Truyện tranh >> Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp >>Chương 232 Nơi ở quỷ dị của Phỉ Lệ

Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Chương 232 Nơi ở quỷ dị của Phỉ Lệ


"Hoặc Nhiên, ngươi chắc chắn ta sẽ không bị những ma thú kinh khủng kia ăn thịt chứ?" Trong lòng Phỉ Lệ run sợ đi theo sau lưng Hoặc Nhiên, má ơi! Cái nơi quỷ quái này quả nhiên không có gì tốt cả! Đều là những thứ rõ ràng là có bộ dáng đáng yêu như vậy,nhưng mà chuyện chúng ăn thịt người không phải là chuyện đồn đại. Ăn còn chưa tính, có thể là mấy âm thanh vừa rồi nàng và Hoặc Nhiên ở bên ngoài nghe được chính là do mấy gia hỏa này làm ra.

Nhưng tồi tệ nhất chính là tại sao những gia hỏa kia lại tanh mùi máu như vậy chứ! Lựa chọn cực kỳ không tốt, như vậy cuộc sống về sau của nàng sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng đó! Tại sao Hoặc Nhiên lại có thể có bộ dáng nhàn nhã, hơn nữa những ma thú kia ở trong tay hắn tựa hồ có chút bị thua thiệt, bởi vì bọn chúng chỉ cần nhìn thấy hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng, lập tức trở nên cực kỳ an phận, biết điều.

"Dĩ nhiên, phải biết sau này cô chính là cơm cha áo mẹ của bọn nó, cho nên bọn nó cũng sẽ nịnh bợ cô! Vì thế cô nên chuẩn bị quà tặng thật tốt để tiếp nhận bọn nó!" Hoặc Nhiên mỉm cười gật gật đầu, sự yêu thích của những gia hỏa kia cũng không phải người bình thường ai cũng có thể tiếp nhận!Mặc dù phương thức biểu đạt của bọn nó có thể có chút kịch liệt, nhưng mà vẫn rất đáng yêu. Hoặc Nhiên khẽ bật cười nhìn về phía Phỉ Lệ, cái kẻ xấu xí chơi đùa thật là vui mà.

"A! Ta hiểu, ta còn phải làm gì nữa?" Phỉ Lệ tẫn trách hỏi, dù sao nàng cũng phải ở lại chỗ này một thời gian dài, đó là Tạp Môn nói cho nàng biết, nhưng rốt cuộc thì tại sao nàng phải ở chỗ này, Tạp Môn lại không muốn nói cho nàng biết.

Hơn nữa mặc dù nơi này thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng không phải nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao? Mà cho dù nơi này nguy hiểm, nhưng ít nhất cũng có thể bảo đảm an toàn của nàng.

"Không cần làm gì cả? Mỗi ngày ngươi chỉ cần đứng ở bên ngoài là được rồi, bình thường bọn nó cũng sẽ tự mình xử lý tốt chuyện của chính mình, cho dù đụng phải nguy hiểm gì, ngươi cũng không cần phải ra tay, ngoan ngoãn nhìn là tốt rồi. Chỉ là nơi này còn có mấy điều cần nói rõ ràng: Không được tùy tiện đến gần cửa, nếu không đến lúc đó dù là ta cũng không cứu được cô, Bát Quái là địa bàn của thiếu gia, bình thường Người không thích người khác đi vào, vì thế Bát Quái thực ra là địa phương bí ẩn nhất nơi này, bình thường cô không được đi vào, khi chưa được thiếu gia gọi." Hoặc Nhiên nghiêm túc dặn dò.

"Ừ! Chỉ như vậy thôi?" Phỉ Lệ không dám tin nhìn Hoặc Nhiên, thì ra chuyện duy nhất nàng cần làm chính là ngoan ngoãn sống ở chỗ này, tùy thời cùng bọn ma thú gọi là giữ nhà kia vui đùa một chút, thỉnh thoảng lộ mặt là được, đây rốt cuộc là ý gì chứ!

"Nếu không cô cho rằng cô phải làm cái gì? Ma thú có thực lực kém nhất ở đây cũng có thể giết cô ngay tức khắc, cho nên tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn ngồi ở bên trong phòng, nếu đi ra ngoài, tốt nhất là phải đeo cái này vào." Hoặc Nhiên móc ra từ trong ngực một cái vòng tay đeo lên cổ tay Phỉ Lệ.

"Woa! Là thần khí sao, xem ra lai lịch của kẻ xấu xí như cô cũng không nhỏ!" Hoặc Nhiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vòng thủ hộ của Đức Cổ Lạp ở trên tay trái Phỉ Lệ, mặc dù có được thần khí ở Thủ Vọng Giác là điều bình thường, nhưng có thể có được thần khí cao cấp như vậy, thì lai lịch của Phỉ Lệ nhất định không đơn giản. Hơn nữa Phỉ Lệ xuất hiện cũng hết sức kỳ quái, hình như là bị người khác đá vào không gian, cũng không phải là tự nguyện tiến vào không gian, vì thế Phỉ Lệ mới có thể mất trí nhớ, không đúng. Tước Nhiên nói Phỉ Lệ mất trí nhớ là do bị trúng độc, từ những chuyện này có thể suy ra thân phận của Phỉ Lệ tuyệt đối không đơn giản.

"Làm sao vậy?" Phỉ Lệ lúng túng nhìn ánh mắt của Hoặc Nhiên đang nhìn mình càng ngày càng kỳ quái, một cỗ hàn khí từ trong đáy lòng bỗng nhiên dâng lên, không nhịn được mà rùng mình một cái, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể mình. Cẩn thận phòng bị Hoặc Nhiên, dù sao nhìn một cái cũng biết hắn không phải loại người gì tốt, cả ngày cười híp mắt lại còn có gương mặt trẻ con, không biết đang tính toán cái gì?

"Không có việc gì, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi trước đã. Không nên đi lại tùy tiện, nếu không có chết cũng đừng trách ta không nhắc nhở cô." Sau khi Hoặc Nhiên nở một nụ cười sâu xa có má lúm đồng tiền với Phỉ Lệ, rồi ung dung rời khỏi phòng Phỉ Lệ của, chậm rãi đi về chỗ sâu nhất trong viện.

Để lại Phỉ Lệ đang co quắp khóe miệng, im lặng nhìn gian phòng trống không, cực kỳ xa hoa, cực kỳ xa xỉ. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải làm quen với cuộc sống mới đã! Mặc dù nơi này và những ma thú kinh khủng kia đã được tách riêng, nhưng từng tiếng kêu thảm thiết, sợ hãi kia vẫn quanh quẩn bên tai Phỉ Lệ, vì thế dù Phỉ Lệ đã nhắm mắt lại nhưng cũng không dám ngủ, trong tay gắt gao ôm lấy Đinh Địch.

"Thiếu gia." Hoặc Nhiên cung kính hướng về phía Kỳ Dương đứng trước cửa sổ như đang ở cõi thần tiên khẽ gọi một tiếng, từ trước đến giờ thiếu gia vẫn luôn cô độc, luôn bi thương như vậy, dường như đó là biểu tình duy nhất của thiếu gia từ khi hắn đi theo bên cạnh người, mặc kệ là chuyện gì cũng không khiến cho biểu tình của người thay đổi. Vì thế khi thiếu gia nói muốn mang Phỉ Lệ về, Tước Nhiên cũng giống như hắn đều sững lại trong chốc lát, bởi vì thiếu gia đã hiếm hoi thay đổi vẻ mặt, vậy mà người lại để ý tới một xấu nữ, khiến cho bọn họ thật ngạc nhiên.

Chỉ là sau khi tiếp xúc với Phỉ Lệ, hắn lại cảm thấy đây có lẽ là một biện pháp tốt, bởi vì với bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác rất dễ bị lừa kia của Phỉ Lệ, có lẽ thực sự có thể kéo thiếu gia ra khỏi đầm lầy.

"Ừ! Ngươi đã phát hiện ra điều gì?" Kỳ Dương thu hồi suy nghĩ đang đi vào cõi tiên, đã rất lâu hắn không cố ý nhớ nhung nàng. Nhưng hôm nay, cái phút chốc đụng phải thiếu nữ kia, loại cảm giác quen thuộc đó chợt xuất hiện khiến hắn thực sự nghĩ nàng trở lại, rất giống với ngày đó của vạn năm trước, đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của hắn.

Vì vậy, dù là sau cùng phát hiện ra nàng ta không phải ‘nàng’, vẫn còn bốc đồng mang Phỉ Lệ về, có lẽ thật sự là đã nhớ lại cái gì đó? Thì ra đã một vạn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng tại sao nàng vẫn chưa từng xuất hiện chứ. Nếu như chỉ là trừng phạt sự tham lam của chúng ta, sự tùy hứng của chúng ta, thì như vậy cũng đã đủ rồi chứ! Nàng biết không? Bởi vì nàng không có ở đây, vì thế nên mặc kệ ta thu tập bao nhiêu Mạn Đà La cũng thủy chung không tìm được mùi hương thuộc về nàng, bọn chúng vẫn không cách nào nở ra mùi hương thuộc về nàng.

Trái tim trống rỗng của hắn đã sắp bị cắn nuốt rồi, tại sao nàng vẫn chưa chịu xuất hiện.

Cửu Ngân cũng chờ đợi không nổi nữa rồi! Bởi vì hắn vẫn luôn là người tùy hứng nhất trong ba người chúng ta, cũng chính là tên nóng nảy nhất, thời gian hơn một vạn năm làm sao có thể không khiến hắn gấp gáp chứ, nói không chừng đã bắt đầu rồi.

Đã lâu chưa trở về Minh giới, có lẽ những người phía dưới đó thật sự tưởng ta vô dụng. Sắp không kềm chế nổi mà muốn động thủ rồi! Nhưng mà nếu đây là một cái khiêu chiến, như vậy thì sẽ cùng chơi với bọn hắn! Chỉ cần không phá hủy đại lục Phi Long là được, dù sao đó là địa bàn của nàng, cho dù nàng không có ở đó nữa, cũng quyết không cho phép có người phá hư.

"Hẳn là tam hệ Ma Pháp Sư, trên người có thể phối hợp với thần khí, nhưng mà xem ra bây giờ nên xử lí vụ mất trí nhớ. Từ trên người của nàng Tước Nhiên ngửi thấy mùi hương của Thực Cốt Huyết, hơn nữa lai lịch của chú chó con bên người nàng cũng không đơn giản, nhưng cụ thể là ma thú gì ngay cả ta cũng không thể xác định được?" Hoặc Nhiên nghiêm túc nói. Bởi đi theo bên người Kỳ Dương, vì vậy hắn và Tước Nhiên cần phải biết một chút về chuyện đó, ngay cả hắn cũng không thể xác nhận đó là ma thú gì, Hoặc Nhiên cho là chỉ có thể là hai loại: một loại là chú chó con trong tay Phỉ Lệ, nhưng lại là động vật hết sức bình thường, không phải ma thú. Một loại khác chính là chú chó con trong tay Phỉ Lệ vốn là ma thú đã bị tuyệt chủng.

Nhưng xem tình huống ở trước Tiền viện, thì có thể loại bỏ khả năng thứ nhất, nếu như thật sự chỉ là động vật bình thường, như vậy thì cái phút chốc Phỉ Lệ bước qua Hoàng Tuyền Môn kia, nó cũng đã bị uy áp của ma thú Tiền viện giết chết, nhưng nó lại hoàn toàn không có phản ứng. Không chỉ là nó, tựa hồ ngay cả chủ nhân của nó _ Phỉ Lệ cũng hoàn toàn không có cảm giác gì. Theo đạo lý mà nói thì đó là không thể nào, phải biết ma thú trong Tiền viện dù là cấp thấp nhất đã lên cấp chín, cũng chính là đến gần với ma thú Thánh cấp.

Một người Đại Ma Đạo Sĩ ma pháp sư như Phỉ Lệ, thời điểm đối mặt với nhiều ma thú cao cấp như vậy, lại không toát ra một tia sợ hãi. Đương nhiên điều này có thể nói là nàng không sợ, không có phản ứng gì. Nhưng mà sau khi lại hắn nói thân phận thực sự cho nàng, cố ý mang nàng đi vào Càn Môn. Phải biết nơi đó cho dù là ma thú đều có, còn có những loài thú dữ khác, đều là cường giả Thần cấp trở lên. Nhưng vẫn như cũ không thấy Phỉ Lệ có phản ứng gì, cái này kỳ quái. Người bình thường dù vô ý nhưng vẫn hết sức nhạy cảm khi đối mặt khi có uy áp tản mát ra, nhưng dường như Phỉ Lệ hoàn toàn không có phản ứng gì.

"Tước Nhiên tra một chút ngọn nguồn không gian dao động lúc trước." Kỳ Dương suy tư một chút, rồi nói với Tước Nhiên đang đứng ở góc đối diện, nếu quả thật giống như như lời nói, thì lưu lại Phỉ Lệ có thể sẽ rất phiền toái. Hắn đã ngây người ở Thủ Vọng Giác mấy ngàn năm rồi, chính là vì tránh khỏi đưa tới những người không nên xuất hiện, không muốn bị phá vỡ cuộc sống yên tĩnh. Một ngày không có tin tức của nàng, hắn sẽ một ngày không muốn gặp lại hai người kia.

Mặc dù biết ý nghĩ của mình có chút tùy hứng, nhưng lại ở biết Lạp Mạc Nhĩ lại một lần chuyển thế chỉ là vì tìm tung tích của nàng, hắn thì có loại phát điên kích động, bởi vì hắn không có thái độ quyết tuyệt giống như Lạp Mạc Nhĩ, vì thế hắn chỉ có thể co đầu rút cổ ở Thủ Vọng Giác, ở ngoài tam giới, như vậy cũng sẽ không bị bọn hắn tìm tới cửa.

"Không tra được." Tước Nhiên kinh ngạc một hồi lâu, không dám tin vào câu trả lời. Mặc dù nàng tương đối am hiểu về dùng độc, nhưng truy tung cũng được coi là sở trường của nàng, vậy mà nàng lại không tra ra được tại sao Phỉ Lệ xuất hiện tại không gian dao động. Trước kia nàng cũng đã làm, rõ ràng là cũng có thể. Nhưng tại sao bây giờ lại không được? Tước Nhiên dè dặt nhìn thiếu gia, quả nhiên lai lịch của nữ nhân tên Phỉ Lệ này không đơn giản. Trúng độc Thực Cốt Huyết lại vẫn không có chết, chuyện này đối với bản thân chính là một chuyện không thể tin nổi.

Phải biết Thực Cốt Huyết bá đạo đến mức nào, cho dù là bằng thực lực hiện tại của bọn họ, nếu như dính vào một chút, cũng phải tê dại một canh giờ, vậy mà Phỉ Lệ ngay cả Thánh cấp cũng chưa đạt tới, lại bình an vô sự. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản, trong ánh mắt của Tước Nhiên lộ ra tia sáng khác thường. Cô nương tên Phỉ Lệ này thật sự tràn ngập sắc thái thần bí! Thực sự rất muốn khám phá từng chút một! Tước Nhiên mập mờ liếm đôi môi đỏ tươi, nâng lên đường cong nguy hiểm.


Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Chương 232 Nơi ở quỷ dị của Phỉ Lệ