*
Thiên Nhã nói xong, anh cong môi, cười như không cười: “Cô La chạy tới đây hỏi tôi vấn đề này, chẳng lẽ em tin tôi nói thật cho em biết sao?” Thiên Nhã nhìn anh với ánh mắt không thể tin được: “Không lẽ là thật?” Kha Tử Thích cười nhạt: “Nếu tôi nói không phải, em có tin không?” “Có! Em sẽ tin nếu như anh nói đây không phải là thật, em hiểu lầm rồi. Nhưng, anh không hề nói thế! Tử Thích, anh đã thay đổi rồi, trở nên rất đáng sợ! Làm cho người khác khiếp sợ!” Thiên Nhã kích động, hai mắt phiếm hồng, lòng đau đớn co rút từng cơn. Ánh mắt Kha Tử Thích hơi lay động. Đôi mắt đó khiến người ta không nhìn thấu được cảm xúc bên trong: “Ai rồi cũng thay đổi hoặc có thể nói là con người luôn3luôn thay đổi. Chẳng lẽ em còn ngây thơ cho rằng tôi sẽ giống như lúc trước, xoay quanh bên cạnh em và con em? Để em bố thí cho một chút yêu thích sao? Đáng tiếc, tôi đã thất bại, tôi thua Lạc Thần Hi.”Thiên Nhã lắc đầu liên tục: “Tử Thích, anh đừng nghĩ như thế. Anh nói cho em biết đi!” Cô không khống chế được mà hét lên.Kha Tử Thích lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp: “Đừng tưởng rằng em hiểu tôi. Thật ra, em chẳng biết gì về con người tôi cả. Đừng nói tới em, ngay cả tôi đôi lúc cũng không hiểu bản thân mình. Có điều, không sao cả, giờ tôi hiểu rất rõ bản thân mình, cũng biết rất rõ con đường phía trước phải đi. Thiên Nhã, đừng ngây thơ nữa, không ai là mãi mãi2không thay đổi, cũng không có ai không oán không hận mà hầu hạ bên cạnh em. Cũng có thể sẽ có một người đồng ý bên cạnh em dù cho trong lòng em không có anh ta, em chỉ coi anh ta như anh trai. Nhưng người đó chắc chắn không phải tôi.”“Tử Thích, anh không thấy đau khi nói mấy lời trái lương tâm đó sao? Em rất hiểu anh, anh là người hiền lành, là người luôn đối xử tốt với người khác mà không cần báo đáp. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh? Anh nói cho em đi, nói cho em nghe, xem xem em có thể chia sẻ với anh chuyện này không.” Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, chảy dài trên khuôn mặt.Tim Kha Tử Thích lạnh lẽo khi anh trông thấy nước mắt cô chảy xuống khỏi khóe mắt.2Còn có cả đau đớn nữa nhưng anh cố nén, không chế biểu cảm, cố gắng để cho mình không bị lay chuyển: “Nếu như cô La không có chuyện gì nữa thì đi ra ngoài đi.” Anh làm ra tư thế mời, trông như không muốn nghe Thiên Nhã nói mấy lời từ tận đáy lòng.Thiên Nhã ngước mắt lên, mắt đỏ au như chú thỏ nhỏ.Lạc Thần Hi nhíu mày: “Em sao thế? Khóc?” Chuyện gì đây, là ai đã làm cho cô phải khóc?Thiên Nhã tiến lên ôm chặt Lạc Thần Hi, mấp máy môi, vừa nói vừa khóc thút thít: “Em xin lỗi, em đã đồng ý với anh là không nhúng vào chuyện này nữa nhưng em không làm được.” Lòng Thiên Nhã như được an ủi trong cái ôm ấm áp của Lạc Thần Hi. Nơi đây như một cảng chắn gió an9toàn, có thể che mưa chắn gió cho cô. Không biết từ lúc nào, một người xấu xa bá đạo lại bại hoại như anh đã mang tới cảm giác an toàn cho cô. Chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ bình tĩnh lại.Cô khóc rất thương tâm làm Lạc Thần Hi đau lòng. Anh vỗ nhẹ lên mái tóc cô, dịu dàng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đi gặp Kha Tử Thích?” Không thể ngờ rằng Kha Tử Thích có thể làm cho người phụ nữ của anh khóc. Nhưng anh không thể ngăn cản, dù sao cô cũng đã được Kha Tử Thích chăm sóc rất nhiều năm.-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện