Khói thuốc súng nổi lên từ bốn phía ở giao ngoại, chính là cuộc chiến ác liệc giữa các bang phái mạnh nhất tại nơi đây.
Mưa nhỏ rơi đầy khí trời, không trung che phủ một tầng hơi nước, sương mù bao quanh trong cặp mắt, nếu không phải trên cánh tay phải buộc mảnh vải màu đỏ rực của Thần Mộc Đường, chỉ sợ rằng sớm đã không thể phân biệt được là địch hay ta rồi.
Sau đó là vài tiếng súng vang lên, đứng sau lưng là ở đám người với quần áo màu đen cao to bóng dáng, mặc cho nước mưa thấm ướt đi khuôn mặt của anh, nâng lên nụ cười mê hoặc lòng người, đôi mắt xanh thẳm của Thần Mộc Dã lộ ra vẻ lo lắng tình cảnh hiện này, càng tăng thêm vẻ chói mắt.
Tất cả mọi người không hiểu, tại sao đường chủ lần này quá khích động như vậy, cũng không tra rõ sự thật, liền tùy tiện tìm tới nhà Sơn Khẩu quyết sống mái với nhau, thật sự không phải tác phong trước sau như một của Thần Mộc Dã.
Bọn họ không biết rằng, tất cả chuyện này, thật sự đều do anh và Lạc Tử Quân bố trí ra tất cả, nhằm để cho tên gián điệp ẩn mình kia hiện liền nguyên hình ra!
“Quả nhiên đã đến.”
Trong đôi mắt màu lam chứa đầy sự phấn khởi, sau khi nhìn rõ đối phương thì Thần Mộc Dã liền nhíu mày lại, mơ hồ có chút dao động.
Trên người mặc bộ quần áo da màu đen bó sát, Sơn Khẩu Hương Chức chậm rãi đi tới trước mặt mọi người thì Thần Mộc Dã liền nhún nhún vai, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, chuyện đã nằm trong dự liệu tính trước rồi. Anh lui về phía sau một bước, thối lui đến sau lưng mọi người, mắt lạnh quét qua biểu cảm của mọi người, ngay cả chút vẻ mặt vui mừng cũng không bỏ sót.
Đêm hôm qua, Lạc Tử Quân thừa dịp trong bóng đêm lặng lẽ liền lẻn vào trong phòng ngủ của anh.
“Ý của anh nói, nội gián có thể là người ở bên cạnh tôi?”
Gật đầu một cái, Lạc Tử Quân hướng đôi chân thon dài đi sát về phía cửa sổ, trong đôi mắt không hề chớp lấy một cái cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời điểm hủy đi khẩu súng chỉ là do anh hoài nghi, sau khi đến nhà Sơn Khẩu một chuyến, anh mới nghiệm ra và phát hiện rõ mối nghi ngờ trong lòng; nhưng nếu giờ tố giác ra ngoài, không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh chuyện đó cả, sợ rằng sẽ khiến cho người trong nội đường lại càng bất an hơn, chỉ có cách…
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Thần Mộc Dã như đi vào cõi thần tiên liền suy nghĩ sâu xa, đôi mắt màu lam của anh lại thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng lại được anh nhanh chóng che giấu, tốc độ nhanh làm ọi người không hề phát hiện ra.
“Thần Mộc tiên sinh, không biết Sơn Khẩu Tổ của tôi có chỗ nào đắc tội với Thần Mộc Đường, lại để choThần Mộc tiên sinh phải làm những chuyện như thế?”
Ánh mắt của Sơn Khẩu Hương Chức nhất thời nhìn qua mọi người, khi thấy trong ánh mắt Sơn Kỳ Tuấn Sinh cũng xẹt qua một tia bối rối, mặc dù cô đã che giấu rất nhanh, lại bị đôi mắt Thần Mộc Dã nhìn thấy hoàn toàn không sai được, suy đoán trong bụng càng thêm được minh xác rõ ràng.
“Hừ, Sơn Khẩu Tổ của cô đã làm gì với bọn ta, chỉ có trời biết đất biết, “ nâng cánh môi lạnh lùng, Thần Mộc Dã hừ lạnh, “Cô biết, và tôi cũng biết!”
“Chúng tôi đã làm ra những gì, thật sự tôi không biết, nhưng mà tôi lại biết rõ chuyện Thần Mộc tiên sinh ngài đã làm ra những việc gì?”
Sơn Khẩu Hương Chức mím môi cười yếu ớt, hai mắt quét qua trận địa sẵn sàng dùng để đón những thành viên quân địch của Sơn Khẩu Tổ, thoáng qua trong mắt hiện ra một tia chán nản.
“Vậy sao?”
“Có lẽ phải làm như vậy, mới có thể giúp cô nhớ lại những chuyện gì đó!”
Trong đôi mắt xanh thẳm lộ ra vẻ mặt tức giận, động tác nhanh như chớp từ trong lồng ngực móc ra một khẩu súng màu bạc, ngoài ý muốn nhắm ngay cái lưng của Sơn Kỳ Tuấn Sinh đang đưa về phía anh, không chút do dự liền bóp cò súng.
Pằng! Pằng!
Hai tiếng kim loại va chạm vào nhau trở nên vô cùng chói tay, thời điểm ngàn cân treo sợi tốc, Sơn Khẩu Hương Chức phản xạ theo điều kiện liền rút ra Ngân trâm bắn về phía Sơn Kỳ Tuấn Sinh, chuẩn xác chặn lại đầu đạn của Thần Mộc Dã, những viên đạn đều lệch phương hướng, chỉ sát qua cánh tay của Sơn Kỳ Tuấn Sinh.
Nhưng hành động này của cô, đã làm bại lộ mối quan hệ của cô với Sơn Kỳ Tuấn Sinh.
“Sơn Kỳ Tuấn Sinh…” Thần Mộc Dã cười lạnh, “Không, tôi phải gọi anh là Sơn Khẩu Tuấn Sinh mới đúng, anh chính là người kế nghiệp của Sơn Khẩu?!”
Trong ánh mắt Thần Mộc Dã ẩn chứa đầy sự tức giận, anh tình nguyện tin tưởng kẻ phản bội anh không phải là Sơn Kỳ Tuấn Sinh, anh ta đã đi theo anh năm năm, vẫn là trợ thủ đắc lực mà anh xem trọng nhất; cũng bởi vì kỳ vọng đối với anh quá cao, biết được việc anh ta dám ở sau lưng anh phản bội, cơn tức giận kia lại càng khắc sâu hơn.
Ánh mắt Thần Mộc Dã căm giận, chỉ tiếc rằng không thể phanh thay xẻ thịt anh ta ra, tay anh nắm lấy khẩu súng, từng bước từng bước một tiến tới gần Sơn Kỳ Tuấn Sinh.
“A Dã, đừng xúc động.”