Vào phòng, Hàn Vũ Tích nhìn xung quanh một lát mới nhẹ nhàng thở ra. Hai trăm nguyên trên mặt bàn vẫn ở đó. Nhìn nơi khác, đồ vật vẫn như cũ, không có dấu hiệu bị lục lọi. Điều này nói rõ ra rằng, Lâm Vân căn bản không có động vào đồ vật trong phòng của mình.
Hàn Vũ Tích ngây ngẩn cả người, trong nội tâm thầm suy nghĩ. Dựa theo tác phong bình thường của Lâm Vân, hẳn là mang đồ đi bán mới đúng. Chuyện gì xảy ra? Chẵng lẽ? Sẽ không phải do ngày hôm qua hắn ăn quá nhiều quả dại, đến tận giờ còn chưa thức dậy? Vừa nghĩ tới ngày hôm qua hắn ăn nhiều quả dại như vậy, trong lại lại cảm thấy kỳ quái. Hình như ngày hôm qua không nghe thấy âm thanh hắn đi nhà vệ sinh a. Phòng của hắn không có nhà vệ sinh riêng. Chỉ có phòng của mình cùng tầng dưới mới có nhà vệ sinh.
A, Hàn Vũ Tích đột nhiên nghĩ tới một điều, chẳng nhẽ hắn đi vệ sinh ở trong phòng của hắn. Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Tích có cảm giác nôn mửa. Cũng không dám tới gõ cửa phòng của Lâm Vân. Nàng chỉ sợ điều mình tưởng tượng sẽ xảy ra.
"Vẫn là gọi điện thoại gọi một bảo mẫu tới a", Hàn Vũ Tích thở dài. Đi xuống phòng khách, nghĩ muốn gọi điện thoại tìm một bảo mẫu chăm sóc cho Lâm Vân. Nàng thuận tay để túi xách xuống ghế sô pha. Nhớ tới ngày hôm qua mình để lại cơm, tranh thủ vào bếp rút nồi cơm điện ra. Quả nhiên đến hiện tại, nồi cơm điện vẫn để thế. Xem ra là chưa bị ai động tới.
Mở nồi cơm điện xem thức ăn. Ừ? Rõ ràng không phải là món ăn mình nấu ngày hôm qua. Thoạt nhìn có vẻ mới nấu, lại còn nhìn bắt mắt hơn mấy món mình nấu ngày hôm qua.
Di, mấy món này vừa mới xào. Chẳng lẽ là Lâm Vân làm? Làm sao có thể? Bất quả, mấy món mình nấu đều bị ăn sạch, hẳn là Lâm Vân đã thức dậy. Mở tủ lạnh ra, hai lồng cơm ở bên trong cũng không còn. Xem ra là bị Lâm Vân ăn hết. Trong lòng tự nhủ, người này, sức ăn thật lớn.
Nhìn hai món thức ăn trông có vẻ ngon trên bàn, Hàn Vũ Tích cũng không có chút khẩu vị nào. Đoán chừng là do suy nghĩ vừa nãy ảnh hưởng.
Không biết hai món này có phải là do Lâm Vân mời người khác làm hay không? Nhưng trên người hắn cũng không có tiền a. Hơn nữa, nhìn vào bộ dáng của hắn lúc này, thật khó có thể mời một bảo mẫu làm thêm giờ.
Nói như vậy, hai món này là do Lâm Vân tự mình làm rồi? Hàn Vũ Tích bị suy nghĩ can đảm này của mình làm cho hoảng sợ. Một người bệnh tâm thần, cho dù bệnh tốt hơn một chút, cũng không thể tự mình nấu cơm a? Còn biết thừa thức ăn lại cho vợ của mình?
Lắc đầu, để lại thức ăn trong nồi cơm điện, trực tiếp đi về phòng. Đã không nghĩ ra, vậy cần gì phải mất công suy nghĩ.
Lâm Vân rất hưng phấn. Tinh Vân bên trong hình thành tuy chậm, nhưng đã bắt đầu có hình dáng. Phỏng chừng chỉ cần một tuần lễ là có thể triệt để hình thành Tinh Vân. Ngưng tụ được Tinh Vân, từ nay về sau mình chỉ cần không ngừng tu luyện là được. Tuy nơi này không có nhiều linh khí, nhưng đủ để cung cấp cho mình tiến lên Nhị Tinh. Còn cao hơn, về sau hẵng nói.
Cố gắng vận chuyển Tinh Nguyên, Lâm Vân cảm giác tiến triển phi thường thuận lợi. Lần nữa đứng lên đã là 12h đêm. Ra khỏi phòng, muốn đi tới nhà vệ sinh.
- Khái, khái…
Lâm Vân đột nhiên xuất hiện, khiến Hàn Vũ Tích bị dọa suýt nhảy dựng lên. Trong lòng tự nhủ, đã muộn như vậy rồi, người này sao còn đi ra. Thực muốn hù chết người.
Hàn Vũ Tích chỉnh lý xong tư liệu của mình thì đã hơn 11h. Trong bụng lại có chút đói. Ngẫm lại mãi mới tới phòng bếp, mang đồ ăn trong nồi cơm điện ra ăn. Không nghĩ tới, vừa ăn liền không dừng lại được. Hai món này quả thực ngon không kém mấy món ở quán ăn "Vạn Vị Lâu".
Tuy đã để khá lâu, nhưng ăn vẫn rất ngon, khiến nàng không nhịn được ăn nhiều hơn ngày bình thường. Chẳng lẽ do mình quá đói? Nhưng chính đang lúc ăn cơm, Lâm Vân đột nhiên xuất hiện. Làm cho Hàn Vũ Tích suýt nữa mắc nghẹn.
Nhìn nhìn Hàn Vũ Tích đang ăn cơm, Lâm Vân cau mày. Trong lòng tự nhủ, chẳng nhẽ vừa mới tan tầm. Tăng ca tới tận 12h đêm? Không biết công ty của nàng ta làm cái gì? Bất quá chỉ là nghi ngờ một chút mà thôi, liền đi vào nhà vệ sinh. Lâm Vân chẳng muốn quản những chuyện này.
Trông thấy Lâm Vân vào buồng vệ sinh, Hàn Vũ Tích mới bình tĩnh trở lại. Vuốt vuốt lồng ngực của mình, rồi thu thập lại chén đĩa.
Trong nội tâm lại nghĩ, còn biết đi nhà vệ sinh, chắc trong phòng của hắn không việc gì. Ai, mình lại suy nghĩ lung tung rồi!
Hàn Vũ Tích lập tức ngừng suy nghĩ của mình của lại.
Từ nhà vệ sinh đi ra không có thấy Hàn Vũ Tích, đoán chừng là đã trở về phòng. Lâm Vân cũng không có tiếp tục tu luyện, mà dứt khoát lên giường ngủ.
Khi tỉnh lại, mới có 9h sáng. Lâm Vân rời giường rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài tập luyện quyền pháp.
Chính là vừa tới phòng khách lại thấy Hàn Vũ Tích đang ngồi ở ghế sô pha. Hắn hơi hoảng sợ, hôm này người này lại ở nhà. Chẳng lẽ hôm nay không phải đi làm? Vội vàng đi chậm lại, cẩn thận đi qua ghế sô pha.
- Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích đột nhiên gọi khiến Lâm Vân sợ suýt nữa té ngã.
- Hàn… Hàn Vũ Tích, có chuyện gì?
Lâm Vân vội vàng cười, trong lòng tự nhủ, ngàn vạn đừng động vào ta. Tinh Vân của ta còn đang trong giai đoạn ngưng tụ. Lúc này đánh ta, quả thực không khác gì đánh phụ nữ có thai a. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nhìn bộ dáng cẩn thận của Lâm Vân, Hàn Vũ Tích cảm thấy muốn cười mà không cười được. Trước kia, cho dù cuối tuần, mình cũng sẽ không cùng người này ở chung một chỗ, mà đều lựa chọn tăng ca. Nhưng hôm nay mình thực sự có việc cần hỏi hắn. Không nghĩ tới, vị Lâm gia công tử hiện tại lại sợ mình như vậy.
- Ngày hôm qua, thức ăn là do ngươi nấu sao?
Thanh âm của Hàn Vũ Tích có chút hòa hoãn nói.
- Ừ, ừ, ngươi ăn không có vấn đề gì chứ?
Chẳng lẽ là do thức ăn mình nấu có vấn đề? Nghĩ đến đây, trong nội tâm có chút không yên. Vạn nhất nàng ta muốn động thủ, mình sẽ lập tức trở lại phòng đóng cửa lại. Sau đó đợi nàng ta đi làm thì ra. Nghĩ tới đây, Lâm Vân không khỏi lùi về phía sau vài bước.
- Ngươi mới có vấn đề.
Hàn Vũ Tích thấy bộ dáng cẩn thận của Lâm Vân, trong lòng vốn không tức giận, đột nhiên lại dâng lên một cỗ khí. Nàng thầm than, rốt cuộc mình tạo nghiệt gì lấy một người chồng như vậy. Nhưng nhìn Lâm Vân đề phòng mình như vậy, nàng cũng chỉ phải thả khí mà thôi.
- Không có gì!
Hàn Vũ Tích nói xong vô lực phất phất tay. Con mắt chằm chằm vào TV, không biết trong nội tâm đang nghĩ gì.
"Dương lão gia tử biểu diễn 'Dương thị Thái Cực Quyền'?"
Lâm Vân nhìn hình ảnh trên TV, hai mắt lập tức không dời đi được. Chính mình đang muốn học thứ này, thật không ngờ lại thấy được Quốc thuật gia Dương Thiên tiên sinh biểu diễn Dương thị Thái Cực trên TV.
Về Dương Thiên tiên sinh, Lâm Vân không chỉ đã đọc qua sách của ông ta, mà còn nhìn thấy ông ta xuất hiện rất nhiều trên báo chí. Nghe nói danh tiếng của ông ta rất lớn.
Lâm Vân bất tri bất giác ngồi bên cạnh Hàn Vũ Tích, hai mắt nhìn chằm chằm vào TV, không có ý rời đi.
Chứng kiến Lâm Vân vừa mới sợ hãi mình, hiện tại rõ ràng ngồi bên cạnh mình, Hàn Vũ Tích có chút nhíu mày. Chính là Lâm Vân không thèm để ý nàng, chỉ chăm chú nhìn vào TV. Thậm chí có thể chứng kiến nước miếng chảy ra ở khóe miệng của hắn.