Truyện tranh >> Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá >>Chương 305: Anh Đúng Là Hết Thuốc Chữa

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 305: Anh Đúng Là Hết Thuốc Chữa


*

Lạc Thần Dương bày ra dáng vẻ rất vô tội: “Chuyện này hình như không liên quan tới tôi, đó là vấn đề của anh mà.

Người ngoài như tôi có muốn giúp cũng không giúp được đâu.

Nhưng đừng quên chuyện nghiêm chỉnh anh phải làm.” “Chuyện nghiêm chỉnh?” Kha Tử Thích cười nhạt.

“Cô ấy là chuyện nghiêm chỉnh của tôi.” Kha Tử Thích lẩm bẩm, lại tiếp tục uống.

Có phải anh nên để cho bé đó biến mất, dân cô ấy về con đường chân chính không? Theo cô ấy hay theo con đường mình chọn?” Kha Tử Thích liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu căm hận Lạc Thần Hi tới vậy sao? Anh ta là anh trai của cậu đấy.”3“Anh trai thì sao? Không còn cách nào khác, lập trường khác nhau.“.

“Trước đây là tôi quá coi thường cậu, không ngờ cậu còn ác hơn cả Lạc Thần Hi.” Lạc Thần Dương đứng lên: “Anh không có tư cách nói với tôi những lời này, anh là hung thủ giết người.” Kha Tử Thích nhìn anh ta.

Anh biết, anh ta đang ám chỉ việc cô gái năm đó tự sát vì anh là “hành vi phạm tội” của anh.

“Lạc Thần Dương, rốt cuộc cậu là người như thế nào?” Anh càng ngày càng không nhìn thấu được người trước mặt, nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng thực chất không phải người đơn giản.

Lạc Thần Dương thở hắt ra, đút tay vào2túi quần: “Tôi là người thế nào? Ngay cả tôi cũng không biết nữa.” Nhưng anh ta vẫn sống trong sự mờ mịt ấy.

“Cậu nói cho tôi biết, tối thiểu cậu một ân huệ.” Kha Tử Thích ngửa đầu uống rượu, nói.

Lạc Thần Dương nhếch miệng: “Kha Tử Thích nợ ân huệ tôi? Ha ha, việc này có vẻ vui đấy.

Nhưng không biết cái ân huệ này có tác dụng thế nào nhỉ?” Kha Tử Thích nói không chút do dự: “Bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được.” Lạc Thần Dương quan sát anh, cười: “Ha ha, dáng vẻ nghiêm túc của anh làm tôi buồn cười quá.” Kha Tử Thích lẳng lặng nhìn anh ta cười nghiêng3ngả, ngay cả mày cũng không buồn nhíu, nhưng ánh mắt lại toát lên nét bị ai: “Hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ lời tôi nói.” Lạc Thần Dương cười đủ rồi, xua tay: “Không cần, ân huệ của Chủ tịch Kha tôi không nhận nổi.

Tôi giống anh thôi, không biết gì cả.” “Cậu biết cụ Lạc đã dùng thủ đoạn gì để buộc Thiên Nhã rời khỏi Lạc Thần Hi, đúng không?” Kha Tử Thích không có ý định từ bỏ.

Lạc Thần Dương nhìn anh, cười nhạt: “Anh chắc chắn thế à? Hừ, anh biết rồi thì sao? Định giúp cô ấy? Cho dù anh muốn giúp cô ấy thì cũng phải biết áng chừng sức lực của mình9chứ, lẽ nào anh muốn đối địch với ông nội tôi?” Kha Tử Thích cười như không cười: “Tôi với Lạc Thần Hi đã đối địch, cũng không khác gì đang làm vậy với ông ta.” “Anh ngu ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc thế? Anh nghĩ ông nội tôi đang đứng về phía Lạc Thần Hi à?” Kha Tử Thích lạnh mặt nhìn anh ta: “Tôi không quan tâm ông ta đứng về phía nào, tôi không cho phép bất cứ ai làm Thiên Nhã tổn thương.” Lạc Thần Dương cười như không cười, nói: “Anh đừng để mắc sai lầm, biết kẻ địch của mình là ai không? Những đau khổ ngày hôm nay La Thiên Nhã nhận được là3ai tặng cho? Cô ấy sai là sai ở việc yêu một người không nên yêu.

Lạc Thần Dương nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Xem ra anh hết thuốc chữa rồi.” “Cậu biết được chút gì à?” Kha Tử Thích nhìn cái ly như muốn “xuyên thủng” nó, hỏi.

Lạc Thần Dương nghịch chiếc nhẫn bảo thạch trên ngón trỏ, ánh sáng nhiều màu chiếu tới làm ánh mắt lúc sáng lúc tối: “Tôi thì biết cái gì chứ? Tôi không biết gì cả, có đôi khi, không biết gì sẽ sống vui vẻ hơn là biết được.” Nói xong, anh ta tự rót cho mình một ly, cũng giúp Kha Tử Thích rót đầy ly: “Nào, uống đi.

Cụng ly.” Anh ta nâng ly rượu lên, nói.

Kha Tử Thích quan sát anh ta hồi lâu.

Anh hiểu, cho dù Lạc Thần Dương có biết cũng sẽ không dễ dàng nói ra.

“Trước đây là tôi quá coi thường cậu, không ngờ cậu còn ác hơn cả Lạc Thần Hi.” Lạc Thần Dương đứng lên: “Anh không có tư cách nói với tôi những lời này, anh là hung thủ giết người.” Kha Tử Thích nhìn anh ta.

Anh biết, anh ta đang ám chỉ việc cô gái năm đó tự sát vì anh là “hành vi phạm tội” của anh.

“Lạc Thần Dương, rốt cuộc cậu là người như thế nào?” Anh càng ngày càng không nhìn thấu được người trước mặt, nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng thực chất không phải người đơn giản.

Lạc Thần Dương thở hắt ra, đút tay vào túi quần: “Tôi là người thế nào? Ngay cả tôi cũng không biết nữa.” Nhưng anh ta vẫn sống trong sự mờ mịt ấy.

“Cậu làm nhiều như thế là vì ai?” Kha Tử Thích lại hỏi.

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 305: Anh Đúng Là Hết Thuốc Chữa