*
“Không có, chỉ là có một số việc mami chưa nghĩ thông thôi.” Ánh mắt Thiên Nhã buồn bã. Lạc Lăng đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm lên xoa đầu Thiên Nhã: “Mami Thiên Nhã đừng như vậy nữa nha. Nếu mami có chuyện gì không nghĩ được thì cứ nói với Lăng Lăng, Lăng Lăng sẽ giúp mami giải quyết.” Thiên Nhã bật cười vì dáng vẻ ông cụ non của con trai mình. Cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lạc Lăng: “Bé cưng, mami rất vui vì có các con.” Cô ôm Lạc Lăng mà viền mắt đỏ lên. Hạnh phúc ngắn ngủi sao? Không đâu. Cô muốn cho hai bảo bối nhỏ của mình mãi mãi vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh chúng, cô sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương chúng. Thiên Nhã3không kiểm soát được sức mình nên suýt chút nữa thì Lạc Lăng không thở nổi vì bị cô ôm chặt. Được mami ôm chặt như vậy, dù có không thở nổi thì cũng rất hạnh phúc. “Mami, mami sắp làm Lăng Lăng không thở được rồi. Mau buông ra.” La Tiểu Bảo tắm xong đi ra, bắt gặp ngay cảnh hai mẹ con ôm nhau. Cậu đang định ăn tí giấm gì gì đó thì trông thấy Lăng Lăng bị Thiên Nhã siết chặt tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng.Thiên Nhã vội vàng buông tay ra. Lăng Lăng được hít thở bình thường, ho khan không ngừng.“Xin lỗi con, Lăng Lăng, mami không cố ý đâu. Mami xin lỗi.” Thiên Nhã vuốt lưng cho Lăng Lăng, lắp bắp nói.“Không sao ạ. Con không sao đâu mami.” Lạc Lăng khoát tay,2an ủi Thiên Nhã.Bỗng nhiên, Thiên Nhã cảm thấy mình rất vô dụng. Nước mắt cô trào ra, rơi xuống như những hạt ngọc, trong suốt ướt át.Hai bảo bối nhỏ nhìn nhau rồi giật mình đồng thanh hô lên: “Mami, sao mami lại khóc?”Thiên Nhã khóc vì cảm thấy bản thân vô dụng. Nhưng sao cô có thể khóc ở trước mặt hai bảo bối nhỏ chứ? Hai đứa nhóc này sẽ lo lắng.Cô lau nước mắt, nở nụ cười: “Không sao, mami không sao cả. Mami cảm thấy rất hạnh phúc khi có các con.” Trong lòng Thiên Nhã đan xem cảm xúc vừa chua xót, đau khổ vừa ngọt ngào. Nhưng lo âu và sợ hãi lại chiếm diện tích lớn hơn.Cô không biết hạnh phúc này sẽ duy trì được bao lâu. Lời Hạ Vân Cẩm nói nghĩa2là sao? Vì sao sau khi nghe xong, cô lại thấy bất an thế này?La Tiểu Bảo và Lạc Lăng thấy mami Thiên Nhã yêu quý của mình khóc thì luống cuống, vội vã trấn an: “Mami đừng khóc. Hạnh phúc thì không phải khóc.”“Đúng thế ạ! Mami, sau này bên cạnh mami sẽ có bọn con và cha, mami không được khóc. Mami khóc bọn con sẽ đau lòng.”“Đúng đúng.”Vất vả lắm mới dỗ được mami Thiên Nhã chìm vào giấc ngủ. Hai bảo bối nhỏ rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.Lạc Lăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao cha chưa về nhỉ?”La Tiểu Bảo nhún vai: “Để mami tủi thân rồi. Gần đây cha bận rộn mà. Lăng Lăng, mami Thiên Nhã đã nói không được để cho cha biết mami vừa mới khóc đâu nhé.”-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện