De xe, quẹo cua, xe từ từ lái về phía trước.
Trên xe nhất thời không ai nói chuyện.
Một tầng hơi nước nổi lên trên kính chắn gió, ban đầu rất mỏng, trong thời gian một cái nháy mắt đã trở thành kính mờ nửa trong suốt, đường phía trước đều không thấy rõ.
Tưởng Tốn mở sưởi ấm, vừa nắm tay lái, vừa cầm lấy giẻ lau màu xanh lau cửa sổ.
Hạ Xuyên nhìn tay phải của cô tới tới lui lui trước mặt, màu trắng thuần xen kẽ cùng xanh đậm, đột nhiên nói: “Muốn nghiệm chứng không?”
Tay Tưởng Tốn khựng lại.
Hạ Xuyên nói: “Dừng xe.”
Xe dừng lại ven đường. Hạ Xuyên xuống xe trước, đi tới bên ghế lái, vịn nóc xe, gõ cửa sổ.
Tưởng Tốn hỏi: “Làm gì đó?”
Hạ Xuyên cười cà lơ phất phơ: “Để cô thể nghiệm việc lên đỉnh.”
Cách kính xe, giọng anh hơi trống rỗng không chân thật.
Tưởng Tốn bình tĩnh nhìn anh.
Anh hơi cúi đầu, kề sát rạt chờ cô mở cửa. Cô không nhúc nhích ngồi chỗ mình, đôi mắt khẽ ngước lên. Hai ánh mắt giao nhau, kính xe nổi một vòng hơi nước, là hơi thở của cô, còn có hơi thở của anh.
Tưởng Tốn cười cười đầy hứng thú, cởi dây an toàn, mở cửa xe.
Hạ Xuyên tránh sang một bên. Cô sượt qua bên vai anh, đi sang ghế phụ lái.
Hai người đổi vị trí.
Lên xe, Hạ Xuyên điều chỉnh ghế ngồi một chút, thắt dây an toàn, cúi đầu nhìn nhìn phanh tay, cần số, rồi dùng chân cảm nhận chân côn một chút.
“Mười mấy năm tôi không lái qua xe số sàn.” Anh nói.
Tưởng Tốn thắt dây an toàn: “Anh chắc chắn anh muốn thử?”
Hạ Xuyên nói: “Đàn ông sao có thể để phụ nữ không lên đỉnh được chứ.”
Tưởng Tốn như cười như không nói: “Sang số một, đạp hết côn, chờ lúc xe rung lên rồi thả phanh tay.”
“Có cần gọi cô một tiếng cô giáo không?”
Tưởng Tốn cởi dây an toàn: “Tôi xuống xe chờ anh vậy.”
Sang số, đạp côn, thả phanh tay, chân ga. Hạ Xuyên từ từ nhả côn, tăng ga, xe lăn bánh, đổi số, trong nháy mắt chạy băng băng.
Tưởng Tốn chụp chặt dây an toàn.
Hạ Xuyên hỏi: “Thế nào?”
“Tạm được.”
Hạ Xuyên quay cửa kính xe xuống, gió lạnh ùa vào.
“Nhanh hơn chút nữa?”
Tưởng Tốn gạt mái tóc dài bị gió thổi bay lên, mở miệng, gió liền ùa vào miệng: “Đường cong, đổi số!”
Hạ Xuyên nghe lời cô, quét qua một khúc cua gấp.
Sắc trời âm u, mây đen đè cực thấp, từng khoảng bóng râm bao trùm đỉnh núi.
Hạ Xuyên không có mục đích, đầu xe nhắm phía trước, có đường thì lên, có cua thì quẹo, có chướng ngại vật thì tránh. Tốc độ xe của anh ngày càng nhanh, gió ùa tới cũng ngày càng lớn.
Hạ Xuyên hỏi lớn: “Đường này dài bao nhiêu?”
Mái tóc dài của Tưởng Tốn bay rối loạn: “Đường đồi núi, ba mươi, bốn mươi phút đường xe!”
“Hôm cô từ trấn An Hà sang đây, tổng cộng chỉ tốn hơn một tiếng?”
“Gần hai tiếng, lần trước kẹt xe.”
Mưa nhỏ lại, từng giọt nước dính trên kính chắn gió. Hạ Xuyên mở cần gạt nước, tay trái gác lên cửa sổ xe. Hai bên là rừng trúc rậm rạp, hai làn xe, mấy mét một khúc cua, anh ngày càng thuận tay.
Đằng trước là đường dốc 40 độ, giọng Tưởng Tốn bị gió thổi tan: “Đừng trượt xe!”
Hạ Xuyên đổi số, xe xông lên “vù” một cái, đủ tác dụng chậm.
Hạ Xuyên hỏi lớn: “Trước đây cô lái xe gì?”
“Chỉ chiếc này!”
Ven đường bùn cát trơn trượt, Hạ Xuyên khống chế tay lái, “Nếu cô không làm hướng dẫn viên dã ngoại, thì có thể đến trường dạy lái xe đấy!”
“Anh lại đang khen tôi sao?”
Hạ Xuyên cười: “Lần này cô có muốn không?”
Muốn được tôi khen?
Được người không bằng tôi khen, không có gì muốn hay không muốn cả…
Tưởng Tốn nói: “Anh không bằng tôi!”
“Vậy sao?”
Xe tăng tốc lần nữa, phá vỡ màn mưa, nước mưa hắt cả vào từ ngoài cửa sổ.
Tưởng Tốn la to: “Đóng cửa sổ lại!”
Hạ Xuyên hỏi: “Không chịu nổi à? Thế này thì sao?”
Tăng tốc lần nữa, lao qua một khúc cua gấp, người Tưởng Tốn không tự chủ được nghiêng theo.
Đường đồi núi của núi Minh Hà, mấy mét một khúc cua, chồng lên sườn dốc, lúc hai xe giao nhau gần trong gang tấc, sự mạo hiểm kích thích khi loại lốp xe đó nhanh chóng ma sát với mặt đường, không ai có thể hiểu hơn Tưởng Tốn.
Tốc độ như không còn lối thoát khiến người ta nghiện, khiến người ta điên cuồng, khiến người ta đánh mất lý trí.
Cảnh vật hai bên thay đổi trong nháy mắt, trước mặt là vách đá, gió lớn bầu bạn cùng mưa như thác đổ gào thét. Trên ghế xe, trên tay lái, trên đồng hồ, toàn bộ phủ đầy hạt mưa, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nói nên lời.
“Tưởng Tốn ——”
Tưởng Tốn bị mưa quật đến mức nheo mắt lại: “Hửm?”
“Thế nào?”
Tưởng Tốn vuốt tóc một cái: “Ừm.”
Hạ Xuyên nhìn phía trước, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Cửa sổ xe đóng lại, trong xe bật sưởi ấm.
Tưởng Tốn rút hai tờ khăn giấy lau tóc. Trong xe chỉ có tiếng sột soạt, không ai mở miệng, dường như vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm cực hạn.
Vách đá, tốc độ, đường cùng.
Hơi thở khác thường, đang từ từ nghiền ngẫm.
“Reng reng” mấy tiếng, trong sự yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột.
Là di động của Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn khựng lại, dường như vừa mới tỉnh lại, bừng tỉnh một lúc mới nhận điện thoại.
“Chị Tưởng, chị về khách sạn mau lên.” Là cô bé quầy lễ tân.
“Sao vậy?”
“Bố chị tới rồi, khăng khăng vào phòng chị. Bọn em không muốn đưa chìa khóa cho ông ấy, nhưng thực sự không cản được.”
Tưởng Tốn trầm mặc một lúc, nói: “Biết rồi.”
Hạ Xuyên ném giẻ lau cho cô: “Lau cửa sổ.”
Trên kính chắn gió có bọt nước.
Tưởng Tốn lau lau cửa sổ, nói: “Anh muốn vòng đi đâu nữa? Tôi phải về khách sạn một chuyến.”
“Mưa lớn thế này, vòng đi tắm à?” Hạ Xuyên lái về hướng khách sạn Lệ Nhân, nói: “Cũng nên ăn tối rồi.”
Một lát sau, xe dừng lại.
Chỗ đậu xe cách cửa chính một trăm mét, trong xe chỉ có một cây dù.Tưởng Tốn ném dù cho Hạ Xuyên, trực tiếp xuống xe.
Hạ Xuyên rút chìa khóa xe, cũng không cầm dù, trực tiếp xuống theo.
Bên ngoài khách sạn Lệ Nhân vô cùng hỗn loạn, vài nhân viên chặn trước một chiếc xe van.
Ông già trong xe đỏ mặt la to: “Chúng mày có ý gì hả. Tao đến phòng con gái tao thì phạm tội gì, chúng mày dựa vào cái gì mà cản!”
Nhân viên nói: “Ông đã lấy tiền của chị Tưởng!”
“Nó có thể có mấy đồng! Những thứ này đều là của tao! Chúng mày mau cút đi! Có giỏi thì đi báo cảnh sát, để cảnh sát tới phân xử thử!”
Nhân viên nói: “Chú Tưởng, chú không thể như vậy, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của chị Tưởng!”
Tôn Hoài Mẫn luôn đứng trong cửa mở miệng, nói: “Đây là tiền phúng điếu của cô tôi, thực ra cũng nên đưa cho chú tôi.”
Ông già la: “Có nghe không hả, đây là tiền phúng điếu của vợ tao!”
“Vợ nào của ông?”
Một bên truyền tới một giọng nói, mọi người nhìn hết sang.
Sắc mặt Tôn Hoài Mẫn hơi thay đổi, lùi ra sau tường.
Tưởng Tốn nói: “Để tiền xuống.”
Ông già nổi giận đùng đùng: “Mẹ mày nằm viện tao móc hết tiền mua quan tài ra, tiền này nên thuộc về tao!”
“Tiền mua quan tài của ông là bao nhiêu?”
“Không nhớ rõ!”
Hạ Xuyên đã nhận ra ông già đó.
Ông già trong xe năm, sáu mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng, mặc âu phục màu xám.
Hôm qua ông già này còn rao hàng ở Lạc Đạo Ổ: “Biết mộ Tào Tháo không? Đây chính là thứ đào lên từ trong mộ Tào Tháo đấy…”
Thì ra ông ta chính là ông bố hám tiền không có nhân tính trong truyền thuyết kia của Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn cười khẩy: “Ông đúng là không biết xấu hổ!”
Ông già trợn mắt: “Mày nói chuyện với tao như thế à, tao là bố mày đấy! Mày làm như tao quý mấy đồng tiền dơ bẩn này lắm vậy. Mày đừng quên, khách sạn lớn dưới chân núi vẫn là của tao, thứ ông đây có là tiền!”
“Tôi sợ ông có mạng chờ mất mạng xài đấy!” Tưởng Tốn nói, “Để tiền xuống cho tôi!”
Ông già khởi động xe van, “ầm ầm” mấy tiếng, xe chạy đi. Tưởng Tốn chặn trước xe. Ông già khẽ cắn răng, hung tợn đạp chân ga, nhân viên kéo Tưởng Tốn lại, la to: “Chị Tưởng ——”
Xe lao ra ngoài.
Tưởng Tốn hất tay nhân viên ra, chạy thẳng đến xe mình. Đến trước xe, cô la: “Hạ Xuyên!”
Hạ Xuyên ném một chùm chìa khóa.
Trong chốc lát, xe bay xuống núi.
Lúc Thạch Lâm nghe tin chạy về gấp, xe của Tưởng Tốn sượt qua ông. Ông kêu hai tiếng, trong nháy mắt chiếc xe kia đã mất dạng.
Thạch Lâm lái xe lên, hỏi nhân viên khách sạn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Nhân viên khách sạn kể lại hết chuyện, cuối cùng bất bình thay: “Ông già đó đúng không phải thứ gì mà. Ông chủ, ông không nên nhận nuôi ông ta, còn để ông ta ở trong khách sạn dưới chân núi nữa!”
Thạch Lâm nói: “Tầng hầm thôi.”
Suy nghĩ một chút, ông vẫn không yên tâm, dặn nhân viên mấy câu, đánh tay lái rồi đuổi theo xuống núi.
Dọc đường đi đều không thấy ông già Tưởng và Tưởng Tốn. Ông đến khách sạn lớn Phú Hà hỏi, đều nói không thấy hai người đó.
Thạch Lâm đi dọc theo đường, vừa lái xe, vừa gọi vào di động Tưởng Tốn, mãi không có ai nghe, đến sau đó đối phương dứt khoát tắt máy. Thạch Lâm lại gọi đến khách sạn Lệ Nhân, bảo họ thấy Tưởng Tốn thì mau gọi điện thoại cho ông.
Nhân viên đáp: “Được được, bên tôi có cần gọi mấy người cùng đi tìm chị Tưởng không? —— Được, ông chủ, ông cũng đừng lo lắng quá, chị Tưởng lấy được tiền chắc sẽ về thôi.”
Cúp điện thoại, nhân viên vội tìm một chùm chìa khóa đưa cho Hạ Xuyên, nói: “Anh cứ lấy xe lái đi, không cần để lại giấy tờ đâu.”
Hạ Xuyên nhận lấy: “Không sợ tôi chạy à?”
Nhân viên cười nói: “Anh còn chưa kết tiền công cho chị Tưởng mà. Nếu anh chạy, chị Tưởng sẽ tìm ra anh.”
Hạ Xuyên cười cười, thuận miệng hỏi: “Cô ấy mất tích rồi?”
Nhân viên nghĩ một hồi mới phản ứng được “cô ấy” là ai, nói: “Không mất tích được đâu, ông chủ bảo chúng tôi không cần lo lắng.”
“Vậy chính ông chủ các anh còn lo lắng?”
Nhân viên thở dài: “Ông chủ nói, hôm nay là bảy ngày của mẹ chị Tưởng.”
Hạ Xuyên thoáng sửng sốt.
Xe van dơ bẩn, kính chắn gió phía sau có thể dùng để vẽ tranh. Hạ Xuyên mở cửa xe, ngón tay dính hai lớp bụi, chiếc xe này cũng không biết đã bị người ta bỏ xó bao lâu.
Anh lên xe, mở cửa sổ thông gió một lúc trước, nhàn rỗi không có gì làm muốn hút thuốc, móc hộp thuốc lá ra, còn lại ba điếu.
Anh châm thuốc, cúi đầu nhìn nhìn thắng tay và cần số, rồi dùng chân cảm nhận chân côn một chút, nhớ tới Tưởng Tốn dạy anh trên xe:
“Sang số một, đạp hết côn, chờ lúc xe rung lên rồi thả phanh tay.”
Anh hừ cười một tiếng.
Hút thuốc xong, mưa đã tạnh, không khí trong xe cũng tốt hơn một chút, xe van lên đường.
Hạ Xuyên muốn lái xe nhanh, đạp hết ga. Lúc quẹo cua thân xe nhẹ bẫng, chiếc xe giống như có thể xoay bất cứ lúc nào. Hạ Xuyên ổn định lại rồi mới quẹo mấy cua, xe đột nhiên tắt máy.
Cuối cùng anh biết tại sao chiếc xe này là chiếc xe bỏ.
Hạ Xuyên xuống xe, dùng sức đập cửa xe, muốn bảo Tưởng Tốn tới đón, móc di động mới nhớ ra anh không lưu số của cô. Trong lúc vô tình đuôi mắt đảo một cái, vừa vặn lia thấy một chiếc xe quen thuộc đậu cách đó không xa.
SUV màu trắng.
Hạ Xuyên băng qua đường, đi về phía đường nhỏ đối diện. Đến trước xe, anh nhìn nhìn vào trong, không có ai.
Anh quan sát bốn phía, bây giờ mới phát hiện chỗ này anh từng tới, đỉnh núi cách đó không xa chính là đài Phù Vân, đến đó cần phải đi bộ, xe không đi lên được.
Bầu trời như được vẩy mực.
Đài Phù Vân trong bóng đêm, mịt mờ, như thật như ảo, cô độc chiếm lĩnh khoảng bầu trời đêm này.
Trên ghế đá của đài ngắm cảnh xếp thành vòng, có một người ngồi.
Vị trí chính giữa, cô nghiêng người, ngồi xếp bằng, khuỷu tay phải chống lên hàng rào của đài ngắm cảnh, mặt hướng về phía dãy núi.
Hạ Xuyên giẫm lên lá rụng, sột soạt, cô cũng không có động tĩnh.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, ở giữa cách khoảng cách của hai người, móc hộp thuốc lá ra, đưa cho cô một điếu: “Hửm?”
Tưởng Tốn động đậy.
Trước tiên cô cúi đầu nhìn điếu thuốc một cái, sau đó nhìn mặt Hạ Xuyên, ánh mắt có sự ngơ ngác trong thoáng chốc.
Lúc này Hạ Xuyên mới phát hiện, ban nãy rất có thể cô đang ngủ.
Hạ Xuyên lắc điếu thuốc một cái, Tưởng Tốn lắc đầu: “Không cần.”
Hạ Xuyên ngậm thuốc trong miệng mình, nhưng cũng không châm.
Anh ngồi, một chân đạp lên ghế đá, khuỷu tay chống đầu gối, lười biếng dựa vào hàng rào, cười: “Sao, không lấy tiền về nên muốn nhảy vực à?”
Tưởng Tốn nói: “Mạng tôi đáng chút đó à?”
“Vậy ngồi đây làm gì?”
Tưởng Tốn nói: “Nghe.”
“Hửm?” Hạ Xuyên không hiểu.
Tưởng Tốn chỉ chỉ bầu trời cao: “Nghe đó.”
Hạ Xuyên hỏi: “Nghe cái gì?”
“Anh không nghe thấy à?”
Hạ Xuyên nói: “Cô giả thần giả quỷ gì đấy?”
Tưởng Tốn cười một tiếng: “Lòng anh không mấy ổn định, lấy thuốc lá xuống.”
Hạ Xuyên rảnh rỗi, không ngại phối hợp với cô giả thần giả quỷ.
Anh lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống, nhìn Tưởng Tốn chằm chằm.
Tưởng Tốn hỏi: “Nhìn cái gì?”
Hạ Xuyên nói: “Không nhìn, đang nghe.”
“Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy gì?”
“Co đang nói chuyện.”
Tưởng Tốn: “…”
Một lát sau cô hỏi: “Nghe thấy chưa?”
Hạ Xuyên nói: “Nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy gì?”
Yên lặng như tờ, gió núi thổi nhè nhẹ.
Anh nghe thấy tiếng vù vù ù ù, truyền tới từ vực sâu, gió đang như khóc như kể.
Anh nghe thấy tiếng xào xạc quét qua, đó là lá cây đang gõ.
Anh còn nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt.
Hạ Xuyên nói: “Tôi biết rồi.”
Tưởng Tốn: “Hửm?”
“Cô thích tai.”
Nghe tiếng người, nghe tiếng suối, nghe tiếng thác nước, nghe núi hát. Nếu anh đi sớm một tiếng, thì còn có thể nghe gõ chuông, niệm kệ.
Hạ Xuyên nói: “Cô vẫn chưa tỉnh ngủ.”
“Gì cơ?”
Bởi vì giọng cô giống như sáu giờ sáng hôm ấy.
Thì ra sáu giờ sáng hôm ấy, dáng vẻ của cô là như vậy.
Hạ Xuyên không trả lời, cười một tiếng, lại ngậm thuốc, “Nói lòng tôi không mấy yên ổn, ban nãy cô ở khách sạn thì sao?”
Tưởng Tốn nói: “Cho nên tôi đến đây thanh lọc tâm hồn.”
“Lòng cô rất bẩn sao?”
Tưởng Tốn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Không sạch sẽ lắm.”
Hạ Xuyên nói: “Cũng phải, 400 một ngày, cô cũng dám đòi.”
“Là giá anh ra.”
“Là bẫy cô chụp cho tôi.”
“Đáng đời anh.”
“Tôi sống là rất đáng mà.”
Tưởng Tốn hừ một tiếng, quay đầu ngắm cảnh.
Đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái cây gần đó.
Hạ Xuyên móc bật lửa, lúc cúi đầu châm thuốc, nhìn thấy mảnh vải đen mỏng bị gió thổi lên trên cánh tay Tưởng Tốn.
Lần đầu không châm.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh chạy đến đây như thế nào?”
Hạ Xuyên nói: “Mượn xe van của khách sạn, chết máy đằng trước, đúng lúc nhìn thấy xe cô đậu gần đây.”
Tưởng Tốn như cười như không: “Xe van?”
Hạ Xuyên ngậm thuốc lá, cầm bật lửa, ngước mắt liếc nhìn gương mặt cười xấu xa của cô, cười một tiếng theo, lấy bật lửa lại, hỏi: “Có bật lửa không?”
“Không phải anh có sao?”
“Hỏng rồi.”
“Tôi xem thử.”
Hạ Xuyên đưa bật lửa cho cô.
Tưởng Tốn thoáng cái bật lên, nhìn về phía anh: “Được rồi.”
Hạ Xuyên tới gần: “Châm giúp tôi.”
Tưởng Tốn không nhúc nhích.
Hạ Xuyên bắt lấy cổ tay cô, kéo lại gần, nhìn cô nói: “Châm lửa.”
Tưởng Tốn nhấn xuống.
“Cạch” một cái, ngọn lửa bốc lên.
Gió núi thổi chầm chậm, mấy sợi tóc dài bay đến trước mặt, như có như không chạm vào mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên một tay nắm tay Tưởng Tốn, tay kia khum lại, che ngọn lửa.
Ngón tay cái của anh chạm vào mu bàn tay cô, xúc cảm mịn màng mềm mại.
Hút một hơi, tàn thuốc rút lại một chút. Ngọn lửa tắt, đỉnh đầu truyền đến một câu: “Được rồi.”
Hạ Xuyên cười cười, buông cô ra, nheo mắt phả một hơi thuốc.
Tưởng Tốn ném bật lửa trả lại anh. Hạ Xuyên đón lấy, bỏ vào túi, thuận miệng hỏi: “Lấy tiền về rồi?”
“Lấy về rồi.”
Tưởng Tốn lấy một cái túi giấy kraft bên phải ra.
Hạ Xuyên nói: “Ở cả đây?”
Tưởng Tốn nói: “Không.”
“Hửm?”
“Thiếu 1200.”
“Bố cô lấy rồi?”
“Ông ta không có thời gian giấu tiền đó.” Tưởng Tốn cười khẩy, hỏi: “Muốn về chưa? Tôi đưa anh trước.”
“Sao?”
Tưởng Tốn nói: “Tôi muốn đi bắt trộm.”