*
Dòng điện mạnh mẽ nhanh chóng lưu chuyển giữa hai người, Thiên Nhã bị anh hôn đến không còn sức chống đỡ. Một mùi sắc dục lan tỏa mù mịt giữa hai người, anh bế ngang Thiên Nhã, đặt cô lên sofa. Hai tay Thiến Nhã ôm lấy cổ anh, đầu óc cô lúc này là một khoảng trống rỗng, chỉ còn biết say sưa đáp lại nụ hôn của anh một cách vụng về. Bỗng đôi mắt mơ màng của anh thoáng đổi sắc thái, biểu cảm hiện vẻ đau đớn. Trái tim của Thiên Nhã chợt trầm xuống, ý thức được anh lại lên cơn đau đầu rồi. La Thiên Nhã, mày thật sự là miệng qua sao? Anh buồng cổ ra, đau đến mức lăn từ trên sofa xuống, Thiên Nhã cuống quýt lấy thuốc từ trong tủ ra, mớm cho anh uống. Nhưng cơn đau dường2như không bị áp chế, anh đau đến ấn mạnh vào đầu, lăn lộn trên sàn. Cơn đau lần này rõ ràng còn dữ dội hơn lần trước, đầu anh như thể sắp nứt ra, ý thức cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ. Thiên Nhã lo lắng đến bật khóc, không biết làm sao cho tốt, cô nói bằng giọng run rẩy: “Hay là bây giờ chúng ta đến bệnh viện có được không? Đi làm phẫu thuật, làm xong sẽ không sao nữa.” Gương mặt anh vặn vẹo vì đau đớn: “Không! Không!” Thiên Nhã không còn tâm trí để quan tâm nhiều như thế, dùng hết sức lực của mình cõng anh lên, lần này nhất định phải đưa anh đến bệnh viện thực hiện phẫu thuật, không thể kéo dài được nữa! Trên lưng cô, anh không còn động tĩnh gì nữa vì đã ngất đi trong8đau đớn. Trong bệnh viện. Hạ Vân Cẩm vội vã chạy đến, tát mạnh Thiên Nhã đang trông coi trước giường bệnh. Chồng của cô ta sắp làm phẫu thuật, vậy mà cô ta lại không biết! Hơn nữa ngoài người phụ nữ này ra, không có ai biết cả! Đạo lý gì thế này? Người phụ nữ này rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì cho Lạc Thần Hi mà khiến anh si mê đến nỗi khăng khăng một mực với cô ta? Thiên Nhã bị Hạ Vân Cẩm tát, nhất thời mất thăng bằng, suýt nữa đã ngã xuống sàn. “Đồ phụ nữ đê hèn, cô tưởng mình là ai, dựa vào cái gì mà trông coi trước giường của chồng tôi? Cút, cút đi cho tôi!” Cô ta nổi giận hét lên. “Cô nhỏ tiếng một chút, nơi này là bệnh viện.” Thiên Nhã không có thời gian tính toán9với cô ta nhiều như thế, hiện tại cô lo lắng cho bệnh tình của Lạc Thần Hi hơn. “Cô...” Hạ Vân Cẩm vừa định mắng tiếp, Lạc Thần Hi nằm trên giường chợt cử động, anh đã tỉnh lại. “Người nên cút đi là cô đấy.” Anh ngồi dậy, trong mắt không có tiêu điểm mà nhìn vào khoảng giữa hai người. Hạ Vân Cẩm cắn răng, vẻ mặt oan ức. “Cúp điện rồi à? Sao lại không bật đèn?” Anh nhướng mày hỏi, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, lại hỏi tiếp: “Chỗ này là bệnh viện?” Hai người phụ nữ đều sững sờ, Thiên Nhã nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn sang ánh mắt không có tiêu điểm của anh, trái tim chợt trầm xuống. Hạ Vân Cẩm huơ tay trước mắt anh, giọng nói nghẹn ngào và kinh ngạc: “Chồng,2mắt của anh...”-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện