Hách Liên Du hồi phủ, sắc trời đã tối, lại có một tầng sương mù, trong sân bóng đêm tĩnh mịch, đèn sáng như sao. Nhận lấy cái ô, quản gia thấy thường phục gấm màu lam thêu kim tuyến vàng của hắn bị ẩm ướt một chút, bị ánh sáng chiếu lên, sinh ra vài phần mông lung. Theo ánh sáng nhìn lên trên, liền gặp bóng nhạt rơi xuống trên khuôn mặt như điêu khắc của hắn, càng thấy mặt mày thâm thúy, chỉ liếc, vội cúi đầu nói: "Đại nhân, mật thám trong địa lao đã nhận tội."
Hắn "Ừ" một tiếng, chỉ đem một cái chùm tua đỏ ném qua cho Thanh Thụy, Thanh Thụy cũng không hỏi nhiều, yên lặng thu tại trong tay áo, Đỗ Minh mắt sắc, lấy làm lạ hỏi: "Đây là cái gì?"
Hách Liên Du quét hắn, Đỗ Minh vội co rụt đầu lại, chỉ cảm thấy ánh màu đỏ còn lắc lư trước mắt, không khỏi cười nhạo: "Không thể tưởng được hắn lại mang loại ý nghĩ dơ bẩn này."
Đỗ Minh ngầm hiểu, lập tức cười hì hì: "Lão đại bắt được nhược điểm của vị hoàng tử nào đây." Vẻ mặt hắn âm hiểm cười: "Nếu là người bị lão đại bắt được nhược điểm, thì kẻ này cách cái chết không xa." Thanh Thụy tức hắn nói không ngừng, trào phúng mở miệng: "Cho nên ngươi cũng cẩn thận một chút, nếu không lại đưa ngươi vào trong phòng ca cơ." Đỗ Minh kêu gào: "Có Nhị ca nào hung ác như ngươi, mấy ngày nay, ta nhìn thấy nữ nhân liền run rẩy, ngươi tha cho ta đi."
Hách Liên Du không tiếng động mỉm cười.
Quản gia thấy hắn dạo bước vào viện, nhắm mắt theo đuôi: "Đại nhân, mật thám tứ Hoàng Tử sai vào phủ chúng ta. Thuộc hạ đã điều tra được, nàng đã bị chúng ta bắt, bên kia vẫn không biết."
Thanh âm Đỗ Minh bỗng nhiên bén nhọn chói tai: "A nha, quả thật là hắn, thật là to gan." Bàn Tử cũng ha ha cười nói: "Lá gan không nhỏ."
Trên mặt hắn lại cũng không thấy hỉ nộ, chắp tay đứng ở hành lang, ánh đèn hắt xuống cái bóng mờ cao to trên mặt đất, quản gia chăm chú phỏng đoán nói: "Muốn xem ý chủ tử, phải xử trí như thế nào?" Hắn lại cong môi cười, nhàn nhạt liếc hắn một cái, môi mỏng vẫn còn thấy vài phần âm lãnh: "Ngươi ngày càng không có tiền đồ, đến việc nhỏ này cũng muốn tới hỏi ta."
Khóe mắt quản gia giật giật, vội chắp tay với bóng lưng đang rời đi của hắn: "Vâng" quay mặt lại không kiên nhẫn khoát tay với thị vệ: "Đi đi, ném vào trong hồ cá đi." Cá ăn thịt người hung mãnh, ném một người sống vào, vô cùng thê thảm, bọn thị vệ mặt không đổi sắc, chắp tay đi.
Thái tử đưa Thượng Quan Mạn trở về, liền thấy trước điện mơ hồ một bóng người. Áo gấm màu nghệ, tay nắm phất trần, mới nhận ra là Diêu Hỉ. Diêu Hỉ trông thấy hắn ở trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy tươi cười chào đón: "Điện hạ, Thánh Thượng khẩu dụ, tuyên ngài đi Càn Khôn điện dùng bữa chung."
Thái tử nghe vậy hừ lạnh, chỉ là hỏi: "Hoàng hậu cũng ở đó?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Diêu Hỉ vội cười: "Nô tài chỉ truyền khẩu dụ, chuyện trong điện nô tài nào dám dò xét."
Thái tử không vui khẽ hừ, vào điện thay đổi trang phục thượng triều màu đỏ thẫm đi ra. Nội thị cầm đèn cung đình dẫn đường phía trước, chỉ thấy những cây cột trên hành lang hắt những cái bóng loang lổ lên lưng hắn. Thái Tử Phi sợ hãi, chỉ kêu: "Điện hạ!"
Thái tử dừng chân, không kiên nhẫn nhìn nàng.
Thái Tử Phi không khỏi níu khăn, dán chặt ngực nhẹ giọng dặn dò: "Điện hạ, Thánh Thượng người vẫn nghĩ chúng ta, xin Điện hạ đừng nóng vội nhất thời..."
"Đủ rồi!"
Thái tử không tự giác nhíu mày, hôm nay nàng bị xóc nảy, nhưng lại không rên một tiếng. Hai người mặc dù không đến mức phu thê tình thâm, hắn rốt cuộc thích sự ổn trọng của nàng, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút đau lòng, chỉ sợ nàng nói ra lời làm cho hắn bực bội, cũng không nhìn nàng nữa liền theo Diêu Hỉ đi.
Cửa cung tầng tầng mở rộng. Nội thị đang trực đi ra đáp lời. Hoàng đế trong buồng lò sưởi cùng dùng bữa chung với hoàng hậu. Thái tử hừ một tiếng, cửa cung khắc hoa chạm rồng mở ra quang cảnh vui vẻ hòa thuận trong điện. Nguyên là Chiêu Dương đã ở đó, đang ân cần gắp thức ăn cho Hoàng đế, thỉnh thoảng nói lên một câu, chọc cho Hoàng đế cười ha ha.
Hoàng đế một thân long bào vàng sáng, tà tà tựa trên gối vàng, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn bên người, bên môi mang ý cười, phụng dưỡng bên cạnh chỉ có nội thị tổng quản Tào Đức, ngược lại ít rất nhiều gò bó. Thái tử vào điện, không khí trong điện lập tức lạnh lẽo, nét tươi cười của Chiêu Dương dừng lại, buông đũa bạch ngọc quy củ ngồi vào chỗ, nét tươi cười của hoàng hậu dừng lại, lập tức lại mỉm cười.
Thái tử dập đầu hành lễ, Hoàng đế vẫn vui vẻ không giảm, cầm đũa bạch ngọc chỉ vào đối diện: "Uyên nhi đến đây, ngồi đi."
Tào Đức nhanh tay, vội gọi người thêm bát đũa. Thái tử thấy một nhà ba người, mình giống như thành người ngoài, nội tâm giấu kín, ngồi xuống một bên. Hoàng đế cười mở miệng: "Bánh xốp Mộc Lan hôm nay làm không tồi, trẫm vẫn nhớ rõ Uyên nhi thích ăn nhất." Quay đầu phân phó Tào Đức: "Nhanh gắp cho thái tử nếm thử."
Tào Đức khẽ giật mình, nhìn trộm thấy Hoàng đế vẫn hứng thú dạt dào, kiên trì đi qua. Thái tử quả nhiên lạnh lùng cười, nói: "Phụ hoàng nhớ nhầm, hài nhi cũng không thích ăn bánh xốp."
Hoàng đế kinh ngạc nhíu mày, Tào Đức vội thấp giọng nói: "Bệ hạ, bánh xốp Mộc Lan là Hách Liên Đại nhân thích ăn."
Hoàng đế cười ha ha: "Trẫm nhớ nhầm." Hà hoàng hậu che miệng mỉm cười: "Thánh Thượng vất vả quốc sự, sao nhớ rõ việc vặt này." Bà chuyển con mắt cười nhìn thái tử: "Thánh Thượng lại thường xuyên nhớ Điện hạ." Tự mình múc một chén cháo tổ yến cho thái tử, nghiễm nhiên bộc lộ tư thái mẹ hiền. Thái tử đứng dậy hai tay đưa ra đón, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Tạ mẫu hậu."
Hoàng đế cười nói: "Mẫu hậu con nói thân thể con gầy yếu, nên bồi bổ thân thể, cố ý thêm cháo tổ yến."
Mẫu hậu? Nói vào trong tai hắn, thái tử chỉ cảm thấy chói tai, hàm răng âm thầm cắn đến mức phát ra âm thanh răng rắc, từng chữ từng câu từ răng nặn ra: "Vậy thì quả thật phải tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Sắc mặt Hoàng đế cuối cùng trầm xuống, liền muốn ném chiếc đũa. Hà hoàng hậu vội cầm tay của hắn cười nói: "Bữa cơm gia đình đang vui vẻ, Thánh Thượng không nên tức giận." Ánh mắt Hoàng đế yếu ớt lóe sáng, đẩy đũa nói: "Nàng chỉ biết nuông chiều hắn, nàng xem hắn, náo loạn Phượng Tê cung đến trời long đất lở, trong mắt của hắn còn có mẫu hậu như nàng?"
Hà hoàng hậu nghe vậy vành mắt ửng đỏ, yên lặng cúi đầu: "Nô tì biết rõ còn kém với Hiếu Thuần hoàng hậu..."
Thái tử nghe nàng nhắc tới mẫu thân, trong mắt chỉ toả ra ánh sáng lạnh: "Câm mồm, Bà có tư cách gì nhắc đến người!"
Hoàng đế nhất thời xụ mặt xuống, đập bàn cả giận nói: "Ngươi dám cả gan nói chuyện với mẫu hậu ngươi như thế." Hắn tức giận không nhẹ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi nếu có một nửa hiểu chuyện như Tử Thanh, trẫm lo gì mà không đem giang sơn này toàn quyền giao cho ngươi!"
Thái tử chỉ cảm thấy một cái cái tát vô hình đánh xuống, đau đến hai mắt hắn thấy sao, thương tâm đến cực điểm ngược lại nở nụ cười: "Phụ hoàng nói không sai, nhi thần xác thực không bằng Hách Liên Du, nhi thần tình nguyện đem kim ấn thái tử tặng cho hắn."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây người, mà ngay cả Chiêu Dương cũng câm như hến. Hoàng đế giận đến mức toàn thân phát run, ngón tay run không ngừng. Tào Đức vội khuyên: "Thánh Thượng bớt giận, Điện hạ đây là nhớ tiên hoàng hậu đến hồ đồ..." Xoay mặt cũng khuyên thái tử: "Điện hạ, ngài hiểu sai rồi."
Thái tử cười lạnh một tiếng, phất áo choàng quỳ xuống, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ chẳng hề để ý, Hoàng đế tức đến cực điểm, lời nói đọng lại đến trong miệng, cũng chỉ biến thành một câu: "Ngươi cút ra cho trẫm."
Thái tử đờ đẫn dập đầu: "Nhi thần cáo lui." Xoay người liền rời khỏi điện, hoàng thượng chỉ ở phía sau hắn đập bàn bành bạch: "Nghịch tử!"
Người còn chưa tới Đông cung, mật chỉ đã tới trước. Thái tử không có cung quy, cấm túc một tháng. Thái tử nghe vậy cũng chỉ cười lạnh.
Thù Nhi lảo đảo chạy vào điện. Thượng Quan Mạn đang ở dưới đèn đọc sách Thanh Phong tiên nhân tặng cho, đọc kỹ lại âm thầm hít thật sâu. Trên quyển sách này, từng chữ đều ẩn chứa bí mật, ngàn vàng khó mua, rất nhiều người liều mạng chỉ sợ khó mà đọc được, không ngờ lại đến trong tay nàng đơn giản như thế, uống thuốc hồi lâu, đúng là thập phần thấy hiệu quả. Vết thương dần dần phai nhạt rất nhiều, chợt cảm thấy Thanh Phong tiên nhân này không phải đơn giản đến thăm bệnh như thế, bị thần thái bối rối của Thù Nhi quấy nhiễu, không khỏi nhíu mày: "Trời sập xuống rồi sao mà sợ thành như vậy."
Thù Nhi ở chung với nàng lâu, dần dần không có gò bó ngày xưa, vỗ ngực: "Điện hạ, chỉ sợ thật sự là trời muốn sụp đổ rồi, thái tử bị Thánh Thượng cấm túc."
Thượng Quan Mạn cả kinh, quyển sách trên tay rơi xuống đất. La cô chẳng biết đến trong điện lúc nào, khom người nhẹ nhàng nhặt lên bỏ lên trên bàn, giận dữ nói: "Điện hạ, theo như lão nô nhận thấy. Thái tử này cũng không có thành tựu, chúng ta làm sao phải đem tánh mạng đặt trên người hắn."
Thượng Quan Mạn giận dữ nói: "La cô không biết, thái tử này lại là người thiện lương ôn hoà hiền hậu nhất trong tất cả hoàng tử."
La cô và Thù Nhi khó hiểu nhìn qua nàng. Trước mắt Thượng Quan Mạn hiện lên cảnh hắn bảo vệ nàng ở sau người trong rừng cây. Từ nhỏ đến lớn, hắn là người đầu tiên đối với nàng như vậy.