"Như vậy mới là tốt nhất không phải sao?" Phỉ Lệ tự giễu nói, sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía sử tiết quán, chút kiên quyết thoáng qua đáy mắt Phỉ Lệ.
(Sứ tiết quán: nơi sứ giả ở, ai có từ hay hơn thì bảo Đơn thay vào nhé ^O^, bí mãi nên đành để nguyên Hán Việt)
Thật xin lỗi! Phỉ Lệ nắm chặt điểm tâm Cát Nhĩ vừa đưa lúc nãy, nàng đã không còn là Phỉ Lệ trước kia nữa, mà là Vân Tiêu đã sống hàng trăm triệu năm, Cát Nhĩ cố tỏ ra nghiêm chỉnh, nàng làm sao có thể không nhìn ra được cơ chứ, nhưng nàng biết nàng không thể nào cho Cát Nhĩ bất kỳ lời hứa nào, cho nên như vậy mới là tốt nhất, lựa chọn yên lặng.
Cái mà Cát Nhĩ muốn, nàng không thể cho, hiện tại chỉ với đám người Lạp Mạc Nhĩ thôi, cũng đã khiến nàng không dứt được, rắc rối đủ điều. Cho nên chúng ta vẫn nên là thân nhân thôi. Phỉ Lệ cười chua xót, không hiểu tại sao vẫn tránh không kịp, cứ vấn vương mãi.
"Chủ nhân!" Bóng dáng quỷ mị của Vân Lôi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phỉ Lệ, rõ ràng cảm nhận được sự bất an của nàng, Vân Hoả cũng lo lắng như thế mà nhìn Phỉ Lệ, chủ nhân bắt đầu đa sầu đa cảm, chỉ là chủ nhân như vậy sẽ càng gần bọn họ hơn. Kiếp trước chủ nhân luôn lạnh lùng đứng đó, khiến người khác không thể đoán ra được suy nghĩ của nàng.
"Ta không sao! Không ngờ vạn năm trôi qua ta đã thay đổi không ít, có thất tình lục dục của phàm nhân rồi." Kiếp trước Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không có cảm thụ như thế, chuyện này không biết là tốt hay là xấu, chẳng qua nàng cũng không ghét bỏ nó.
"Hỉ nộ ái ố vốn là chuyện thường tình của con người, cho nên chủ nhân đừng nên cảm thấy thua thiệt!” Vân Lôi chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra, nhìn Cát Nhĩ, lại khiến bọn họ nhớ tới chính mình trước kia, chẳng qua bây giờ bọn họ đã che giấu sâu hơn, sâu đến nỗi ngay cả mình cũng quên mất tình yêu khắc cốt ghi tâm của mình, cho nên mới im lặng lúc Khách Tư Đặc thu nạp Cát Nhĩ.
"Vậy ư?" Phỉ Lệ nói xong câu đó, không mở miệng nữa.
Có lẽ việc đời khó đoán, khi nói đến tình yêu trên thế gian này, lòng người vẫn là khó dò nhất, nàng cần gì cứ phải rối rắm cơ chứ?
"Đứng lại, nơi này là sứ tiết quán, người không liên quan xin chớ đến gần!" Đoàn người Phỉ Lệ đi tới trước sứ tiết quán, thì bị thị vệ ngăn cản không cho đi thêm nữa, lúc này toàn thân Phỉ Lệ đều được bao phủ bởi Ma Pháp Bào màu đen, dù sao nếu cứ như vậy mà ra ngoài, có lẽ muốn đi cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù ở phủ Công Tước Đức Cổ Lạp, Phỉ Lệ cũng không thể không sửa sang lại, đặc tính mị hoặc của Mạn Đà La quá mạnh mẽ, cho dù Phỉ Lệ có thể che giấu, nhưng đối với người tâm trí không kiên định thì vẫn có ảnh hưởng rất lớn.
Dù mọi người ở phủ công tước đều là những người có tâm trí kiên định, nhưng vì không muốn làm chậm trễ hoạt động của Đức Cổ Lạp, Phỉ Lệ cảm thấy mình nên kín đáo mình thì tốt hơn, nàng thật sự không muốn có người bởi vì nhìn mình, mà lúc châm trà, mất hồn đổ cả bình trà ra ngoài, người đang đi bộ, trực tiếp va vào cây cột; người đang ăn cơm, và cơm nhầm vào lỗ mũi. . . . . . Hình như tất cả những chuyện bất thường đều có thể xảy ra, cho nên để tránh cho tính mạng của mọi người bị nguy hiểm, nàng quyết định khiêm tốn làm người.
"Chúng ta muốn gặp sứ giả đế quốc Thú nhân." Vân Lôi đi lên trước, lấy lệnh bài mà Cát Nhĩ giao cho hắn quơ quơ trước mắt thị vệ.
"Thuộc hạ đáng chết, bái kiến thái tử điện hạ! Các vị mời đi bên này!" Thị vệ sợ hãi quỳ xuống, sau đó đứng dậy mang theo đoàn người Phỉ Lệ đi vào sứ tiết quán.
"Sứ giả đế quốc Thú nhân ở trong viện này, thuộc hạ xin cáo lui!" Tên thị vệ dẫn đoàn người tới trước một viện trang nhã thì dừng lại.
"Ừ!" Vân Lôi phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể rời đi.
"Không biết tiểu thư Phỉ Lệ giá lâm tiểu viện, nên không tiếp đón từ xa!" Một giọng nói thẳng thắn vang lên từ chỗ xa trong viện, ngay sau đó một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt mọi người, một đôi mắt màu vàng tinh khiết có thần nhìn Phỉ Lệ chằm chằm, giống như muốn xuyên thấu qua Ma Pháp Bào để thấy được nàng.
Thân thể cường tráng giống như Viễn cổ cự thần*, cơ bắp rắn chắc, da ngăm ngăm đen sáng bóng, tóc vàng kim rối xoã dài, nói cho mọi người thân phận của hắn, thái tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân, người trong hoàng tộc của tộc Thú Nhân, gia tộc Hoàng Kim Sư Tử. Đôi mắt vàng tinh khiết cùng màu tóc vàng kim đặc biệt duy nhất, thân hình khổng lồ, biểu thị công khai cho mọi người biết sự cường hãn cùng tàn bạo của hắn.
(Viễn cổ cự thần: Thần xa xưa, cự ở đây là to, nôm na nó thế, chứ Đơn không ghép nghĩa lại dc ^^)
Từ đầu đến cuối tầm mắt của Đa Mễ Bác Đắc luôn dừng lại ở trên người Phỉ Lệ, giống như xuyên thấu qua Ma Pháp Bào để nhìn một người khác, ánh mắt thâm tình mềm mại, an tĩnh làm cho người ta cảm thấy băn khoăn.
"Ta không biết hoá ra thái tử điện hạ lại có thực lực như thế, ngay cả lễ nghi cơ bản mời khách vào nhà cũng không biết." Phỉ Lệ châm chọc nhìn Đa Mễ Bác Đắc đang đứng chặn ở cửa, ánh mắt giống như rắn độc kia, khiến nàng có dự cảm xấu, dây dưa như hình với bóng, cho nàng một cảm giác quen thuộc, hình như nàng đã từng có loại cảm giác này ở nơi nào đó, tràn đầy tham muốn chiếm giữ cùng dã tâm.
"A! Thật là thất lễ, tại hạ chỉ là không ngờ tiểu thư sẽ đích thân tới đây, nên trong lúc nhất thời thụ sủng nhược kinh." Mặc dù lời nói này quả thật không sai, nhưng ánh mắt của Đa Mễ Bác Đắc vẫn phóng túng nhìn chăm chăm Phỉ Lệ, hơi nghiêng người mời Phỉ Lệ đi vào, về phần những người khác, hắn không thèm để vào trong mắt, thật kiêu ngạo, khiến người ta có kích động muốn đánh đòn.
"Ồ! Thụ sủng nhược kinh, thái tử điện hạ vui tính thật đấy. Không biết thái tử điện hạ có thể giới thiệu tiểu thư An Địch Á cho ta được không? Ta cảm thấy rất hứng thú với nàng." Phỉ Lệ ngây thơ nói, trong lời nói có thú vị nồng đậm, thật giống như một đứa bé muốn ăn kẹo, giọng nói ngọt ngào, khiến người ta không thể cứng nhắc từ chối cho được.
"Nếu tiểu thư cảm thấy hứng thú, tại hạ đương nhiên rất sẵn lòng, tiểu thư bên này, mời." Cố ý dừng lại trước một cánh cửa nhỏ hẹp, chỉ để lại một không gian nhỏ, chỉ cho phép nửa người đi qua nó, một cái tay ưu nhã mời Phỉ Lệ đi qua, rõ ràng chính là muốn trêu Phỉ Lệ.
"Không biết thái tử điện hạ có
ý gì?” Phỉ Lệ cắn răng nhấn mạnh bốn chữ Thái tử điện hạ, chính là để nhắc nhở thân của Đa Mễ Bác Đắc, đừng quên nơi này là thành Ai Nhĩ, chứ không phải đế quốc Thú nhân. Hành động của Đa Mễ Bác Đắc đã tạo thành sự khiêu khích, Phỉ Lệ làm sao có thể bỏ qua ánh mắt không có ý tốt của Đa Mễ Bác Đắc cơ chứ, nhưng nàng vẫn không hiểu rõ được ý đồ của hắn.
“Không phải tiểu thư muốn gặp An Địch Á ư? Ta đang giới thiệu cho tiểu thư mà, chẳng lẽ tiểu thư không hiểu.”
Đột nhiên Đa Mễ Bác Đắc lại gần, nâng một làn tóc của Phỉ Lệ lên, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, ngón tay thon dài rắn chắc, chậm rãi quấn vòng quanh làn tóc màu tím, cho người ta có cảm giác cấm dục mê ly. Giọng nói mập mờ, hành động vượt quá khuôn phép, khiến mấy người xung quanh đứng trân trân tại chỗ.
Vân Lôi cùng Vân Hoa không hề nghĩ ngợi, định động thủ, lại dám đùa giỡn chủ nhân trước mặt bọn họ, tuyệt đối không thể tha thứ.
“Dừng tay! Lui ra.” Đang lúc hai người họ sắp đánh tới Đa Mễ Bác Đắc, thì Phỉ Lệ lên tiếng. Phỉ Lệ cụp mắt xuống, không thể phủ nhận nàng quả thật muốn thử dò xét ý đồ của Đa Mễ Bác Đắc, nhưng nàng không ngờ hắn lại bình tĩnh như thế, không thèm để ý đến Vân Lôi cùng Vân Hỏa. Nếu không phải như thế này, vậy chỉ có thể nói tâm tư của Đa Mễ Bác Đắc thật sự là quá sâu, hắn đang đánh cuộc nàng sẽ không gây sự ở thành Ai Nhĩ Thành.
Cho dù là khả năng nào cũng đều có thể khiến Phỉ Lệ cảnh giác, nàng biết Đa Mễ Bác Đắc tuyệt đối không có tâm cơ sâu như vậy, người trước mắt không phải Đa Mễ Bác Đắc, nhưng nếu không phải Đa Mễ Bác Đắc, vậy sẽ là ai đây? Cảm giác âm lãnh quen thuộc như vậy, còn có sự tính kế trong đôi mắt màu vàng kim kia, khiến Phỉ Lệ phải kiêng kị rất nhiều.
“Ngươi là ai?” Phỉ Lệ không ngăn cản Đa Mễ Bác Đắc cởi Ma Pháp Bào của mình ra, mắt tím yên lặng, bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt, không phải Đa Mễ Bác Đắc, vậy sẽ là ai?
“Thái tử Đa Mễ Bác Đắc của Đế quốc Thú nhân, không phải tiểu thư luôn cho rằng như thế sao? Hay là tiểu thư cho rằng ta là người khác?” Hơi thở ấm áp liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Phỉ Lệ. Đa Mễ Bác Đắc càng lúc càng đến gần Phỉ Lệ, cho người ta ảo giác mơ mơ màng màng, giống như hai người đang thâm tình nhìn nhau, hơi thở chung quanh càng lúc càng quỷ dị, áp bức cũng càng lúc càng rõ ràng, nhưng điều hiển nhiên là hai người đều không cho rằng như vậy.
“Hừ! Đừng nghĩ giở trò gì? Đa Mễ Bác Đắc.” Phỉ Lệ nhẹ nhàng nói nhưng đồng thời lại phát ra sát khí cường đại, vươn tay khẽ gạt cái tay của Đa Mễ Bác Đắc đang dừng ở eo nàng ra, giống như là thì thầm của tình nhân, nhưng lại lóe ra sát khí vô hạn, khiến mọi người xung quanh giống như đang ngâm mình trong hàn băng, lạnh lẽo đến tận xương.
“Nhưng ta rất thích chơi với Phỉ Lệ, làm thế nào bây giờ?” Gương mặt thô cuồng lộ ra vẻ than thở, giống như đứa bé đang làm nũng, nghịch ngợm với Phỉ Lệ, không hề có chút khó chịu nào, cũng không có bất kỳ vẻ mặt nào, vẫn như cũ là biểu cảm muốn tự làm theo ý mình.
Phỉ Lệ lạnh mắt che giấu rất sâu, vậy mà không dò xét ra được bất cứ cái gì, quả nhiên không đơn giản. Thủy Yêu, lần này ngươi muốn chơi cái gì? Sát khí nặng nề xông lên trong đầu Phỉ Lệ, nếu như mục đích của ngươi là Đức Cổ Lạp hay Khải Kỳ, ta sẽ giết chết ngươi. Tốt nhất đừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của ta, nếu không ta sẽ giết ngươi.
“Ngươi thật sự có khả năng, nếu muốn chơi cùng ta phải chuẩn bị sẵn cho cái chết, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Phỉ Lệ dịu dàng thì thầm, giống như gió xuân đến từ nơi ấm áp nhất, nhẹ nhàng phất qua lòng của mọi người, giống như những tia sáng chiếu rọi vào trong tim, mềm mại, ấm áp, cực kỳ thoải mái. Rõ ràng là lời nói dịu dàng nhất, nhưng lại có sự chân thật tàn khốc nhất.
Cả người Đa Mễ Bác Đắc cứng ngắc, hiển nhiên là vì không ngờ Phỉ Lệ sẽ có hành động như thế. Con ngươi thoáng qua sự thâm trầm, lóe lên rồi biến mất, nhưng không dây dưa với Phỉ Lệ thêm nữa, hai tay siết chặt không biết muốn bắt được cái gì. Trên mặt lộ ra chút hoài niệm và giãy giụa.
“Lời nói đùa của tiểu thư một chút cũng không đáng cười.” Đa Mễ Bác Đắc không thuận theo ở bên cạnh nói thầm, nhưng lại thả tay ra, nói cho người khác biết, một khắc kia hắn thật sự sợ Phỉ Lệ sẽ động thủ nên thân thể mới có thể theo bản năng mà phòng bị, chỉ là mọi người ở đây không ai nói ra.