Truyện tranh >> Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá >>Chương 42: Tán tỉnh trong văn phòng

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 42: Tán tỉnh trong văn phòng


*

Đang ở đâu? Rốt cuộc đang ở đâu! Vì sao tìm thế nào cũng không ra?

Thiến Nhã rọi đèn pin lần mò trong bóng tối tìm khắp công ty, nhưng ngay cả cái bóng của dây chuyền cũng không thấy đâu. Cô càng tìm càng sốt ruột, càng sốt ruột thì trong lòng càng khó chịu, càng ấm ức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, lại bắt đầu tự trách bản thân mình hồ đồ. Hồ đồ vì cứ lên nhầm giường của anh ta, hồ đồ vì cứ bị anh ta ức hiếp, hồ đồ vì nảy sinh cảm giác khó hiểu với anh ta, còn hồ đồ hơn nữa, ngay cả món quà sinh nhật mà Kha Tử Thích toàn tâm toàn ý muốn tặng cho cô cũng làm mất, sao cô lại vô dụng2thế này?

“Hóa ra nội gián mà gần đây công ty đang điều tra chính là cổ.” Người lên tiếng đột nhiên rọi một tia sáng mạnh qua đây, theo đó toàn bộ ánh đèn sáng lên, làm Thiên Nhã đang ngồi ủ rũ trên sàn giật mình. Thiên Nhã dụi dụi đôi mắt hơi nóng lên, lúc nhìn rõ người đó là ai, cô hừ lạnh một tiếng: “Đúng, tôi là nội gián, sa thải tôi đi.” Cô đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi, chỉ vì tên độc ác này dùng Kha Tử Thích để uy hiếp cô mà thôi. “Ô? Vậy cô không sợ ngồi tù sao?” Lạc Thần Hi ngồi xổm xuống, nhìn cô đỏ hoe mắt như con thỏ nhỏ. “Ngồi tù thì ngồi tù, dù sao vẫn tốt hơn ở8đây.” Cô nói mà nội tâm ấm ức, cắn răng để kìm nén tâm trạng buồn bực trong lòng.

“Nơi này làm người ta phản cảm đến thế à? Vậy tại sao cô lại quay về?” Anh sát lại gần cô, nhìn chằm chằm cô, hỏi. “Tôi... tôi tìm đồ.” Thiên Nhã nắm nắm đấm nhỏ nhắn, cảm nhận được hơi thở bức người từ anh, nhịp tim đập nhanh khiến cô bất giác cúi đầu xuống, né tránh ánh nhìn tập trung của anh. “Đồ nào?” Lạc Thần Hi gặng hỏi. Cô mím môi, không thích giọng điệu chất vấn của anh: “Hình như tôi không cần thiết phải nói rõ với anh?”

“Là cái này sao?” Anh giơ nắm tay, mở ra trước mặt cô, sợi dây chuyền kia đang nằm yên trong lòng bàn tay của6anh. “Sao lại ở chỗ của anh?” Vẻ mặt Thiên Nhã ngờ vực.

“Nhặt.” Anh nghịch sợi dây chuyền, không cho là đúng đáp.

“Trả cho tôi!” Thiên Nhã xòe lòng bàn tay ra và nói. “Điều này thì không được, dây chuyền số lượng có hạn này toàn thành phố chỉ có hai sợi, nếu tôi vứt sợi này đi, vậy sợi tôi mua kia chẳng phải độc nhất vô nhị rồi sao?” Lạc Thần Hi vừa “cân nhắc” vừa nói. Thiên Nhã đã bắt đầu sốt ruột, vươn tay muốn giành lấy, nhưng anh chợt né người, Thiên Nhã hung hăng trừng anh một cái, lại muốn lao đến giành, anh lại né, Thiên Nhã đang nhảy bổ vào không khí, sau khi trọng tâm không vững thì vừa vặn bổ nhào lên người của anh. Cảnh3tượng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cảm giác quen thuộc. “Còn không thừa nhận diễn giả làm thật với tôi? Nhưng mà kỹ thuật lao vào rồi ngã của cô cũng quá cao rồi.” Lạc Thần Hi bị cô đè trên sàn, hai tay ôm chặt chiếc eo mảnh của cô, vẻ mặt mang theo sự thú vị, nói.

Thiên Nhã đỏ mặt, xót xa ân hận đến mức muốn từ chỗ này nhảy xuống cho xong: “Anh còn không buông tay! Cẩn thận người phụ nữ quan trọng nhất đời anh tìm lên đây, lột da của anh!” “Ồ, còn ghen đây này? Thế nào? Có muốn anh bù đắp cho em một chút không?” Lạc Thần Hi nói một cách xấu xa. Thiên Nhã nổi giận rồi, dùng cả tay cả chân để thoát khỏi5bàn tay quỷ dữ của anh: “Anh đừng nói nhảm! Buông tôi ra! Trả dây chuyền cho tôi!” Cô chẳng biết làm sao khi Lạc Thần Hi không chịu thả tay, ôm khư khư cô: “Nếu làm trong văn phòng chắc là rất mùi mẫn nhỉ?“.

Thiên Nhã nghe được lời này gương mặt phút chốc bùng nổ, nắm đấm nhỏ nhắn liều mạng đâm vào ngực của anh: “Đồ háo sắc! Anh buông tôi ra! Tôi không như anh bỉ ổi đến thế!”

Lần này cuối cùng Lạc Thần Hi đã ôm đủ rồi, Thiên Nhã mới được giải thoát. Anh đứng dậy khỏi mặt đất, phủi phủi lòng bàn tay: “Được rồi, tối nay cứ chơi đến đây thôi, phải về nhà ở cạnh người phụ nữ quan trọng” nhất đời tôi.”

Thiên Nhã nghẹn lời: “Anh...”

Lạc Thần Hi đắc ý hỏi: “Không nỡ rời xa tôi sao?” “Đừng tự phụ! Trả dây chuyền cho tôi!” La Thiên Nhã nổi giận đùng đùng hét lên. “Muốn ư? Được thôi, cô đến giành đi.” Lạc Thần Hi vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Thiên Nhã nhìn anh gây sự với cô như một đứa trẻ, hổn hển đuổi theo.

“Này! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Trả tôi được không?” Trong một công viên cạnh cao ốc tập đoàn Lạc Thần, La Thiên Nhã đuổi đến thở gấp, giọng điệu mang theo sự khẩn cầu, thật sự đã bại dưới anh. “Thật sự quý trọng nó đến vậy à?” Lạc Thần Hi cầm dây chuyền trong tay, giọng điệu mang vẻ khiêu khích. Thiên Nhã nhìn anh, hình ảnh ôm hôn đẹp đẽ của anh và Hạ Vân Cẩm lại không mời mà đến, liên tục xuất hiện trong đầu cô lần này đến lần khác.

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 42: Tán tỉnh trong văn phòng