*
Đi ra khỏi tòa nhà của Lạc Thần Hi, Thiên Nhã vừa thấp giọng mắng chửi Lạc Thần Hi vừa đưa tay vẫy một chiếc xe, lúc định lên xe thì có một cánh tay kéo cô lại. “Anh thích thế nào thì làm thế ấy đi, tôi không...” Cô quay người lại thì thấy Lạc Thần Dương. Nhận ra mình mắng nhầm người, trong lòng cô bỗng xuất hiện một nỗi thất vọng không tên. Cô đưa mắt nhìn thang máy trong tòa nhà, trong lòng lại không nhịn được oán thầm. Lạc Thần Dương hứng thú bừng bừng, chăm chú nhìn cô: “Sao thế? Anh trai anh chọc em giận à?” Thiên Nhã tức giận, nhìn anh ta bằng con mắt khinh thường, thiếu lễ độ: “Không phải ai cũng có thể làm cho tôi tức giận.” Nụ cười của Lạc Thần Dương tựa như gió xuân thổi qua, ngón tay thon dài vươn ra nắm lấy cằm Thiên Nhã: “Chẳng lẽ, là anh chọc em tức giận?” Thiên Nhã chảy mồ hôi lạnh, hất tay anh ta ra: “Phó Chủ tịch, có phải trước mặt mọi người ngài nên thu lại hành vi vô lại của mình không?” “Ha ha ha, vậy ý của em là nếu không đứng trước mặt mọi người thì có thể muốn làm gì thì làm?” Lạc Thần Dương nháy mắt trêu ghẹo cô. Thiên Nhã cắn môi. Lạc Thần Dương giỏi lắm, việc lần trước anh ta khiến cho mọi người sợ bóng sợ gió, cô còn chưa tính sổ với anh ta đâu. Giờ thì hay rồi, tự dâng mình tới cửa, đúng lúc tâm trạng cô không tốt, vậy là đã tìm được đối tượng để trút giận rồi. Giây tiếp theo, giày cao gót của cô hung hăng giẫm lên mu bàn chân anh ta. “Ai da, đau, đau.” Lạc Thần Dương bị cái giẫm dùng toàn lực của cô làm cho nước mắt chảy giàn giụa, cắn răng ôm chân kêu gào thảm thiết. Bỗng chốc tâm trạng Thiên Nhã được giải tỏa. Mấy tên nhóc nhà họ Lạc này đúng là không phải người tốt, khi cần thì nên dạy dỗ một chút. Không thì họ sẽ nghĩ rằng cô rất dễ trêu chọc, là người ngậm bồ hòn làm ngọt trời sinh, tính tình tốt. Trời mới biết trước khi trở thành một người mẹ hiền lành dịu dàng trước mặt La Tiểu Bảo, cô cũng là người có cá tính. “Ha ha, Phó Chủ tịch Lạc, hai người đang làm gì thế? Tán tỉnh hay trêu ghẹo nhau vậy?” Tiếng cười the thé của Jenny Trình vang lên từ phía sau. Cô ả đang khoác tay Lạc Thần Hi, cười tươi rạng rỡ nhưng ánh mắt lại như muốn thiêu rụi Thiên Nhã. Lạc Thần Hi nhếch mép nhìn Lạc Thần Dương, cười như không cười. Có điều trong mắt anh lại có ý như đang cười nhạo, có vẻ như rất thích nhìn Lạc Thần Dương bị “dạy dỗ“. Lạc Thần Dương thấy hai người này tới là để chà đạp anh ta thì thuận tiện kéo Thiên Nhã qua, cười nói: “Chúng tôi đương nhiên là đang ân ái rồi.” Khóe miệng Thiên Nhã hơi giật, cô thật muốn đá bay người này đi. Rồi không biết sao mà cô lại nén giận, suy nghĩ thấy cũng phải, giờ mình còn đang bị người nào đó trừ tiền lương, tức không chịu được.-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện