Truyện tranh >> Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá >>Chương 245: Lạc Lăng Bảo Vệ Thiên Nhã

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 245: Lạc Lăng Bảo Vệ Thiên Nhã


*

Thiên Nhã dừng bước, xoay người thấy cô ta khóc.

Khoảnh khắc đó, cô mấp máy mối: “Tôi hiểu. Yêu một người mà không thể có được người đó rất khó chịu...”

“Cô hiểu? Cô đã từng yêu một người chưa? Cô đã từng yêu ai hơn mười năm nhưng dù làm thế nào cũng không thể chiếm được anh ấy chưa? Cô có không?”

Thiên Nhã nhìn cô ta, đột nhiên không thể thốt thành lời. Phụ nữ với nhau tội gì phải gây khó dễ cho nhau? Thế nên, hôm nay cô vẫn tới đây thăm Hạ Vân Cẩm. Không quản là xuất phát từ thương cảm hay là căm hận.

“Đúng là tôi chưa từng trải qua cảm giác đau đớn như thế nhưng tôi biết, yêu là không3thể miễn cưỡng.”

Hạ Vân Cẩm cười, nhưng trông nó còn khó coi hơn khóc: “La Thiên Nhã, rốt cuộc tôi thua kém cô ở điểm nào? Vì sao Thần chỉ thích cô mà không thích tôi? Tôi biết anh ấy hơn mười năm, có anh ấy hơn mười năm, làm vợ anh ấy lâu như thế nhưng không sánh bằng nửa năm ở bên cạnh cô. Rốt cuộc là vì sao? Mà sao cô lại mang thai con của anh ấy. Dù thế nào thì cô cũng nên cho tôi một công đạo chứ?”

“Chuyện tôi mang thai con anh ấy là chuyện ngoài ý muốn.” Tuy cô không cần phải khai báo với Hạ Vân Cẩm nhưng đây là sự thật.

Hạ Vân Cẩm hừ lạnh: “Ngoài ý muốn? Hay là2trăm phương nghìn kế? Cô và cha cô đúng là...” Cô ta mới nói được một nửa đã ngừng lại.

“Cô nói cái gì? Cha tôi? Rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì? Cô biết cha tôi?” Thiên Nhã trở nên nhạy cảm khi nghe cô ta nhắc tới cha.

Thiên Nhã cắn môi, xông thẳng tới cạnh giường bệnh: “Cô nói cho tôi biết đi. Cha tôi ở đâu? Cha tôi ở đâu?”

“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao? Cô biến tôi thành người có hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ để cô có hai bàn tay trắng, nếm thử cảm giác người nhà ly tán, mất đi người thân. La Thiên Nhã, tôi nói cho cô biết! Cô và Thần sẽ không có kết quả tốt!2Đây là số mệnh an bài, số mệnh an bài!”

Túi Thiên Nhã rơi xuống đất. Cô nhìn Hạ Vân Cẩm với ánh mắt không dám tin: “Biết chút ít của cô là biết những gì? Nói cho tôi được không?” Cô cầu xin. Đối với cô mà nói, chuyện quan trọng bây giờ là tìm được cha về.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ. Cô cứ ở lại bên cạnh Thần đi! Hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.” Hạ Vân Cẩm cười âm hiểm, biểu cảm thoạt nhìn rất dữ tợn.

Cô đưa đôi bàn tay trắng nõn níu chặt lấy cổ áo Hạ Vân Cẩm, kích động tới mức rơi nước mắt: “Không được! Không được! Cô nói cho tôi biết đi, cha tôi đang ở9đâu?”

Hạ Vân Cẩm ngậm miệng, cắn răng, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã.

“Mới nãy cô định nói cái gì? Lẽ nào cô biết chuyện về cha tôi?”

Hạ Vân Cẩm lạnh lùng quan sát cô, chợt nói: “Đúng thế, tôi biết. Tôi biết một ít chuyện liên quan tới cha cô nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết. Tôi hi vọng cả đời này cô sẽ không tìm được ông ta.”

Hai chân Thiên Nhã mềm nhũn. Cô lùi ra sau mấy bước: “Cô biết ông ấy ở đâu?”

Hạ Vân Cẩm liếc cô: “Biết thì sao? Không biết thì sao?”

“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao? Cô biến tôi thành người có hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ để cô có hai bàn tay trắng, nếm thử cảm4giác người nhà ly tán, mất đi người thân. La Thiên Nhã, tôi nói cho cô biết! Cô và Thần sẽ không có kết quả tốt! Đây là số mệnh an bài, số mệnh an bài!”

Túi Thiên Nhã rơi xuống đất. Cô nhìn Hạ Vân Cẩm với ánh mắt không dám tin: “Biết chút ít của cô là biết những gì? Nói cho tôi được không?” Cô cầu xin. Đối với cô mà nói, chuyện quan trọng bây giờ là tìm được cha về.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ. Cô cứ ở lại bên cạnh Thần đi! Hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.” Hạ Vân Cẩm cười âm hiểm, biểu cảm thoạt nhìn rất dữ tợn.

Cô đưa đôi bàn tay trắng nõn níu chặt lấy cổ áo Hạ Vân Cẩm, kích động tới mức rơi nước mắt: “Không được! Không được! Cô nói cho tôi biết đi, cha tôi đang ở đâu?”

“Tiểu thư, cô không thể làm thế với bệnh nhân. Mau buông cô ấy ra.” Vệ sĩ nghe tiếng đi tới, vội vã kéo Thiên Nhã đang mất khống chế ra.

“Anh buông ra! Tôi phải hỏi cô ấy! Tôi phải hỏi cô ấy!”

Trong mắt Hạ Vân Cẩm lóe lên ý cười lạnh lẽo âm hiểm. Cô ta vui vẻ khi thấy Thiên Nhã khóc.

“Thưa cô, mời cô ra ngoài. Không tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”

“Để cô ấy ở đây đi! Chúng tôi chưa nói chuyện xong. Y tá, cô đi ra ngoài trước đi.” Hạ Vân Cẩm ra lệnh.

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 245: Lạc Lăng Bảo Vệ Thiên Nhã