Thân thể vẫn còn rất yếu ớt, Tống Khuynh Vân khoác tay mẹ dọc theo đường đi náo nhiệt, ánh mặt trời chiếu lên trên mặt của cô, vô cùng ấm áp và thoải mái. Hôm nay là ngày cô xuất viện, cũng chỉ có Hạ Vũ Nhược mang theo Sở Tú tới đón cô về nhà.
Rời từ chỗ ấy đến nhà không xa, Tống Khuynh Vân muốn Hạ Vũ Nhược dừng xe lại, muốn tự một mình đi. Hạ Vũ Nhược liền lái xe về nhà trước, đôi tay vuột bụng thật cẩn thận, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Xa xa, nhìn thấy khu nhà cao cấp sừng sững của nhà họ Hạ cao quý, lê bước chân nặng nề đi từng bước một đến gần, cách nó càng ngày càng gần, trong lòng Tống Khuynh Vân càng ngày càng lạnh giá.
Cửa chính mở lớn, người hầu lén lút núp ở cửa nhìn quanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vả, tiếng ném đồ vật.
Nhíu nhíu mày, Tống Khuynh Vân trấn an chính mình, vừa nghe thấy tiếng cãi vả liền run lẩy bẩy núp ở phía sau lưng cô là Sở Tú, vạch đám người kia ra mà đi vào.
“Má Trương, có chuyện gì vậy?”
Lại thêm một cái bình hoa rơi xuống đất biến thành nhiều mảnh vụn, Tống Khuynh Vân đã tránh thoát khỏi nguy hiểm, nhẹ giọng hỏi máTrương với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Thiếu phu nhân.” Thấy Tống Khuynh Vân, mặt má Trương kinh ngạc, mấy phen muốn nói ra nhưng lại thôi, thiếu phu nhân đang mang thai, vừa vào nằm ở trong bệnh viện, thì thiếu gia lại mang bạn gái trước tiến thẳng vào trong nhà, điều này làm sao bà có thể dám mở miệng ra được chứ.
“Thôi đi, tự tôi đi vào, má Trương, giúp tôi chăm sóc ẹ.” Đem Sở Tử giao á Trương, Tống Khuynh Vân ưỡn thẳng lưng đi vào, từng bước đi thật cẩn thận để tránh những đồ vật đang rãi đầy trên đất, cứ thế bước vào.
“Anh trai, anh thật là quá đáng.”Khuôn mặt nhỏ nhắn do quá tức giận mà mặt bừng đỏ, Hạ Vũ Nhược nắm chặt tay thành quyền đấm, lửa giận lên cao, nhìn chằm chằm người phụ nữ còn đang nằm trên giường.
“Sao vậy Vũ Nhược…”
Men theo tiếng ồn ào, Tống Khuynh Vân đi vào căn phòng quen thuộc của cô, không ngờ lại nhìn thấy tấm giường nằm có một mảnh lớn hỗn loạn của hai người, quần áo xốc xếch, người phụ nữ không chút rụt rè nằm ở phía trên, nhìn Hạ Vũ Hi một chút, sợi tốc xốc xếch, quần áo còn có dấu vết lôi kéo, cùng với vết bẩn son môi của người phụ nữ ở phía dưới.
Trong đầu trống rỗng, Tống Khuynh Vân không biết nên phản ứng như thế nào, trước tình cảnh này, chính là đại lễ xuất viện mà ông chồng của cô đem tặng cho cô.
“Chị Vân, chị xem đi…” đang tức giận việc của Hạ Vũ Hi thì nhìn thấy Tống Khuynh Vân, lập tức vọt tới bên cạnh cô, cùng cô kết thành một trận tuyến.
“Vũ Nhược, chúng ta đi ra ngoài đi.”Ung dung cười, Tống Khuynh Vân vỗ vào tay cô trấn an, muốn mang cô cùng đi ra ngoài.
“Cô đứng lại.”
Thái độ bình tĩnh của cô, lại làm cho Hạ Vũ Hi khó chịu, kiên quyết ra lệnh cho cô ở lại, rồi lại không giải thích gì, chỉ cứ lúng túng nhìn.
Ánh mắt ghen tỵ chợt lóe, Cung Mạt Ly, cuối cùng cũng từ trên giường bò xuống, đã quen đi theo Hạ Vũ Hi, nên cô kéo từ trong tủ quần áo, lấy ra chiếc áo sơ mi của hắn mà che kín thân thể của mình.
“Xin chào, tôi tên là Cung Mạt Lỵ, là…Vũ Hi,” Ung dung tiến lên thật tế nhị, khóe mắt Cung Mạt Lỵ lộ vẻ đẹp kiều diễm, “Bạn tốt.”
“Cô là gì của hắn, cũng không cần phải giải thích với tôi.”
Không quay đầu lại, Tống Khuynh Vân lãnh đạm trả lời, tâm đã chết, không muốn trà trộn vào cuộc sống của hắn nữa.
Cười xấu hổ, Cung Mạt Lỵ chạm vào cửa sắt, nụ cười lúc trắng lúc xanh trông thật lạnh lùng.
“Cô làm loạn thế nào thì tôi cũng mặc kệ, chỉ là đừng có ở trên giường của tôi, tôi rất ngại bẩn.”
Những lời này cốt nói cho Hạ Vũ Hi nghe, Hạ Vũ Nhược trợn mắt hung hăng nhìn Cung Mạt Lỵ một cái, cũng vội vàng đi theo bước chân của Tống Khuynh Vân cùng bước ra ngoài.
“Vũ Hi, em nghĩ là em nên đi thôi.” Họ vừa đi, mắt Cung Mạt Lỵ liền đỏ lên, làm như mình bị hiếp đáp vậy.
Một tay kéo lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng ngực, Hạ Vũ Hi không rảnh để chú ý đến bờ môi cô đang lộ ra nụ cười đắc ý.
“Nên đi là cô ấy, anh sẽ không để cho em rời khỏi anh.” Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, nhưng lòng dạ của hắn lại đi theo cùng với Tống Khuynh Vân, tâm tư Hạ Vũ Hi trở nên hỗn loạn.
**********
“Chị biết không? Cái bà tám chết tiệt đó chính là bạn gái trước của ông anh, vừa nhìn bộ mặt vênh váo tự đắc của cô ta thì đã phát tức rồi.” Hạ Vũ Nhược cứ lẩm bẩm, cứ nói toàn bộ suốt nửa tiếng đồng hồ cho Tống Khuynh Vân.
Không có chỗ nào mà cô không rõ, nên kể hết toàn bộ sự việc gặp gỡ của cô ta cùng với Hạ Vũ Hi cho Tống Khuynh Vân. Trong lời nói không ngừng lộ rõ vẻ căm ghét cô ta, Tống Khuynh Vân không khỏi mắc cười, thuận tay rót ly nước cho cô, nói lâu như vậy, nhất định cô rất khát nước.
“Vũ Nhược, đi ra ngoài, anh có lời muốn nói.” Không hề báo động trước, bóng dáng cao to của Hạ Vũ Hi xuất hiện ở cửa phòng của Hạ Vũ Nhược, hắn tìm khắp mọi nơi cũng không có thấy bóng dáng của cô, khẳng định thế nào cô cũng trốn ở chỗ này.
“Em không đi, anh lại muốn bắt nạt chị Vân.” Bảo vệ Tống Khuynh Vân ở phía sau, Hạ Vũ Nhược hất ặt lên, không sợ sắc mặt lạnh lùng của hắn.
“Đi ra ngoài.” Gầm nhẹ, cặp mắt Hạ Vũ Hi khóa chặt ở cô, bờ môi mỏng lạnh lùng thốt ra hai chữ, ánh mắt hắn lạnh lùng luôn luôn không sợ trời không sợ đất, cũng làm cho Vũ Nhược cũng phải rụt cổ một cái.
“Vũ Nhược, đi ra ngoài đi, chị không sao đâu.”
Dịu dàng vỗ vào mu bàn tay của cô, Tống Khuynh Vân muốn bảo cô đi ra ngoài. Hạ Vũ Nhược lúc này mới cam tâm tình nguyện rút lui ra khỏi gian phòng, nhân tiện thay bọn họ khép cửa lại.
“Thỏa thuận li hôn, hãy ký nó đi.”
Một tờ thỏa thuận lạnh như băng miễn cưỡng ném trước mặt cô, Tống Khuynh Vân cũng không cảm thấy kinh ngạc, lại đặc biệt tỉnh táo nhìn hắn.