Truyện tranh >> Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá >>Chương 186: Quà Đính Ước

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 186: Quà Đính Ước


*

Thiên Nhã nhận ra mình lỡ miệng, thầm muốn cắn lưỡi

Cô định lùi về nhưng anh đã nắm lấy tay cô.

“Anh, anh buông tay.” Trùm hái hoa, mắng anh thì sao? “Vậy em là một đóa hoa?” Lạc Thần Hi nhướng mày, cười hỏi

Thiên Nhã nhếch miệng, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ánh mắt ám muội và ẩn ý của anh: “Tôi không phải hoa dại của anh.” Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ phản bác đầy yêu kiều của cô, cười nhạt, nụ cười ấy vậy mà lại mang theo sự tươi mát và ấm áp của ánh mặt trời

Đủ để cho muôn hoa ngày xuân nở rộ rực rỡ, đến mức vạn vật trên Trái đất sinh sôi.

Thiên Nhã sững sờ nhìn anh, trong lòng không ngừng nhộn nhạo

Đây là Lạc Thần Hi? Vì sao, vì3sao nụ cười của anh hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng, cay nghiệt anh thường hay khoác lên để làm người khác khó chịu, trào phúng tất cả mọi người?

Anh ở trước mặt cô, không hề cao cao tại thượng, không có cái lạnh lùng vô tình khi đối xử với người khác

Anh giống như một người trần mắt thịt, tim của anh vì cô mà mở ra, nghênh đón cô cùng đi vào vui vẻ ngao du trong vùng trên bao la kia

Nắm tay anh, dân lôi tới trái tim anh.

Ánh mắt Thiên Nhã bị một tầng sương mù dày đặc vây kín, cố gắng gượng vui vẻ cùng anh, bởi vì anh đã thoát khỏi góc nhỏ trong bóng tối

Anh có thể cười hạnh phúc như này là bởi vì anh đang yêu, tim anh2đang đón nhận tình yêu.

Cô là người khởi xướng? Cô là chìa khóa mở trái tim anh ra? Nếu đúng như thế, cô phải làm sao?

Không biết từ lúc nào, anh dùng bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô

Cái xúc cảm như tơ lụa này làm cho anh nhớ thương, sinh ra cảm giác quen thuộc.

“Em biết không? Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy em rất quen.” Anh vuốt ve mặt cô, nói với giọng êm ái, trong mặt là tình cảm đậm sâu

Thiên Nhã hồi phục tinh thần, bị lời nói của anh dọa cho hơi lui người về phía sau

Tay Lạc Thần Hi trơ trọi giữa không trung, anh cười, thu tay về

“Thế nên anh đã tìm người điều tra em.” Anh không tức giận vì cô1tránh né, có đôi khi anh cảm thấy mình không còn cách nào khác ngoài việc kiên nhẫn với người phụ nữ này.

Nghe thấy thế, sắc mặt Thiên Nhã hơi cứng lại

Cái gì? Anh tìm người điều tra cô? Vì sao? Lẽ nào anh nghi ngờ cô là người đã từng theo anh..

“Có lẽ em không biết, sáu năm trước anh gặp tai nạn giao thông, mất một phần ký ức.” Ánh mắt Lạc Thần Hi xa xăm, dường như đang ngược dòng trở về một sự việc đã lâu

“Không phải phần tụ máu trong đầu anh đã được lấy ra rồi sao?” Thiên Nhã thấp thỏm, cô không biết phần ký ức đó có liên quan tới cô không nhưng cô lo lắng cho thân thể của La Tiểu Bảo

“Đúng thế, phần tụ máu đó là di chứng1lớn nhất mà vụ tai nạn sáu năm trước để lại

Nhưng trừ cái đó ra, anh cảm giác mình đã quên mất một vài thứ quan trọng, nhớ được một ít nhưng luôn cảm thấy thiếu.” Anh đã nhớ ra chuyện cha mẹ mình qua đời, còn chuyện quan trọng gì chưa nhớ lại đây? “Chuyện đã qua rồi, bây giờ, thứ quan trọng nhất với anh là tương lai.” Nhìn sắc mặt thâm trầm và đối mặt lộ rõ vẻ đau thương của anh, Thiên Nhã biết anh đang nhớ tới chuyện không vui lúc nhỏ nên an ủi.

Nét u ám và buồn bã trong đôi mắt Lạc Thần Hi dần tan đi vì có Thiên Nhã nhẹ nhàng khuyên nhủ

Đúng thế, là tương lai, bởi vì tương lai của anh có cô.

Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 186: Quà Đính Ước