
Cô nhìn xong, cũng không trả nút thắt lại cho Lâm Y, nắm trong tay cười. “Chị thay em tặng cho Nhị ca, cứ nói với người khác là chị làm tặng”.
Lâm Y sợ quá nhảy dựng, vội đoạt về. “Đây là nút thắt đồng tâm đó, ai mà tin?”.
Trương Bát nương mới giật mình nhận ra, lấy dây thừng màu khác đưa cho nàng, nói. “Chị dạy em mấy nút thắt khác”.
Lâm Y cảm kích gật đầu, học cô thêm vài loại, cuối cùng chọn nút thắt hoa mai tâm, dự định tặng cho Trương Trọng Vi.