Đi vào đại sảnh, bên trong đại sảnh của Thần Mộc Dã đã tập hợp đầy người phụ trách ở các đường khẩu của Thần Mộc Đường, còn có vài người ngồi ở trên ghế, trên người quấn đầy vải màu trắng, thần sắc mọi người cũng rất nặng nề, Thần Mộc Dã ngồi ở phía trên ghế nhất, cũng là khuôn mặt khó chịu.
Liếc thấy Lạc Tử Quân đi vào, trong ánh mắt của anh thoáng qua một tia khác thường, lại nhanh chóng che đậy. Ý bảo anh đến chỗ ngồi bên tay trái ngồi xuống.
“Ông chủ, ba người chúng tôi bị tập kích ở trên đường chính, các huynh đệ bị thương vong thảm hại.”
Vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông trong đó bị thương liền tiến lên kêu la, nhìn bộ dáng không cam lòng, bên cánh tay phải ở bên bả vai lộ ra một con mãnh hổ hung ác bị đâm thủng, cho nên có tước hiệu là Mãnh Hổ.
Ánh mắt lãnh đạm quét qua chỗ mọi người đang bàn luận xôn xao, theo thói quen Thần Mộc Dã lại đùa bỡn chiếc nhẫn trên ngón trỏ, suy nghĩ về các nguyên nhân đang xảy ra.
“Đối phương có lai lịch ra sao? Một chút đầu mối cũng không tìm ra sao?”
Bờ môi mỏng lạnh lùng mở miệng. Thần Mộc Đường ở Hokkaido là một trong các thế lực hắc đạo không thể xem thường, từ sau khi anh đón nhận Thần Mộc Đường càng ngày càng khuếch trương lên thêm, hắc bạch hai nhà nhìn thấy anh cũng sẽ kính sợ ba phần. Thần Mộc Dã cũng vì vậy đạt được danh xưng là lão đại xã hội đen trẻ tuổi nhất của Hokkaido.
“Ông chủ, đối phương giống như biết rõ hoạt động của chúng ta như trong lòng bàn tay, tranh thủ đến thời khắc cuối cùng mới đến tập kích, bọn họ sử dụng khẩu súng đều là hàng của nước Đức, không thể nào điều tra được.”
Nghe Mãnh Hổ trả lời, Thần Mộc Dã cũng không có lên tiếng, chỉ là cau mày suy nghĩ sâu xa, màu sắc tròng mắt cũng từ từ chuyển biến thành màu lam, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người ta không rét mà run.
Vốn anh còn suy đoán có phải hay không là do người của Sơn Khẩu Tổ làm, nhưng người của Sơn Khẩu Tổ luôn luôn sử dụng là súng ống Trung Đông, Thần Mộc Dã lại cắt ngang suy nghĩ, quay đầu liếc nhìn Lạc Tử Quân, chỉ thấy khóe miệng của anh khẽ nhếch lên nở nụ cười, trầm mặc suy tư.
“Mãnh Hổ Tang, nghe lời của anh mới vừa nói, hình như cảm thấy đối phương đối với hành động của chúng ta như biết rõ trong lòng bàn tay sao?”
Vẫn đang im lặng đột nhiên Lạc Tử Quân mở miệng hỏi, nếu như là thật, liền chứng minh ở trong Thần Mộc Đường này có nội gián, chuyện này thật đúng là phiền toái.
“Đúng vậy, liên tiếp ba lần, chúng ta hành động ở đường chính nào, cũng đều bị tấn công.”
“Thế nào? Tử Quân, có phải đã nghĩ đến cái gì rồi không?”
Ánh mắt xanh thẳm của Thần Mộc Dã cứ nhìn về phía Lạc Tử Quân đang trầm tư, đối với anh ta, anh đều tin tưởng trăm phần trăm.
“Vẫn chưa có, “ Lạc Tử Quân lắc đầu một cái, không thay đổi nụ cười làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ thật sự của anh, “Chẳng qua tôi muốn nhìn một chút về súng mà đối phương sử dụng.”
Thần Mộc Dã nhìn Mãnh Hổ một cái, Mãnh Hổ lập tức từ phía sau lấy một khẩu súng trong tay đưa cho Lạc Tử Quân. Lạc Tử Quân tinh tường nhận lấy khẩu súng, tìm chỗ sạch sẽ ở trên bàn đem cây súng tháo ra từng ra từng chút từng chút, mỗi lần tháo ra một bộ phận, liền tra xét kĩ lưỡng một phen.
“Sao rồi? Có phát hiện ra gì không?”
Anh đem tất cả linh kiện của khẩu súng để đầy ở trên bàn, sau đó xoa xoa cánh tay, ngồi trở lại trên ghế, Thần Mộc Dã cùng mọi người mang theo ánh mắt mong đợi nhìn về phía anh.
“Không có, thật sự chưa có phát hiện ra cái gì cả.”
Nhất thời thả lỏng bờ vai nhún nhún, Lạc Tử Quân trả lời sự thật, mỉm cười nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người biến thành vẻ mặt thất vọng.
“Được rồi, cứ tập trung tại nơi này cũng nghĩ không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết, tất cả mọi người hãy mau giải tán đi.”
Mỉm cười thay Thần Mộc Dã phát ra hiệu lệnh, Thần Mộc Dã liền nhìn anh lấy một cái, cũng hướng về phía mọi người phất tay lấy một cái.
Cho đến khi, trong đại sảnh chỉ còn lại Lạc Tử Quân cùng Thần Mộc Dã, Thần Mộc Dã mới từ trên ghế đứng lên, đi về phía Lạc Tử Quân.