Như vậy sao được, nếu bị Diệu Dương biết bên trong phòng nàng ẩn dấu Hách Liên Du, trong cung cũng sẽ biết. Đang muốn cự tuyệt, chợt nảy ra ác ý. Hắn vẫn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhưng nếu để Diệu Dương đi vào, nàng cũng muốn xem hắn trốn đi như thế nào. Tưởng tượng thấy dáng vẻ chật vật trốn tránh của hắn, lông mày khóe mắt cũng không che giấu được nụ cười, nói: "Được."
Diệu Dương thấy nàng vui vẻ đồng ý, hẳn là thụ sủng nhược kinh, càng tỏ ra thân cận đối với nàng, lớn mật cười hì hì ôm khuỷu tay nàng, nàng cũng không có cự tuyệt.
Đẩy cửa trước, hơi cao giọng: "Vào đi." Diệu Dương nhìn chung quanh, đương nhiên không phát hiện ra nàng cố ý nhắc nhở.
Bởi vì là điện bên, phòng trong ngoài cũng không ngăn ra, chỉ đặt cửa tròn khắc hoa chia điện làm ba phần. Đối diện cửa điện có bàn dài, trên bàn có hai bình sứ thành hoa, hai bên để ghế hoa hồng. Trong điện có một cái lò xông chạm rỗng bằng vàng, khói lượn lờ lan tỏa. Phía bắc đặt giường hẹp để nghỉ ngơi, trước đặt bình phong dùng để che nội thất. Lần đó đả thương Hách Liên Du đã phá hỏng rồi, chỉ còn lại bộ khung. Nhìn thấy chiếc giường sau rèm màu xanh trong nội thất không sót cái gì, nhất định là không giấu được người.
Phía nam chính là phòng sách nhỏ, dưới cửa xếp đặt bàn, văn phòng tứ bảo. Tường nam có kệ đựng sách, tựa như có thể tùy ý ngã xuống, bên dưới là giường la hán[1] , ở giữa bày khay trà nho nhỏ và bàn cờ chưa chơi xong.
Nơi này cũng không giấu được người.
Nàng cau mày, hắn rốt cuộc trốn đi đâu?
Tâm đột nhiên trống rỗng, chẳng lẽ là... đi rồi sao.
Diệu Dương dường như thấy thứ gì hay lắm, liền chạy vào hướng nội thất, nàng cũng không muốn đi theo, vẫn đứng ngây ngô ở đó
Eo bỗng nhiên bị người ôm rồi kéo lại, nàng lảo đảo lùi vào bên trong không gian chật hẹp của cửa tròn khắc hoa. Màn vàng rũ xuống gương mặt sáng rõ kỳ quái trong ánh mặt trời. Hơi thở người sau lưng nóng rực, cách xiêm áo, thân thể kề nhau cũng thật nóng. Hắn chỉ nghiêng đầu nặng nề cắn lên cổ thon dài của nàng. Thân thể đột ngột run, ngửa đầu cơ hồ sợ hãi kêu lên tiếng. Ánh mắt nhìn thấy địch y tươi đẹp của Diệu Dương lúc ẩn lúc hiện bên trong phòng, mơ hồ như bướm vờn hoa, cắn môi nuốt tiếng kêu xuống.
Hắn nhẹ nhàng cắn mút theo cổ của nàng, hơi thở thấm ướt nóng bỏng làm nàng khẽ run lên. Thân thể nàng căng như dây cung, vẫn còn phản kháng. Hắn lại nặng nề đè một cái trên vách hoa, giữa hai người không còn khe hở. Môi mỏng lành lạnh chuyển qua trên tai. Hắn thăm dò qua vạt áo, lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, dừng lại ở nơi mẫn cảm nhất trước ngực nàng, tiếng cười cũng thật thấp: "Thì ra là Mạn nhi đã sớm chuẩn bị tốt lắm."
Lòng bàn tay hắn bỗng nhiên thêm lực. Chỉ cảm thấy thân thể nàng phút chốc run lên, nhuỵ hoa của nàng run rẩy trong lòng bàn tay, lại cười nhẹ. Nàng thẹn quá thành giận, hết sức hạ thấp giọng xuống: "Ta không có." Hô hấp đã loạn, cũng tựa như kinh hãi thở gấp, hắn mỉm cười chế nhạo: "Ồ, vậy sao." Răng môi thăm dò hướng vào cổ, nhẹ nhàng cắn, hô hấp của nàng như tràn đầy lồng ngực, chỉ lo đè nén rên rỉ đang chực tuôn ra, sao còn nói ra lời.
"Lâm Quan tỷ tỷ!"
Bỗng nhiên một giọng nói vui vẻ thanh thuý của Diệu Dương từ trong phòng truyền đến. Thân thể nàng chợt run lên, hốt hoảng muốn tránh thoát. Hắn lại ra sức kìm giữ thân thể của nàng trên vách. Dùng tay trút bỏ xiêm áo trùng điệp đến đầu vai nàng, một đường hôn xuống. Da thịt phấn hồng run rẩy, chỉ thấy ánh sóng lưu chuyển, tràn đầy xuân ý. Thân thể nàng run động, đã sớm nói không ra lời. Hung ác, nặng nề bấm vết thương trên cánh tay hắn, nhất thời có máu tươi nhuộm đỏ lụa trắng. Hắn rên lên một tiếng, nhưng lại hôn mạnh hơn nữa.
Ham muốn dâng trào, như sóng triều ập đến, nàng run rẩy không ngừng. Diệu Dương thấy nàng hồi lâu không có phản ứng, liền muốn cất bước tới đây. Nàng cố gắng giữ cho thanh âm bình tĩnh: "Chuyện gì?" Hắn ác ý cắn vành tai nàng, nàng cả kinh khẽ kêu một tiếng.
Trong thanh âm Diệu Dương mang theo nghi ngờ: "Tỷ tỷ người làm sao vậy?"
"Không sao, bị con gì đó cắn..." Đầu ngón tay hắn trêu đùa, chỉ làm cho nàng khẽ thở hắt một hơi: "Muội có chuyện gì?"
Diệu Dương nghe vậy cả kinh, liền muốn tới đây: "Không sao chứ?"
Nàng cắn răng nghiến lợi đáp: "Không sao." Chỉ nghe người nọ thật bật cười một tiếng.
Diệu Dương "Oh" một tiếng, giọng nói lại vui sướng: "Tỷ tỷ túi hương này của tỷ thật là xinh đẹp."
Nàng đáp khó khăn: "Vậy ta tặng cho muội đó." Đầu ngón tay dùng sức, hận đến mức bấm thật mạnh vào vết thương của hắn.
Diệu Dương trầm mặc một khắc, làm như hạ quyết tâm, nói: "Như vậy sao được, quân tử không đoạt thứ người thích." Vỗ vỗ tay, cười hì hì nói: "Phòng tỷ tỷ làm thật yên lặng, so ra thì Diệu nhi quá mức tục khí rồi, trở về muội sẽ sửa đổi giống như vậy." Nàng cất bước bước ra nội thất: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Thượng Quan Mạn vội vàng đáp "Được." Dùng sức tránh, hắn lại xoay mặt của nàng qua, cúi đầu hôn xuống. Bỗng nhiên nàng trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy mọi âm thanh đều mất. Mắt thấy địch y của Diệu Dương tươi đẹp toả sáng, nhẹ nhàng linh hoạt đi về phía nàng, lại cảm thấy dường như rất xa.
Hắn rốt cục cũng buông nàng ra, thu người về một bên. Nàng chợt cảm thấy mất hết tất cả sức lực, vô lực tựa vào trên vách đá hoa. Diệu Dương đã sắp tới bên cạnh, lúc này nàng mới sửa lại xiêm áo đi ra ngoài. Truyện Sắc Hiệp -
Diệu Dương một đôi mắt ngây thơ vô hại: "Tỷ tỷ, mặt của ngươi sao đỏ như vậy?" Giơ tay lên muốn đặt lên trán nàng: "Chẳng lẽ là bị bệnh?"
Nàng lúng túng co rụt người, xoay mặt nói: "Không sao."
Diệu Dương thất vọng "Oh" một tiếng.
La cô mời Ngô Tiệp Dư cùng dùng đồ ăn sáng, Ngô Tiệp Dư nói có chuyện liền mang Diệu Dương rời đi. Sáng sớm không khí còn lạnh, xua tan hơi nóng ran trong cơ thể. Màn mới vừa rồi lại tựa như đèn kéo quân ở trước mắt lái đi không được, càng nghĩ càng giận, đúng lúc La cô bưng đồ ăn sáng tới: "Điện hạ, hôm nay cũng ăn trong điện sao?"
Nàng sầm nét mặt: "Không."
La cô kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái. Nàng luôn luôn thích ngủ, chịu không nổi người quấy nhiễu nàng, liền để đồ ăn sáng trong phòng, tỉnh ngủ mới ăn. Hôm nay hẳn là đổi tính, La cô cười nói: "Cũng tốt, Điện hạ đã lâu không ngồi cùng bàn dùng bữa với Tiệp Dư rồi, chúng ta liền ở trong viện dùng bữa." Liền thu xếp người bày ra từng món trên bàn đá trong vườn.
Bởi vì Hách Liên Du ở đây, nhất thời không cách nào xuất cung, nên ngồi xuống ở hành lang với Cố Sung Viện. Cố Sung Viện chọn tơ vàng, màu sắc vàng sáng, thiên hạ chí tôn sử dụng. Nhìn sợi tơ kia ở đầu ngón tay trắng nõn của Cố Sung Viện lấp lánh bốn phía, đẹp như vậy, lại thấy chán ghét. Thượng Quan Mạn lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác. Ngày đã qua hơn phân nửa, người nọ hai bữa cơm không dùng, cũng không biết đã đói đến mức nào.
Chỉ nghe Cố Sung Viện nói: "Mấy ngày nữa, ta liền cầu xin phụ hoàng con tứ hôn cho con." Cổ họng bà khôi phục cực nhanh, chỉ cần nửa tháng, đã có thể nói mấy chữ đơn giản, nguyên nhân đơn giản, càng cảm thấy có lực. Thượng Quan Mạn bất ngờ nhìn bà: "Mẫu thân!"
Cố Sung Viện chỉ lo cúi đầu chọn tơ: "Con không còn nhỏ, nên lập gia đình, Hồng Phi kia..."
Không chờ bà nói xong, Thượng Quan Mạn đứng dậy, bước về trước mấy bước. Bỗng dừng lại, xoay mắt, nàng chữ chữ thấy máu: "Mẫu thân, người còn yêu phụ hoàng không?"
Đầu ngón tay Cố Sung Viện run lên, kinh ngạc ngước mắt: "Mạn nhi!"
Vẻ mặt khiếp sợ, còn có vài tia hoảng loạn chưa kịp che giấu.
Lòng của nàng nhất thời chìm đến đáy cốc, quả thật... Quay mặt nói: "Mẫu thân, nếu như... nếu nữ nhi có thể đưa người xuất cung, người sẽ đi cùng nữ nhi chứ." Nàng không dám quay đầu lại, bước nhanh đi về phía trước, sau lưng lại chỉ có trầm mặc.
Đột nhiên xông vào điện, bắt gặp tình hình trong điện, sắc mặt phút chốc đỏ lên, vội xoay người sang chỗ khác.