“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi…”
Mỹ nhân nhỏ đang nằm ở trên giường, nhíu chặt mày, đầu nhỏ bất an giãy dụa, trong miệng càng không ngừng nói mớ.
Bỗng nhiên, Tống Khuynh Vân mở hai mắt ra, cả người đầy mồ hôi, giật mình tỉnh lại.
“Sao vậy, Khuynh Vân?”
Một bộ quần áo thoải mái, Lạc Tử Thuần nghe tiếng cô la hét, cuống quít đẩy cửa đi vào, ngồi bên giường của cô, thay cô lau đi mồ hôi hoảng sợ trên trán.
“Tử Thuần, tôi, tôi…” Tống Khuynh Vân còn đắm chìm trong mộng kinh hoàng, co rúc thân thể run lẩy bẩy, “Tôi mơ thấy Mẫn Nhi bị tai nạn xe cộ, trên đầu con bé tất cả đều là máu, tất cả đều là máu…”
Nhớ lại cảnh trong mộng, Tống Khuynh Vân khổ sở nhắm hai mắt lại, trái tim đau đớn một hồi làm hít thở không thông.
“Đừng sợ đừng sợ, chỉ là nằm mơ mà thôi, Mẫn Nhi rất khỏe mạnh, sao có thể xảy ra chuyện chứ!”
Vỗ sống lưng cô thương yêu, dịu dàng trấn an, Lạc Tử Thuần rót ly nước đưa cho cô.
Reng reng reng…
Trong căn phòng yên tĩnh, điện thoại Lạc Tử Thuần không hề báo trước liền vang lên.
“Này, tôi là Lạc Tử Thuần, có chuyện gì?” Nghi ngờ liếc nhìn vào mã số, trong bụng Lạc Tử Thuần hạ trầm xuống, thoáng lên dự cảm xấu.
“Anh nói cái gì!” Lạc Tử Thuần không đợi đầu dây điện thoại bên kia nói xong, liền không nhịn được sợ hãi kêu ra tiếng, “Được, tôi đến ngay.”
Tắt máy, bộ mặt Lạc Tử Thuần lộ vẻ nặng nề, vài lần muốn mở miệng, lại do dự có nên nói cho Khuynh Vân biết hay không.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy cô muốn nói lại thôi, Tống Khuynh Vân không chịu được mở miệng mở miệng hỏi.
“Không sao.” Miễn cưỡng nở ra nụ cười tủm tỉm, Lạc Tử Thuần an ủi vỗ vào bàn tay lạnh như băng của cô, “Bệnh viện có một ca phẫu thuật khẩn cấp, muốn tôi đi nhanh đến.”
Cuối cùng Lạc Tử Thuần quyết định không nói cho cô ấy biết, trong lòng của cô đã đủ khổ sở lắm rồi, thật sự không đành lòng để cho cô biết, để cô phải chịu nổi đau đến không muốn sống.
Khi giúp cô nghỉ ngơi thật tốt xong, Lạc Tử Thuần vội thay quần áo khác vào, vội lái xe rời đi, nhìn theo bóng xe của cô vọt đi, chân mày Tống Khuynh Vân giãn ra liền xiết chặt lại lần nữa…
“Chuyện bây giờ anh phải làm sao đây?” Ánh đèn mờ tối ở cuối hành lang bệnh viện, người phụ nữ cố nhỏ giọng, nhưng vẫn không che giấu được âm thanh trách mắng, “Tên tiểu quỷ đó thoát khỏi nguy hiểm rồi!”
“Được rồi được rồi, tôi không muốn nghe nhiều lời giải thích của anh nữa, tóm lại, tôi không muốn gặp lại tên tiểu quỷ đó nữa.”
Môi đỏ mọng khẽ cong lên, phun ra lời nói ác độc, người phụ nữ tắt máy, trong bóng đêm nở nụ cười khát máu, bệnh viện Lãnh Phong lộ ra luồng khí lạnh thấu xương.
“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi…”
Khó khăn phát ra âm thanh mơ hồ, Hạ Vũ Hi cau mày, chậm rãi mở hai mắt ra.
“Vũ Hi, thật tốt quá, anh cuối cùng đã tỉnh lại.”
Cung Mạt Lỵ thấy anh vừa tỉnh lại, liền lập tức vọt đến, vẻ mặt lo lắng đầy tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được.
“Anh…”
Muốn há miệng nói chuyện, cổ họng liền bị xé rách đau đớn, Hạ Vũ Hi khó khăn nuốt nước miếng một cái.
“Anh bây giờ không thể nói gì được, bác sĩ nói anh hít nhiều khói dầy đặc vào, làm bị thương khí quản, cho nên tạm thời không thể nói ra lời nào.” Dìu Hạ Vũ Hi ngồi dậy, tỉ mỉ săn sóc thay anh điều chỉnh độ cao giường bệnh, để cho anh nằm thoải mái hơn một chút.
“Mẫn…”
“Anh muốn hỏi Mẫn Nhi sao?” Hạ Vũ Hi mới há miệng phát ra âm thah mơ hồ, Cung Mạt Lỵ lập tức nhận ra được lời của anh, “Con bé rất khỏe, giải phẫu rất thành công, đang nghỉ ở phòng bệnh sát vách, má Trương đang chăm sóc cho con bé đó.”
Nghe được tin Mẫn Nhi bình yên vô sự, cuối cùng Hạ Vũ Hi cũng an lòng, vui vẻ nằm lại trên giường bệnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Rầm! Cửa đột nhiên vị đụng mạnh, Lạc Tử Thuần tức giận xuất hiện.
“Tên đáng chết khốn kiếp!”
Không nói lời gì, cũng không cần biết Hạ Vũ Hi là bệnh nhân, Lạc Tử Thuần liền đánh một cái về phía anh.
“Đàn bà điên này, cô làm gì đấy?”
Tay hung hăng chặn đứng lại đường đi của cô, Cung Mạt Lỵ dùng sức hất ra, không chút khách khí giương ặt nhìn cô.
“Hừ, tôi muốn làm gì còn chưa tới phiên cô quan tâm tới.”
Lạc Tử Thuần xì mũi coi thường, nếu không phải vì Hạ Vũ Hi, cô căn bản chán ghét nói chuyện với người phụ nữ này, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng chăm chú vào Cung Mạt Lỵ làm cho lòng cô chợt sợ hãi.
“Hạ Vũ Hi, cảnh cáo anh, không nên để cho Mẫn Nhi chịu bất kỳ một chút xíu tổn thương nào.”
Lạnh lùng quăng xuống câu, Lạc Tử Thuần xinh đẹp xoay người rời khỏi phòng bệnh, bỏ lại sắc mặt tái xanh đầy tức giận của Cung Mạt Lỵ, còn Hạ Vũ Hi lại cau mày suy nghĩ sâu xa.
Nhưng mà, Hạ Vũ Hi còn chưa kịp nghĩ sâu xa vào lời nói của Lạc Tử Thuần, chỉ nghe thấy âm thanh sợ hãi sát vách truyền đến của Lạc Tử Thuần.
“Má Trương, bà làm sao vậy? Mẫn Nhi đâu? Sao lại không nhìn thấy Mẫn Nhi hả?”
mui: xin lỗi nha, dạo này có chút việc, vì muốn nhanh tiến độ hoàn bộ nhu hoàng cho xong nên hơi trễ nãy công việc, ta sẽ bù đắp ọi người, trễ lúc nào bù lúc đó.