*
Cô căn bản không nên ở lại bên cạnh anh nữa, sớm đã không nên. “Alo, Tử Thích.” Trong lúc tâm tư của Thiên Nhã hỗn loạn, Kha Tử Thích bỗng gọi đến. “Em sao vậy? Giọng em hình như không ổn lắm.” Kha Tử Thích nghe thấy giọng nói hụt hẫng không che giấu từ Thiên Nhã, giọng điệu của anh đầy lo lắng. “Không, em không sao, em thất nghiệp rồi, anh ăn mừng với em đi.” Thiên Nhã sụt sịt, giả vờ nhẹ nhõm đáp. Lúc Kha Tử Thích đến quảng trường trong vội vã, Thiên Nhã đang một mình ngắm đài phun nước trong quảng trường, nhìn bóng lưng hiu quạnh của cô, chân mày anh nhíu chặt, thấy lòng mình đau nhói. Có thể khiến cho Thiên Nhã đơn thuần và mơ hồ đến nỗi như một đứa trẻ thành ra thế này, chỉ có một người, chính là Lạc Thần Hi. Anh chậm rãi bước đến gần cô, như bước đến gần nơi mềm mại nhất trong tim mình. “Thất nghiệp rồi cũng không sao, em còn có anh.” Anh đến cạnh cô, nhìn về phía đài phun nước đầy màu sắc, dịu dàng nói. Thiên Nhã quay mặt lại, nhìn gò má của anh, viền mắt chợt nóng lên: “Nhưng trái tim của em rất buồn, rất buồn.” Kha Tử Thích quay mặt lại, ôm cô vào trong lòng, vỗ lưng của cô. “Cho em mượn bờ vai, muốn khóc cứ khóc đi.” Anh an ủi. Thiên Nhã tựa lên bờ vai rộng lớn của Kha Tử Thích, nước mắt rơi lã chã. Cô thật sự rất vô dụng, vì Lạc Thần Hi mà khoảng thời gian này không ít lần thút thít, khiến bản thân như một đứa mít ướt vậy. “Có phải em rất vô dụng không?” Cô hỏi. “Cô ngốc, chuyện có lớn lao gì đâu, khóc rồi thì sẽ ổn, em phải làm tấm gương tốt cho Tiểu Bảo, làm một ma mi kiên cường.” Thiên Nhã lau nước mắt, hít vào, nói như không quan tâm: “Đúng vậy, chuyện lớn lao gì đâu, chẳng qua chỉ mất một công việc, có gì đáng khóc chứ, em không sao rồi cũng sẽ không khóc nữa.” Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ giả vờ kiên cường của cô, trong lòng càng đau hơn: “Vậy cô nhóc mít ướt khóc đủ rồi, có phải nên đi ăn chút gì không?” Thiến Nhã sờ cái bụng đói đến xẹp lép của mình, hết khóc lại cười: “Phải ha, nó cũng sắp kháng nghị rồi.” Kha Tử Thích giơ tay ra: “Nào, anh đưa em đi biển nước mắt thành đồ ăn, ăn một bữa thật ngon.” Thiên Nhã đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của anh, hơi ấm từ anh, truyền vào tim cô. “Tử Thích, anh có từng nghĩ đến việc, tìm một cô gái tốt kết hôn rồi sinh con?” Hai người dùng bữa tại khách sạn nổi tiếng, Kha Tử Thích gọi một bàn lớn toàn là món mà Thiên Nhã thích. Thiên Nhã sau khi cảm động, sự áy náy kia lại xuất hiện. Nếu cô đã không đón nhận tình yêu đầy dịu dàng này của anh, thì không thể cứ chiếm hữu anh, cô hi vọng người đàn ông tốt bụng này hạnh phúc, hi vọng anh tìm được nữ chính thật sự trong đời mình. “Anh có tìm mà, người đó không phải em sao.” Kha Tử Thích tùy ý trả lời nửa đùa nửa thật. Thiên Nhã cúi đầu, khó xử đáp: “Nhưng mà em...“.-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện