"Hoan nghênh mọi người đã tới Thất Lạc Lâm, ta là người trông coi Thất Lạc Lâm, các ngươi có thể gọi ta là Thác Bỉ đại nhân." Ma pháp trận thoáng hiện lên một chùm sáng, tất cả mọi người trong nháy mắt liền từ trên lôi đài biến mất, ngay sau đó là một âm thanh lanh lảnh của nam nhân vang lên bên tai mọi người, tầm mắt của mọi người không tự chủ được bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
"Các ngươi đang tìm cái gì? Thác Bỉ đại nhân vĩ đại đang ở nơi này, nhìn thấy chưa." Đột nhiên một người cao không vượt qua một thước năm_ người lùn xuất hiện trước mắt mọi người. Buồn cười là tên người lùn này trên người mặc y phục đủ các loại màu sắc, ngay cả tóc cũng xen lẫn các loại màu sắc quái dị. Tên người lùn này mặc dù chỉ cao hơn một thước một chút, nhưng râu ria lại rất dài, cơ hồ đã dài đến quá đầu gối của hắn, hơn nữa còn vô cùng dày nữa, trên mặt thì có rất nhiều nếp nhăn, có thể nhìn ra được tuổi của hắn cũng không hề nhỏ.
"A! Ôi trời ơi! Tại sao lần này lại là cái cái lão gia hỏa này phân phát phần thưởng và giám sát chứ, hắn tuyệt đối là quỷ keo kiệt mà!" Khắc Lỗ Tư khi nhìn rõ bóng dáng trước mắt, lập tức liền đem thân mình núp ở sau lưng Phỉ Bỉ, bất mãn nói thầm, rõ ràng là hắn biết tên người lùn này, hơn nữa hình như còn là vẫn là hết sức quen thuộc nữa.
"Tiểu Khắc Lỗ Tư yêu quí, hình như ta vừa nghe thấy ngươi ở đây nói xấu ta phải không?" Thân thể nhỏ bé của Thác Bỉ chớp mắt đã hiện trước người Phỉ Bỉ, một thanh búa khổng lồ rất nhanh nhâng lên, mà đám người Lao Lạp đứng bên cạnh toàn bộ đều cẩn thận đứng thẳng thân thể của mình, vừa ở trong lòng không ngừng mắng: Đáng chết, sao lần này lại đến phiên lão già cổ quái này trông chừng.
"Thác Bỉ lão sư vĩ đại, ngươi nhất định là nghe lầm rồi, Khắc Lỗ Tư làm sao có thể nói xấu ngài." Khắc Lỗ Tư giơ một cái tay lên, nghiêm túc bảo đảm nói, vừa không ngừng nháy mắt phát tín hiệu cầu cứu đến A Ma Lạp.
"Phải không?" Mặt Thác Bỉ hoài nghi, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của Khắc Lỗ Tư.
"Đương nhiên là thật, Thác Bỉ lão sư đẹp trai phong độ, ta làm sao dám nói xấu chứ, ta còn vẫn luôn ngưỡng mộ bộ dáng anh tuấn của ngài kìa, nếu lão sư vẫn còn chưa tin lời của ta, có thể hỏi A Ma Lạp, ta tuyệt đối không có nói xấu ngài." Khắc Lỗ Tư đứng ở phía trước đưa ra vẻ mặt thánh khiết, hé ra gương mặt tuấn tú rất kiên định, chẳng qua là những người khác đứng sau lưng Khắc Lỗ Tư khi nghe những lời này của hắn, đều không nhịn được mà làm ra tư thế muốn nôn mửa, Phỉ Lệ còn làm ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Khắc Lỗ Tư, còn Khắc Lỗ Tư vì không muốn làm ra hành động gì nữa mà chỉ im lặng.
"Thác Bỉ lão sư, nên làm việc thôi." A Ma Lạp nhẹ nhàng mở miệng, những người khác bắt đầu nhìn có chút hả hê muốn xem A Ma Lạp bị xấu hổ, bởi vì tất cả Lão sư dẫn tổ đội ở đây đều biết truyền thuyết về mức độ cổ quái của Thác Bỉ, không chỉ có địa vị cao, ngay cả tính khí cũng rất khó có thể đoán biết. Cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám cùng hắn nói chuyện như vậy. Lão sư dẫn đội hạt giống của Học Viện Ma Pháp Phi Long hôm nay lại không muốn sống nữa, dám nói chuyện với hắn như vậy.
"Ta biết, ta..... Ta chỉ là không ưa bộ dáng đáng đánh đòn của tiểu tử Khắc Lỗ Tư này thôi." Nằm ngoài dự liệu của mọi người, Thác Bỉ không chỉ có không có nổi giận, ngược lại còn xuất hiện dáng vẻ xấu hổ, mọi người nơi này khi thấy vậy mấy cái khuôn mặt không khỏi co rúm lại, sự đãi ngộ quá chênh lệch, đây mới thật sự là phân biệt đối xử. Đồng thời mọi người bắt đầu tò mò thân phận thực sự của A Ma Lạp, phải biết Thác Bỉ có thân phận ngang hàng với viện trưởng Mai Đa Lợi Khiếu Bản của Học Viện Ma Pháp Phi Long, vậy mà lại nghe lời của một hậu bối, mọi người ở đây chỉ có Phỉ Lệ và Phú Lực Lai hiện ra một tia thần sắc sáng tỏ.
"Đi thôi! Theo sát bước chân của ta." Trong nháy mắt Thác Bỉ bộc phát ra một cỗ uy áp cực mạnh, cảnh tượng vốn rõ ràng bắt đầu trở lên mơ hồ, sương mù dày đặc trong nháy mắt bao phủ cả không gian, tất cả Lão sư cũng cẩn thận đi theo sau lưng Thác Bỉ.
"Quả nhiên không có đơn giản như vậy." Phỉ Lệ chăm chú nhìn mây mù quỷ dị chung quanh xung quanh, thay đổi bộ dáng lười biếng lúc trước, cặp mắt sắc bén lại nóng rực nhìn chăm chú vào bóng dáng quỷ dị của Thác Bỉ nhanh chóng biến mất, cuộc tranh tài hình như đã bắt đầu, thật đáng buồn chính là có vài người vẫn lờ mờ không biết làm sao.
"Tiểu thư, đây là..." Đôi mắt Phỉ Bỉ mở to trừng lão Đại, gắt gao nhìn chăm chú vào Phỉ Lệ, bởi vì lúc này tất cả bóng dáng của lão sư dẫn tổ đội cũng bắt đầu biến mất.
"Nếu ta không có đoán sai, cuộc tranh tài đã bắt đầu, mỗi một lần tranh tài đều là căn cứ vào người trông coi quy định, mới vừa rồi lúc Thác Bỉ lão sư nói theo sát bước chân hắn, mặt của một ít lão sư dẫn tổ đội trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi, thật ra thì chẳng qua là Thác Bỉ lão sư nói cho Lão sư dẫn tổ đội một tin tức, đó chính là cuộc tranh tài bắt đầu." Phỉ Lệ hưng phấn phân tích.
"Vậy chúng ta cần phải làm gì?" Y Lạp Hạ Nhĩ hưng phấn vuốt ve ma pháp trượng trong tay, những người khác bên cạnh đều mang dáng vẻ sẵn sàng, phảng phất giống như nhiệt huyết được dâng trào vì cuộc chiến sắp tới.
"Làm xong công tác chuẩn bị, lấy toàn bộ điểm của bọn họ, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất tìm được đường ra." Phỉ Lệ dùng ánh mắt đi săn nhìn mọi người chăm chú.
"Tìm được đường ra, chẳng lẽ không có đường sao? Đây không phải đường sao?" Khiết Tây Tạp ngu ngốc liếc nhìn Phỉ Lệ, chỉ chỉ con đường rộng rãi trước mặt, không ngờ vốn rõ ràng là trong nháy mắt liền bị mây mù bao vây, không còn lưu lại chút dấu vết nào, mây mù dày đặc lượn lờ giống như một loại vân xà quấn quanh ở chung một chỗ, Khiết Tây Tạp sắc mặt nhất thời tái nhợt, khó coi đứng lên.
"Đây là đường mà ngươi tìm được hả, ngu ngốc. Tử La và Y Lạp Hạ Nhĩ mang theo Đan Ni và Phỉ Bỉ, Lạc Khắc tạo thành một tổ, Địch Mai Lạp am hiểu cơ quan nên cùng chúng ta một tổ, một giờ sau Đan Ni sẽ mang bọn ngươi tới đây hội họp cùng chúng ta, nhớ, vừa tìm đường, vừa kiếm điểm. Được càng nhiều điểm càng tốt, ta tuyệt đối sẽ không ngại điểm quá nhiều, nếu gặp phải đối thủ thì rút lui ngay! Chúng ta không cần bại lộ toàn bộ thực lực của chúng ta ở trận đầu, bởi vì không cần thiết, biết không?" Phỉ Lệ liếc mắt nhìn Lan Bá Đặc và Đa Mễ Bác Đắc, bọn họ hình như cũng đã nhận ra! Lần này thật sự sẽ có đối thủ đáng giá để cho mình nghiêm túc sao? Mấy người của đại thần điện, cùng với những người trong học viện khác, hi vọng sẽ không gây ra chết người.
"Tại sao muốn phân tổ, mọi người ở chung một chỗ không phải tốt hơn sao?" Đan Ni bất mãn liếc nhìn Phỉ Lệ, rõ ràng là không muốn Phỉ Lệ tách ra.
"Nếu như suy đoán của ta không có sai, vượt qua cửa ải này trong thời gian nhanh nhất thì cửa ải sau mới có thể ưu tiên lựa chọn quyền lợi, quy tắc trò chơi quy tắc trò chơi thường chỉ thích hợp cho kẻ yếu, cường giả sẽ đặt ra quy tắc." Phỉ Lệ quét ánh mắt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Tử La.
"Ngươi chắc chắn trong hoàn cảnh như thế này Đan Ni có thể tìm thấy chúng ta?" Khiết Tây Tạp không tin hỏi lại, dáng vẻ khó có thể tin chỉ chỉ bộ mặt mất hứng của Đan Ni.
"Ta không phải kẻ yếu, ta không tìm được, chẳng lẽ ngươi có thể tìm được không? Phỉ Lệ tỷ tỷ thật sự nói không có sai, ngực lớn nhưng không có đầu óc ngực lớn nhưng không có đầu óc chính là ngực lớn nhưng không có đầu óc ngực lớn nhưng không có đầu óc, cũng không biết Phỉ Lệ tỷ tỷ làm việc gì mà nắm chắc mới làm sao? Ngươi nên quan tâm đến chính chuyện của ngươi đi, những chuyện khác nếu ngươi không hiểu, cũng không cần lắm mồm." Đan Ni không chút lưu tình đả kích Khiết Tây Tạp, vừa châm chích vừa trào phúng làm cho Khiết Tây Tạp tức giận đến mức không có nói nổi.
"Ngươi....."
"Khiết Tây Tạp, Đan Ni nói không sai, tất cả mọi việc liền làm theo lời nói của Phỉ Lệ đi, dù sao đội trưởng của chúng ta cũng là Phỉ Lệ." Lúc này, Phú Lực Lai cắt đứt bất mãn của Khiết Tây Tạp, ở thời khắc mấu chốt thời khắc mấu chốt, không phải tại người nào đó có tính trẻ con thích đùa bỡn.
" Nếu tất cả mọi người tán thành, vậy bắt đầu hành động đi! Đan Ni sở trường là truy tìm mùi, vì vậy điều mà Khiết Tây Tạp lo lắng là dư thừa, hoàn cảnh như vậy khi được huấn luyện ở gia tộc Đức Cổ Lạp chẳng qua chỉ là một chút khó khăn nhỏ.
Âm thanh của Phỉ Lợi vừa rơi xuống, mười bóng dáng nhanh chóng chia làm hai tổ biến mất tại chỗ, mười bóng dáng quỷ dị nhanh chóng đánh úp về phía những đối thủ dự thi khác, mục tiêu chính là số điểm trong tay các tuyển thủ_ cũng chính là vì Thất Lạc Lâm Tranh mà cố ý ban phát thẻ thủy tinh, mỗi thẻ thủy tinh đều có mười điểm.
Cuộc đi săn chính thức bắt đầu, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Những đám mây âm trầm mà quỷ dị, một bàn tay màu đen từ từ hướng về phía các tuyển thủ so tài phát động, người nào đúng là thợ săn, người nào là con mồi?
"Đội trưởng, chuyện gì đang xảy ra? Lỗ Á lão sư lập tức đã không thấy tăm hơi. Đội ngũ của những học viện khác cũng giống như vậy biến mất, khắp nơi đều là mây mù quỷ dị." Một âm thanh thô ráp của nam nhân khó chịu nói.
"Đúng vậy! Đội trưởng, hơn nữa hiện tại khắp nơi đều là khắp nơi đều là mây mù, ngay cả những trước người đứng trước chúng ta năm thước cũng không thấy rõ."
"Mọi người cẩn thận, cuộc tranh tài cũng đã bắt đầu." Thiếu niên được gọi là đội trưởng cẩn thận cầm vũ khí của mình lên bảo vệ chung quanh, hai lỗ tai dỏng lên, thận trọng quan sát xung quanh từng cọng cây ngọn cỏ.
"Phản ứng quá chậm, giao ra điểm của các ngươi, giơ tay đầu hàng." Thanh âm thanh nhã của Phỉ Lệ vang lên, cùng với bóng dáng xuất hiện ở trên cây to cách đó không xa cách đó không xa, trời cho gia tộc Đức Cổ Lạp có thiên phú giúp Phỉ Lệ ở trong rừng rậm chứa mây mù khắp nơi cũng không bị ảnh hưởng gì, chẳng qua là có chút phiền toái, sau khi tách ra, bọn họ nhanh chóng tìm con mồi, bắt đầu cuộc săn.
"Người nào?"
"Phú Lực Lai, động thủ, tiết kiệm thời gian." Phỉ Lệ cũng không có dài dòng, ngược lại là trực tiếp mở miệng để cho Phú Lực Lai động thủ.
Phú Lực Lai hơi gật đầu một cái gật đầu, ý bảo hiểu rõ, lập tức thi triển ra ma pháp cao cấp hệ thổ: 'Địa Ngục Tù Lung', đây là từ các cột đá đơn giản tạo thành một chiếc lồng ma pháp khổng lồ, có thể nhanh chóng nhốt toàn bộ người trong thạch lao, không thể động đậy được.
Động tác của mấy người khác cũng không chậm, nhanh chóng chiếm tất cả các thẻ điểm, tất cả hành động xảy ra trong mấy giây, thậm chí thời gian cho người khác phản ứng cũng không có. Đợi đến lúc sau khi ma pháp của Phú Lực Lai đã được cởi bỏ, cả đội đã bị cướp sạch mới bắt đầu phản ứng, nhưng lúc này bọn họ chỉ thấy được một nhóm bóng dáng của bọn người Phỉ Lệ, thỉnh thoảng từ trong rừng cây bay xuống mấy chiếc lá.
"Đội trưởng, chúng ta làm gì bây giờ?" Một âm thanh sợ hãi vang lên, rõ ràng mới khôi phục được tinh thần.
"Làm sao bây giờ? Lương Phan, tất cả điểm thuộc về họ rồi, còn có thể làm sao?" Thiếu niên được gọi là đội trưởng thẹn quá thành giận khua vũ khí trong tay của mình, bất quá trong nháy mắt liền cúi thấp đầu xuống. Nếu điểm đã thuộc về họ thì nhất định phải trong vòng mười phút cướp đoạt điểm của người khác, nếu không thì cuộc tài chắc chắn kết thúc, dĩ nhiên còn có một cái biện pháp khác, đó chính là nhanh chóng đánh cướp người khác, chỉ cần không làm đe dọa đến người khác, bất kỳ cử động cũng sẽ được phép làm.
"Không hổ là đội hạt giống của Học Viện Ma Pháp Phi Long, nhanh như vậy đã phản ứng kịp, hơn nữa còn làm việc rất quả quyết." Phí Đa trong Hắc Ám thần điện xuyên thấu qua ma pháp kính tán thưởng nhìn đoàn người Phỉ Lệ. Các lão sư xung quanh cũng bị sự phỏng đoán quả quyết và hành động của Phỉ Lệ làm cho kinh ngạc. Nhanh nhẹn như vậy, lại có sự quan sát thật đúng là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được mà!
"Đội hạt giống của Hắc Ám thần điện các ngươi cũng không tồi nha! Là các ngươi tỉ mỉ bồi dưỡng Thánh nữ đi! A Ma Lạp bí hiểm gật đầu, hài lòng nhìn bóng dáng mạnh mẽ của mấy người Phỉ Lệ, nhanh nhẹn ở trong rừng rậm di động.
"Ha ha! Còn không có trở ngại." Phí Đa đắc ý nháy mắt với Man Nữu Nhĩ, không có biện pháp, ai kêu đội hạt giống của Quang Minh thần điện mãi cuối cùng mới phản ứng được, những đội hạt giống khác cũng bắt đầu hành động.
Các lão sư còn lại thức thời bàng quan, ai cũng không hy vọng đắc tội với hai cự đầu này.
"Hừ! Chớ đắc ý quá sớm, tranh tài vừa mới bắt đầu." Man Nữu Nhĩ phẫn uất trả lời, trong lòng cũng không ngừng chửi thầm, Thánh tử đây là thế nào, đã xảy ra chuyện gì sao? Man Nữu Nhĩ buồn bực nhìn chằm chằm dáng vẻ bí hiểm của Thánh tử trong kính.
"Tất cả im miệng cho ta, không cho quấy rầy sự quan sát của đại nhân Thác Bỉ vĩ đại." Vóc người thấp bé của Thác Bỉ ngồi ở trên ghế cao bất mãn nhìn chằm chằm hai người Man Nữu Nhĩ và Phí Đa, trong tay còn không quên cầm một bình rượu mạnh, đồng thời một cái tay khác vẫn có thể đem thanh Cự Phủ đen nhánh bay múa, bộ dáng thật là bá đạo và phách lối, dáng vẻ này đâu phải của một lão sư, đơn giản chính là một du côn lưu manh chính hiệu.
Sau khi Thác Bỉ gào thét, bên trong phòng lại một lần nữa bình tĩnh lại, lão sư có đội bị giành điểm, sắc mặt tái nhợt khó chịu, mà lão sư đội ngũ ưu tú còn lại mang bộ dạng mừng rỡ, dương dương đắc ý, bất quá đoàn người Phỉ Lệ bên kia mang bộ dáng lúng túng buồn bực.
Bởi vì lúc trước trong nháy mắt chiếm đoạt, khiến cho đoàn người bọn họ mức cảnh giác thấp, cho nên ngốc ngếch đi vào bẫy rập mà người ta tỉ mỉ chuẩn bị, bước vào bên trong mới phản ứng được. Bất quá bọn hắn cũng sẽ không tiếp tục kinh hoảng đi xuống, thực lực sẽ quyết định tất cả, phải biết trước đó, bọn họ đã đánh cướp mười mấy đội, trong tay tích lũy không ít điểm, chẳng qua là đội ngũ trước mắt này so sánh với những đội ngũ khác thực lực cao hơn không ít, nói cao bằng một 'Đại Tiệt' Cũng không quá đáng, nhưng vẫn chưa đủ để khiến Phỉ Lệ đặt vào mắt.
Có lẽ ở trong mắt người khác mười mấy tuổi đã đạt tới Ma Pháp Sư cao cấp thật sự rất giỏi, phải biết người bình thường có thể cố gắng cả đời cũng chỉ là một Ma Pháp Sư tập sự, chỉ có thể sử dụng ma pháp nhất cấp đơn giản, vậy mà trong các tân sinh lần này lại xuất hiện không ít Ma Pháp Sư trung cấp và chiến sĩ, vì thế Tây Mông mới có thể hô to thiên tài quái vật, lúc đó lấy thực lực chân chánh của bọn họ, coi như tiến vào năm thứ tư cũng không quá đáng.
【Ma Pháp Sư sơ cấp sử dụng 1~2, Ma Pháp Sư trung cấp sử dụng 3 ~ 4, Ma Pháp Sư cao cấp sử dụng 5 ~ 6, Ma Pháp Sư thần cấp sử dụng ma pháp 15 trở lên, mà cấp 12 trở lên xưng là cấm chú, chẳng qua là bất đồng cấp bậc Ma Pháp Sư sử dụng ngoài ra mỗi người có cấm chú bất đồng, chiến sĩ cũng cùng cấp bậc như vậy.】
"Giao điểm của các ngươi ra đây." Một gã thiếu niên âm nhu chậm rãi đi tới trước mặt, tóc màu rám nắng nhẹ cộng thêm gò má thanh tú, làm cho người ta có tư vị của một công tử bột, thanh âm lanh lảnh càng thêm làm cho người ta một loại cảm giác âm hiểm.
"Tại sao?" Thân ảnh mảnh khảnh của Phỉ Lệ từ sau lưng Phú Lực Lai đi ra, chiếc mặt nạ màu bạc lấp lánh rực rỡ, tôn lên khí chất thần bí của Phỉ Lệ càng thêm rõ ràng, nhất thời hô hấp của mọi người dừng lại.
"Bằng..... Chỉ bằng ta là Duy Duy An." Khoảnh khắc khi nhìn rõ khuôn mặt của Phỉ Lệ, gò má âm nhu của Duy Duy An thoáng qua một tia dục vọng, nhưng rất nhanh đã biến mất, bất quá dù sao chỉ có mười mấy tuổi, làm sao cũng không làm được lão luyện như Lao Lạp, mọi người ở đây cũng đã nhận ra suy nghĩ xấu xa của Duy Duy An.
"Hừ! Duy Duy An biểu ca là giỏi nhất, thức thời thì nhanh nhanh giao các thẻ điểm ra đây, tránh cho lại phải chịu tội, chúng ta là đội hạt giống của Học Viện Quân Sự Đạo Cách." Một cô gái đứng bên cạnh Duy Duy An lên tiếng, cẩn thận oán hận nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, e sợ Phỉ Lệ sẽ cướp đi Duy Duy An, giọng nói chanh chua, dọa người.
"Học Viện Quân Sự Đạo Cách, đội hạt giống, ta thật sợ nha! Làm sao bây giờ?" Địch Mai Lạp lập tức phối hợp làm ra vẻ mặt sợ hãi, hai tay run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, làm cho người ta có cảm giác Phong Vũ nổi lên, ai không biết còn tưởng rằng thật sự phát sinh đại sự!
"Biết sợ chưa! Duy Duy An biểu ca là đệ nhất cao thủ của Học Viện Quân Sự Đạo Cách." Mái tóc quăn màu vàng kim của Cách Lôi Ti đắc ý bay múa, lỗ mũi càng thêm vểnh lên trời, Duy Duy An bên cạnh mang vẻ mặt ham muốn đối với Phỉ Lệ và Lợi Nhã, một đôi mắt xếch âm nhu thẳng tắp nhìn hai quả đào hoàn mỹ của Khiết Tây Tạp chỉ kém không có để lại khẩu khí.
"Muốn chết." Khiết Tây Tạp tức giận trừng mắt, Khoan Kiếm nhanh chóng xuất thủ, hướng về phía Duy Duy An chính là một chiêu thức Hổ Long Sóng.
Bị đánh bất ngờ nên không phản ứng kịp, Duy Duy An miễn cưỡng xuất ra một đạo ma pháp, bị chiêu thức Hổ Long Sóng của Khiết Tây Tạp đánh lui mấy bước, khóe miệng tràn ra vài tia vết máu, vốn là khuôn mặt đã âm nhu giờ đây càng trở nên càng thêm âm hiểm dử tợn.
"Các ngươi là ai?" Ngay lúc Duy Duy An trong nháy mắt chuẩn bị động thủ, một gã thiếu niên bình thường trong đám người từ phía sau đi ra, dáng vẻ y phục cũng thoạt nhìn tương đối giản dị, bất quá Phỉ Lệ cũng sẽ không cho rằng đây chỉ là một người thích giả vờ giả vịt, tuyệt đối có chỗ hơn người nào đó, có thể ở đội hạt giống mà không có thực lực thì nhất định đó là si tâm vọng tưởng.
"Ha ha! Ta còn đang suy nghĩ, ngươi tính toán giấu tới khi nào mới ra ngoài đây, chỉ bằng bọn họ cũng không phải là đối thủ của chúng ta! Hiện tại đem thẻ điểm của các ngươi lấy ra, đánh cướp!" Lời nói của Phỉ Lợi vừa xong, mấy người bên cạnh trong nháy mắt phóng ra toàn bộ thực lực, đều không thấp hơn thực lực trung cấp, nhìn đến đây, mười người đối diện mặt liền biến sắc, không khí nhất thời bị đè nén đứng lên.
"Xem ra chúng ta quá khinh thường thực lực của các ngươi, mấy vị đội viên khác của các ngươi đâu? Nếu ta không có tính sai, các ngươi là đội hạt giống của Học Viện Ma Pháp Phi Long phải không?" Cuối cùng một thiếu niên nghiêm chỉnh đi ra nhìn đoàn người Phỉ Lợi, trở nên cẩn thận, từ lúc Phỉ Lệ vừa xuất hiện trên lôi đài của Thất Lạc Lâm, mọi người liền nhớ đoàn người bọn họ, nhất là Phỉ Lệ mang theo mặt nạ màu bạc, chỉ sợ sẽ là qua vài thập niên, bọn họ đều không thể quên được khoảnh khắc ngay lúc đó.