Truyện tranh >> Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá >>Chương 300: Mami Không Được Đi

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 300: Mami Không Được Đi


*

Tối nay, Tiểu Bảo muốn mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ chỉ có mami Thiên Nhã.” La Tiểu Bảo hơi quỳ bên giường bệnh, che miệng, khóc nức nở.

La Tiểu Bảo vươn tay chạm vào mặt cô.

“Mami Thiên Nhã ở trong mơ chân thật quá, đừng khóc nữa mà.

Người ta chỉ muốn thấy mami cười thôi.” Giọng nói lảnh lót của La Tiểu Bảo vang lên trong phòng bệnh.

La Thiên Nhã cắn răng, cố gắng gượng cười.

Cô nắm chặt lấy bàn tay bụ bẫm của La Tiểu Bảo, vỗ nhẹ lên mặt cậu.

La Tiểu Bảo thỏa mãn nở nụ cười: “Cuối cùng mami Thiên Nhã cũng cười rồi, tuy là hơi khó coi.” Nói xong, cậu mệt3mỏi nhắm mắt lại, dường như đã được thỏa mãn nỗi lòng nên chân mày cũng dãn ra.

Chỉ là, cậu vẫn nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông.

La Thiên Nhã thầm nói trong lòng.

Đứa bé ngốc này, mami Thiên Nhã đang đứng trước mặt con mà, con đâu cần nghĩ đó là giấc mơ.

Nghĩ đến việc ngay cả trong mơ hai bảo bối nhỏ cũng muốn thấy mình, cô có thể tưởng tượng được khoảng thời gian này chúng có bao nhiêu khát vọng muốn cô quay về bên cạnh, nhớ cô biết bao nhiêu.

Dù không nỡ nhưng cô không thể ở lại quá lâu, cô nhất định phải rời khỏi đây.

La Thiên Nhã, dứt khoát rời khỏi nơi2này đi! Không phải mày đã tự nhủ với bản thân rằng chỉ cần trông thấy Lăng Lăng không có việc gì, nhìn thấy hai bảo bối nhỏ là sẽ quay người rời đi à.

Nếu mày ở lại, hậu quả là thứ không tưởng tượng nổi đâu.

Đấu tranh trong lòng một phen, La Thiên Nhã hôn lên trán hai bảo bối nhỏ, đắp lại chăn rồi nắm chặt tay, quả quyết quay người rời khỏi phòng bệnh.

Đeo kính râm và khẩu trang lên, liếc nhìn hành lang vắng lặng, La Thiên Nhã đi về phía thang máy.

“Mami!” Phía sau, là tiếng gọi của Lạc Lăng.

Cô khựng người lại, tim đập nhanh tới mức muốn vọt ra ngoài.

Là Lăng Lăng.

Đeo kính3râm và khẩu trang lên, liếc nhìn hành lang vắng lặng, La Thiên Nhã đi về phía thang máy.

“Mami!” Phía sau, là tiếng gọi của Lạc Lăng.

Cô khựng người lại, tim đập nhanh tới mức muốn vọt ra ngoài.

Là Lăng Lăng.

Là giọng nói của Lăng Lăng.

“Mami Thiên Nhã? Là mami sao?” Lạc Lăng dụi mắt nhìn người mặc áo khoác đen, mang mũ lưỡi trai, che kín mít khắp người.

Cậu nhận ra đó là mami Thiên Nhã.

La Thiên Nhã run lên, cô nghe được tiếng bước chân chầm chậm của cậu.

Trong lúc kinh hoàng, cô tiến bước về phía trước.

“Mami Thiến Nhã, đừng đi mà! Đừng đi nữa có được không ạ?” Lạc Lăng dừng bước, nói với giọng cầu xin.

La9Thiên Nhã dừng chân, nước mắt lăn dài.

“Mami Thiên Nhã, mami xoay người lại cho con nhìn một cái đi.

Mami Thiên Nhã!” Làm sao đây? Cô không thể xoay người nhìn cậu được.

Thấy cậu rồi, cô sẽ không còn sức lực để rời đi.

Cô sẽ luyến tiếc, không buông ra được.

Nhưng cô không thể ở lại.

Được nhìn thấy hai bảo bối nhỏ là cô thỏa mãn rồi.

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 300: Mami Không Được Đi