“Anh!”
“Đừng quên em đang nhờ vả tôi.” Lạc Thần Hi lạnh lùng nhắc nhở. “Thiên Nhã bĩu môi: “Anh cũng nhờ vả tôi vậy.” Không biết là ai tìm ai, bảo cô quay về Tập đoàn Lạc Thần làm việc. Lạc Thần Hi híp mắt nhìn cô, dường như sắp bị cô chọc giận, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa ý cười đắc ý, anh cầm lấy hợp đồng rồi viết thêm một điều, sau đó ném trước mặt cô: “Muốn ký hay không tùy em.” Thiên Nhã đọc kỹ lại: Chưa thông qua sự cho phép của Lạc Thần Hi, không được tự ý từ chức, nếu không hậu quả tự gánh. Hậu quả tự gánh, lại là hậu quả tự gánh! Anh coi cô là gì chứ! Đây chẳng phải đang uy hiếp trắng trợn sao? Đồ vô lại này! Đúng là nhà tư bản không hơn không kém! Sinh2ra thì đã biết bóc lột nhân viên, chỉ nghĩ làm thế nào để được lợi nhiều nhất! “Đây không phải uy hiếp, đây chỉ là trao đổi điều kiện.” Lạc Thần Hi như nghe thấy lời phỉ nhổ ngầm của cô, khoanh tay nói. Thiến Nhã cắn răng, sau một lúc đấu tranh, cô vùng bút ký vào. “Mai tôi mới có thể đến tập đoàn, hôm nay có chút việc cần làm, đi trước đây.” Thiên Nhã ký xong, dứt lời thì rời khỏi văn phòng Chủ tịch không quay đầu lấy một lần. Lạc Thần Hi nhìn cánh cửa lớn bị Thiên Nhã tùy ý đóng lại, khoé môi cong lên như cười như không, anh nhìn bản hợp đồng trên bàn, đôi mắt hiện ý cười. Thiên Nhã gọi cho La Tiểu Bảo, không ngờ nhóc con đang ở nhà, cô vội vàng về nhà, hỏi cậu sao lại không7đi học. “Ma mi, đi học thật sự chán lắm, những kiến thức đó con biết cả rồi, căn bản không cần học.” La Tiểu Bảo nói với vẻ mặt bất lực, lúc vừa nhập học cậu thấy rất thú vị, vào lớp một với mong muốn kết thêm bạn mới, nào ngờ cuộc sống năm đầu tiểu học lại nhàm chán như thế, cậu thật sự không học nổi nữa. “La Tiểu Bảo, con không thể kiêu căng tự mãn như vậy được, cho dù con thật sự biết hết cũng phải chăm chỉ học hành, nếu không lên lớp cao hơn con sẽ không theo kịp.” Thiên Nhã cần mẫn dạy bảo cậu. La Tiểu Bảo càng bất lực hơn, phiền muộn một điều là cậu đã nắm kiến thức ở lớp kế và lớp cao hơn rồi, những nội dung ấy cậu vừa đọc đã hiểu, còn cần9ngày nào cũng lãng phí thời gian đến trường sao? “Ma mi, chuyện này mẹ không cần tham gia vào đâu, con sẽ về trường bàn bạc lại với hiệu trưởng và giáo viên, rồi sẽ quyết định.” La Tiểu Bảo khoanh tay, nói bằng giọng cực kỳ chín chắn. Thiên Nhã thấy dáng vẻ như ông cụ non của con trai, chợt ngẩn ra, thật giống người nào đó, khác gì cha nó đâu, đúng là cha nào con nấy. Nỗi bất an trong lòng cô lại dâng lên, mỗi lần nhận thấy bé cưng ngày càng giống Lạc Thần Hi thì cô lại có cảm giác này. “Ma mi, mẹ đang nghĩ gì vậy?” La Tiểu Bảo huơ bàn tay nhỏ bé trước mặt cô, nhìn cô nhíu mày, cậu hỏi. “Mẹ đang nghĩ con trai của mẹ thông minh như vậy, không biết nên vui hay buồn.” Thiên5Nhã đáp bừa. La Tiểu Bảo nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: “Người ta cũng không muốn thông minh như thế đâu, nhưng hết cách rồi, ma mi sinh con quá thông minh mà.” Cậu tin mới lạ đấy, chắc chắn là ma mi đang nhớ chuyện liên quan đến cha. Cậu chớp đôi mắt to, hỏi dò: “Ma mi, tối qua mẹ đi đâu vậy? Sao không thấy mẹ về?”-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện