Truyện tranh >> Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá >>Chương 297: Quyết Định Khó Khăn

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 297: Quyết Định Khó Khăn


*

“Lời này của cụ là có ý gì?” Giọng Thiên Nhã trở nên run rẩy.

“Cô nghĩ là thế nào thì nó là thế đó.” “Ý cụ là cha tôi đang ở trong tay cụ? Thể vì sao cụ không nói cho tôi biết ông ấy ở đâu? Tôi muốn đi tìm ông ấy, tôi muốn đi tìm ông ấy.” “Chỉ cần cô nghe lời thì sẽ nhanh chóng gặp được cha mình thôi.”

“Hôm đó không phải cụ nói cha sẽ tới gặp tôi sao? Nhưng sao lại thành Lạc Thần Hi? Tại sao lại là anh ấy?” Nếu Lạc Thần Hi không thấy cô, không liều mạng đuổi theo cô thì anh đã không bị thương.

Đầu bên kia, cụ Lạc hừ lạnh: “Cô không đủ tư cách để3chất vấn tối.

Em không đi.” Nói xong, cô tự mình xuống xe.

Kha Tử Thích xuống xe đuổi theo, cản cô lại: “Thiên Nhã, không phải em rất lo lắng cho Lăng Lăng sao? Bây giờ chúng ta đi, anh không muốn em ở chỗ này lo lắng suông.” Cô như thế sẽ khiến người ta đau lòng, mà bảo bối nhỏ đang nằm trong viện cũng khiến người ta đau lòng.

Thiên Nhã cúi đầu, do dự.

Cô ngẩng đầu lên, nói: “Không, em không đi nữa.

Không phải anh nói Lăng Lăng không sao nữa sao? Thằng bé không có chuyện gì là tốt rồi, em không đi nữa.” Càng nói cô càng nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay lại.

Cô cầm điện thoại di động,2ngây người.

Anh nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi cô: “Thiên Nhã? Em không sao chứ?” Thiên Nhã không có phản ứng gì, nhưng mắt cô bắt đầu ngập hơi nước.

Nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống.

Thấy cô khóc, Kha Tử Thích lo lắng: “Thiên Nhã, nói anh nghe xem nào, có chuyện gì xảy ra? Lo lắng cho Lăng Lăng sao? Đừng khóc, giờ anh dẫn em đi thăm thằng bé, nhanh thôi.” Nói xong, anh khởi động xe.

“Đừng! Em không đi thăm Lăng Lăng nữa.

Cha cô không ở trong tay tôi nhưng nếu cô đi gặp Lạc Lăng thì tôi dám cam đoan rằng cả đời này có không thể gặp lại cho mình.”

“Cái gì? Cụ!”

Tút tút...

bên kia đã ngắt cuộc gọi.

Kha Tử Thích cầm áo3khoác quay trở lại xe thì thấy mặt Thiên Nhã trắng bệch.

Kha Tử Thích xuống xe đuổi theo, cản cô lại: “Thiên Nhã, không phải em rất lo lắng cho Lăng Lăng sao? Bây giờ chúng ta đi, anh không muốn em ở chỗ này lo lắng suông.” Cô như thế sẽ khiến người ta đau lòng, mà bảo bối nhỏ đang nằm trong viện cũng khiến người ta đau lòng.

Thiên Nhã cúi đầu, do dự.

Cô ngẩng đầu lên, nói: “Không, em không đi nữa.

Không phải anh nói Lăng Lăng không sao nữa sao? Thằng bé không có chuyện gì là tốt rồi, em không đi nữa.” Càng nói cô càng nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay lại.

Kha Tử Thích thấy kỳ quái, không biết vì9sao cô lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Rõ ràng là lo lắng muốn chết nhưng lại không chịu đi gặp.

Ánh mắt dừng lại trên điện thoại của cô.

Anh thẳng tay cướp.

“Nói đi, có phải vừa có người gọi điện cho em nói cái gì không? Có người không muốn em đi thăm Lăng Lăng?” Anh cầm lấy điện thoại của cô, hỏi.

Thiên Nhã sốt ruột muốn cướp lại điện thoại: “Đừng nghĩ lung tung, là tự em không muốn đi thăm Lăng Lăng nữa.

Không liên quan tới ai hết.” Kha Tử Thích không tin: “Nãy có phải có người gọi điện tới không?” Thiên Nhã phủ nhận ngay lập tức: “Không có! Thật sự không có! Tử Thích, anh đã đồng ý với em là không hỏi3gì mà, đừng ép em nữa.” Thấy ánh mắt Thiên Nhã hơi lóe sáng, Kha Tử Thích càng khẳng định đáp án trong lòng mình.

“Được rồi, em không đi nữa thì quay về nghỉ ngơi đi.” “Ừm.” Thiên Nhã đáp, nhanh chóng đi vào.

“Tử Thích, hôm nay em muốn yên tĩnh một mình.

Anh đi đi, không cần phải ở cùng em cả ngày đâu.”

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 297: Quyết Định Khó Khăn