Truyện tranh >> Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp >>Chương 137 Ta là một nữ hài tử

Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Chương 137 Ta là một nữ hài tử


"Sắp tới thành Mã Nhã, mọi người cận thận một chút." Một nam tử thân hình cường tráng cao gần hai thước quay về phía sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở bốn năm tên Dong Binh, thật ra thì thành Mã Nhã chính là Hỗn Loạn Chi Thành, ở trong mắt phần lớn mấy người bọn họ thích gọi thành Mã Nhã hơn thay vì Hỗn Loạn Chi Thành. Bởi vì ở chỗ này, chỉ cần ngươi có tiền, chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi là có thể làm bất kỳ việc gì ngươi muốn. Cái gì cũng có thể? Vì thế đây là thiên đường cho cường giả tọa lạc.

Nơi này là địa phương do cường giả lập ra, chỉ cần ngươi tiến vào phạm vi thành Mã Nhã, cho dù có chính thức tiến vào trong thành Mã Nhã hay không, thì tất cả chuyện đẫm máu cũng có thể xảy ra, nhưng một khi ngươi thật sự tiến vào trong thành Mã Nhã, thì ngươi cần phải phục tùng tất cả quy củ của thành Mã Nhã, nếu không ngươi sẽ bị ngăn chặn từ đội bảo vệ của thành Mã Nhã.

"Đội trưởng Lô Khắc, sau khi chúng ta vào trong thành lần này có thể hưởng thụ khoái hoạt hay không?" Một nam tử có tướng mạo thanh tú, nhưng trong miệng lại hết sức bỉ ổi hướng về phía trước mặt Lô Khắc cười nói.

Dong Binh là một nghề nghiệp không có bất kỳ bảo đảm nào, bọn họ đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cho nên phần lớn cử chỉ hành động của Dong Binh đều hết sức thô bỉ, đây cũng là bởi vì áp lực trong cuộc sống tạo thành, ăn thùng uống chậu< nguyên văn là miệng lớn ăn thịt chén lớn uống rượu nhưng ta để như thế>.

" Tiểu tử Thác Mã Tư ngươi lại không kiễn nhẫn muốn đi tìm tiểu tình nhân của ngươi!" Tên người lùn bên cạnh khinh thường nói, một thanh búa thật lớn được đặt vững vàng trên vai, thân thể thấp bé, nhưng khuôn mặt lại vô cùng thành thục, chân tay tráng kiện, chứng minh hắn tuyệt đối không phải là một người có thể khinh thường.

"Thôi đi, tên lùn như ngươi thì biết cái gì? Cả ngày chỉ biết uống rượu, ngươi sao biết được tư vị ngọt ngào của nữ nhân." Thác Mã Tư lớn tiếng phản bác, nhưng dường như thập phần kiêng kị đối với thực lực của tên lùn, cũng liền chỉ buồn bực trợn mắt lớn tiếng kêu la. Chỉ là đoạn đối thoại thô bỉ của mọi người lại làm cho cô gái sau lưng Lô Khắc đỏ bừng mặt, mặc dù đã sinh sống cùng nhau vài năm, Mễ Lệ Ti vẫn mặt đỏ tim đập loạn, không có biện pháp tiếp nhận mấy đoạn đối thoại như vậy. Nhưng mà lại không thể làm gì, bởi vì dù là Lô Khắc ca ca cũng có lúc nói, vì vậy Mễ Lệ Ti cũng chỉ có thể làm bộ như không nghe được gì cả.

"Ngươi kêu ta cái gì?" Thiết Lực lập tức đưa chiếc búa trong tay lên tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thác Mã Tư đang cười đến vô hại, cái tên xấu xí này lại dám vũ nhục Thiết Lực vĩ đại là tên lùn, thật là quá đáng. Cặp mắt nhanh chóng trở nên đỏ rực, làm ra bộ dáng định công kích.

"Thiết Lực." Một bóng dáng bên cạnh được Hắc Ma Pháp bao phủ toàn thân sâu kín thở dài, những người này không thể yên lặng cùng nhau làm nhiệm vụ sao? Luôn muốn làm thành như vậy Thác Mã Tư rõ ràng muốn chết, mỗi lần đều trêu chọc Thiết lực, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

"Thác Mã Tư, ngươi nói ít đi vài câu!" Lô Khắc buồn cười lắc lắc đầu nói, cặp mắt chuyển sang nhìn bóng dáng bị Hắc Ma Pháp bao phủ, sau đó giống như là đang nhìn trộm nhanh chóng thu hồi lại, lại tự cho là không ai phát hiện ra, nhưng không biết rằng toàn bộ đều bị Mễ Lệ Ti bên người hắn nhìn rõ ràng.

Mễ Lệ Ti buồn cười lắc đầu, ca ca rõ ràng chính là thích Mi Ti Thản! Chính là tại sao không chịu nói ra, Mi Tư Thản cũng kỳ quái, luôn mang Hắc Ma Pháp trên mình cho tới bây giờ chưa từng cởi ra, rõ ràng là dáng dấp đẹp như thế, tại sao nhất định phải che đi, mà Thác Mã Tư lại luôn thích gây gổ với Thiết Lực, Thiết Lực lại ưa thích uống rượu. Ôi trời ơi!!! Đây mà là một tổ đội! Bọn họ có thể còn sống đến bây giờ thật sự là một chuyện không đơn giản a! Thật sự là số mệnh!

"Hừ!"

"Hừ!" Sau hai tiếng hừ lạnh, các đội viên lại khôi phục yên tĩnh một lần nữa, vẫn là phương hướng đi tới Hỗn Loạn Chi Thành như cũ.

"A! A. . . . . ." Một tiếng kêu thảm thiết thật dài, lập tức phá vỡ yên tĩnh lúc trước vất vả khôi phục được, một thân thể nhỏ gầy từ không trung nhanh chóng bay xuống, vừa mới bắt đầu còn là một điểm đen, ngay lập tức càng tới càng lớn, Lô Khắc nhanh chóng phòng bị cẩn thận.

"Cứu mạng!" trong lòng Phỉ Lệ lúc này lớn tiếng mắng Lạp Nhĩ Đức, hu hu. . . . . . Vậy mà không nói cho nàng phía sau cửa là Ma Pháp Trận, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị truyền tống ra ngoài.

Khiến cho người ta tức giận chính là Truyện Tống Trận thì cũng thôi, nhưng tại sao lại là cái loại truyền tống ngẫu nhiên đó, không nghĩ tới nàng lại phát hiện chính mình bị truyền tống đến giữa không trung, đây không phải là muốn chết sao? Mới vừa rồi tiêu hao ma lực vẫn còn chưa có hoàn toàn khôi phục, vì vậy lúc này Phỉ Lệ căn bản là không có cách nào khống chế thân thể của mình, vì thế nàng lớn tiếng thét lên, mà tiểu Đinh Địch trong túi cũng trừng đôi mắt to tò mò nhìn chằm chằm địa phương xa lạ, chỉ có Tạp Môn bên cạnh lại giống như là xem trò vui nhìn động tác chật vật của Phỉ Lệ.

Vốn là nàng định ra tay giúp đỡ, nhưng nàng phát hiện phía dưới có người, cho nên Tạp Môn lập tức quyết định không ra tay, bởi vì nếu như bị người khác phát hiện vậy thì thảm rồi, nàng còn muốn tu luyện thật tốt, vì vậy Phỉ Lệ lặng lẽ bị ném bỏ.< tội cho tiểu phỉ lệ bị ném bỏ ko thương tiếc

"A!" Lô Khắc bị ánh mắt lửa nóng của Phỉ Lệ hù sợ, trong lúc nhất thời nhanh chóng trốn về phía sau lưng Mễ Lệ Ti, uất ức nhìn Phỉ Lệ, giống như trên người Phỉ Lệ có cái gì đó kinh khủng, mà Thác Mã Tư một bên còn lại là tặc tặc cười không ngừng.

"Sao thế? Các ngươi rất bận sao? Có thể dẫn ta đi cùng hay không?" Phỉ Lệ uất ức nhìn Mễ Lễ Ti, một đầu mờ mịt nhìn Mễ Lễ Ti, thật giống như bị ủy khuất rất lớn, trước kia chỉ cần là Phỉ Lệ làm ra bộ biểu tình này mặc kệ là ai lập tức sẽ đồng ý tất cả điều kiện của Phỉ Lệ, bởi vì Phỉ Khắc Tư từng nói qua với nàng biểu tình như vậy không có người nào có thể cự tuyệt.

"Có thể." Mi Tư Thản thanh thúy trả lời, nàng rất có hảo cảm đối với Phỉ Lệ, hơn nữa đối với biểu tình giống như bộ dáng Tiểu Cẩu bị uất ức của Phỉ Lệ, không biết vì sao Mi Tư Thản đột nhiên lại cảm thấy hết sức đáng yêu, đây là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có, kể từ khi xảy ra sự kiện kia, nàng chưa từng có cảm giác như thế.

"Có thật không? Ta tên là Phỉ Lệ, ngươi tên là gì?" Bởi vì cách một tầng mặt nạ, cho nên Phỉ Lệ không chút kiêng kỵ thi triển diện mạo vốn có của nàng, trực tiếp hướng về phía người bên cạnh làm nũng.

"Ta tên là Mi Tư Thản, Phỉ Lệ không phải tên của con gái sao?" Mi Tư Thản từ từ đưa cánh tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của Phỉ Lệ, vẻ mặt hết sức nhu hòa, Lô Khắc ở bên cạnh nhìn chằm chằm Phỉ Lệ ghen tỵ, không nhịn được định đi lên phía trước đánh bay Phỉ Lệ. Nhưng mà lại là kiêng nể Mi Tư Thản, cho nên không thể làm gì khác hơn là hung hăng nhìn chằm chằm Phỉ Lệ.

"Ha ha ~ nói cho ngươi biết một bí mật a! Ta vốn chính là nữ hài tử, chẳng qua là bên ngoài quá nguy hiểm, cho nên ta mới ăn mặc thành hiện tại, đây là bí mật! Mi Tư Thản phải nhớ giúp ta giữ bí mật nha!" Sau khi Phỉ Lệ nói xong hướng về phía Mi Tư Thản chớp chớp hai mắt, vốn là nàng không định giải thích như vậy, nhưng không biết vì sao khi nghe thanh âm của Mi Tư Thản, mà không tự chủ được đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra ngoài.

Chỉ là Phỉ Lệ cũng không hối hận, nàng thích hơi thở của Mi Tư Thản, hơn nữa Tạp Môn cũng nói cho Phỉ Lệ biết Mi Tư Thản đối với nàng không có ác ý, cho nên Phỉ Lệ hứng thú đi lên trước ôm thật chặt Mi Tư Thản.

Lúc này cặp mắt và kiếm trong tay Lô Khắc bên cạnh càng thêm rục rịch ngóc đầu dậy, chuẩn bị có thể ra tay giết Phỉ Lệ bất cứ lúc nào, nhưng Mễ Lệ Ti phía sau chặt chẽ ôm lấy hắn, vì vậy khiến cho Lô Khắc không thể tiến lên.

"Có thật không?" Ngay khi Mi Tư Thản thấy Phỉ Lệ ôm lấy bản thân mình thì trong nháy mắt cứng ngắc, chỉ là lập tức liền mềm xuống. Đối với Phỉ Lệ nàng ôm một loại ánh mắt cưng chìu liếc nhìn bộ dáng Phỉ Lệ nũng nịu, nếu là đệ đệ của mình còn sống, cũng có lẽ lớn bằng Phỉ Lệ! Chỉ là đáng tiếc! Cái gì cũng đều không có rồi!

"Đương nhiên là thật." Phỉ Lệ hít hà hương thơm trên người Mi Tư Thản, quay về phía sau le lưỡi với Lô Khắc đang phẫn nộ, cố ý kích thích Lô Khắc, dù là kẻ ngu cũng biết Lô Khắc ôm tâm tư gì đối với Mi Tư Thản, nhưng nhìn bộ dáng tức giận mà không dám nói gì kia của Lô Khắc hết sức thú vị.

"Ha ha!" Mi Tư Thản làm sao có thể không biết tiểu tâm tư này của Phỉ Lệ, đối với chuyện tình của Lô Khắc nàng chỉ có thể giả bộ làm như không biết, bởi vì đơn giản là lúc này nàng không có tư cách hỏi tới tình yêu thanh tao như vậy, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

"Chúng ta nhanh chóng lên đường đi! Nếu không trời tối sẽ chưa đi tới Hỗn Loạn Chi Thành, rất nguy hiểm." Mễ Lệ Ti vừa ôm lấy đại ca, vừa nhỏ giọng nói, mặc dù mỗi ngày Dong Binh đều đối mặt với các loại nguy hiểm, nhưng mà có thể tránh khỏi nguy hiểm, ai cũng không muốn mang sinh mệnh chính mình ra mạo hiểm.

"Ừ! Đi thôi! Phỉ Lệ sẽ đi cùng!" Mi Tư Thản vuốt vuốt mái tóc của Phỉ Lệ, ý bảo mọi người tiếp tục đi về phía trước, không hề nữa dừng lại, bởi vì thời gian bọn họ dừng lại ở chỗ này quá lâu, rất có thể sẽ làm hành trình trễ nãi phía trước.

"Tại sao muốn mang hắn đi, chúng ta còn không biết thân phận của hắn, làm như vậy quá nguy hiểm." Lô Khắc không đồng ý phản bác, tiểu tử thúi đáng chết lại dám ôm Mi Tư Thản, đây chính là chuyện ngay cả hắn cũng chưa được làm, lại bị tiểu tử này nhanh chân đến trước, điều này làm cho Lô Khắc hết sức bất mãn, phải biết Mi Tư Thản chưa bao giờ nguyện ý cho người khác đến gần, dù là Mễ Lệ Ti cũng là bộ dạng lạnh như băng, nhưng hôm nay tên tiểu tử này xuất hiện lại dám ôm Mi Tư Thản của hắn, hắn muốn giết tiểu tử này.

"Hả? Ngươi nói cái gì?" Giọng nói Mi Tư Thản lạnh lẽo, bất mãn nhìn về phía Lô Khắc đang tức giận, Phỉ Lệ tò mò nhìn Mi Tư Thản, nàng ta hẳn là ma pháp sư hệ hỏa! Nhưng không thể nghĩ đến ở phương diện Băng Hệ Ma Pháp lại có thiên phú cao như vậy, chỉ một câu nói rất bình thường, nhưng Phỉ Lệ dám cam đoan Lô Khắc tuyệt đối không dám nữa nói gì. Bởi vì dù là Thác Mã Tư bên cạnh líu ríu kêu to lúc này cũng đều là một bộ dáng ngoan ngoãn đông xem một chút, tây nhìn một chút, hiển nhiên là không dám chọc Mi Tư Thản.

"Không có gì, không có gì!" Lô Khắc lập tức thay đổi sắc mặt, trái ngược với bộ dáng tức giận bất bình lúc trước, mang bộ dáng lấy lòng hướng về phía Mi Tư Thản nói, chỉ kém không có giơ tay lên thề. Phỉ Lệ buồn bực co rúm khóe miệng, xem ra con người quả nhiên là hay thay đổi! Lúc trước còn tưởng rằng những lời này chỉ có thể dùng để hình dung nữ nhân, nhưng mà bây giờ xem ra hình dung nam nhân cũng áp dụng giống như vậy!

Mi Tư Thản không thấy được thời điểm Lô Khắc hung hăng nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Phỉ Lệ. Hừ! Tất cả là do cái tiểu tử thúi này, Mi Tư Thản mới có thể dữ dội đối với mình như vậy, Lô Khắc buồn bực nhìn chằm chằm vào Mi Tư Thản dính trên người Phỉ Lệ, cho dù Phỉ Lệ nói mình là tiểu cô nương, nhưng Lô Khắc vẫn kiên quyết liệt Phỉ Lệ vào danh sách phần tử nguy hiểm.

Phỉ Lệ ở bên cạnh lại ra sức mãnh liệt cười, trường hợp như vậy, nếu là trước kia tuyệt đối sẽ không xảy ra, bởi vì cho dù là ở Đức Cổ Lạp hay Học Viện Ma Pháp Phi Long ai mà không cưng chiều nàng, có ai nghĩ Lô Khắc lại khi dễ mình như vậy, hơn nữa còn là lộ sự căm ghét mình như vậy, cho nên Phỉ Lệ cảm thấy hết sức thú vị, càng thêm dính vào người Mi Tư Thản.


Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Chương 137 Ta là một nữ hài tử