Truyện tranh >> Con Đường Bá Chủ >>Chương 180: Chiến

Con Đường Bá Chủ - Chương 180: Chiến


Bộ dạng của Lạc Nam lúc này muốn có bao nhiêu vô sĩ chính là bấy nhiêu vô sĩ, mặc dù Thủy Nương Khanh ở cùng hắn thời gian qua chứng kiến toàn bộ thân thể của người này, nhưng hiện tại vẫn tránh không được cảm giác một tia xấu hổ…

Mặc kệ tất cả ánh nhìn, Lạc Nam thoải mái rùng mình, đem tiểu huynh đệ cuối chào ông địa vài cái, nhẹ nhàng thu vào…

Đám Cá Mập chỉ cảm thấy hành động này như một cái tát đau rát nện lên mặt bọn hắn, người mất mặt nhất không thể nghi ngờ là Hắc Báo, bị đối phương phớt lờ không nói, lại ở trước mặt toàn thể băng Cá Mập tiểu tiện, đây không phải là sĩ nhục bọn hắn sao?

Trong lúc nhất thời, cả đám hận không thể đem Lạc Nam rút gân lột da, ném cho Cá Mập xơi tái…

Hắc Sát gương mặt nhìn qua vẫn bình thản, chỉ là đám Đường Chủ đứng gần hắn lúc này chỉ cảm thấy rùng mình vì luồng sát khí kinh khủng kia…

Một đám dùng ánh mắt nhìn người chết hướng về Lạc Nam, thầm nghĩ kẻ này biết bản thân sắp chết nên cố tình trêu chọc bọn hắn lần cuối cuộc đời sao?

Nếu thật là như vậy, thì đem hắn tra tấn đến mức sống không bằng chết, để hắn biết có đôi khi, được chết là một loại hạnh phúc…

Việc tra tấn người Băng Cá Mập rất có kinh nghiệm đấy…

Điển hình là một số tên Hải Tặc Cá Mập lưỡng tính biến thái trong băng Cá Mập, với bộ dạng anh tuấn như tiểu tử này, nếu ném cho bọn hắn chơi đùa vài ngày, ngay cả cúc hoa cũng sẽ héo tàn theo năm tháng a…

Chỉ là không có ai phát hiện rằng, nhân lúc tất cả tập trung toàn bộ lực chú ý vào Lạc Nam, bên trong không gian, một thân ảnh như tiên tử bí ẩn mang theo một thanh niên đang ngất xỉu rời khỏi sào huyệt Cá Mập…

Đương nhiên Điểm Danh Vọng của Lạc Nam lại vừa gia tăng không ít…nhưng vẫn chỉ là muối bỏ biển so với giá của một loại Huyết Mạch…

“Tiểu tử, là ai cho ngươi là gan?” Một tên Đường Chủ có tu vi Hóa Thần Viên mãn liếm lấy thanh đao trên tay, hung tợn hỏi…

Lạc Nam lúc này mới tỏ vẻ giật mình, thấy bầy Cá Mập đang dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn mình, ra vẻ vô tội thản nhiên nói:

“Thật có lỗi, vì tu vi chỉ còn là Luyện Khí, không thể tự động bài trừ tạp chất cơ thể như tu sĩ Trúc Cơ, nên hơi mất tiểu một tí…mong chư vị thông cảm a!”

Bầy Cá Mập vừa nghe sắc mặt hơi đổi, nếu đúng như lời hắn nói thì hành động vừa rồi có thể hiểu được, dù sao thì chỉ có Trúc Cơ cường giả trở lên mới có thể tự động bài trừ tạp chất, không cần ăn uống hay ngủ nghỉ…đương nhiên cũng không cần tiểu tiện…

Bất quá mặc kệ lý do gì, kẻ này đã khó thoát khỏi cái chết…

“Nương Khanh, ta thật vui mừng vì nàng chấp nhận lời cầu hôn của ta!”

Hắc Sát không tiếp tục để ý đến Lạc Nam, nhìn sang Thủy Nương Khanh mê đắm nói…

“Thủy Mặc đâu?” Thủy Nương Khanh không nói nhiều, lạnh lùng hỏi…

“Không vội, ta đương nhiên sẽ không làm hại đệ đệ của chúng ta đấy! chỉ cần nàng và ta lập tức thành hôn, Thủy Mặc sẽ xuất hiện chúc phúc cho chúng ta!” Hắc Sát hai mắt nhếch lên, thú vị nói…

Thủy Nương Khanh hơi liếc qua Lạc Nam…

“Cứ thoải mái, Thủy Mặc đã ổn!” Đáp lại nàng là một âm thanh tràn đầy niềm tự tin…

Thủy Nương Khanh trái tim rung lên, nam nhân này chưa bao giờ để nàng thất vọng, mặc dù đôi lúc có hơi vô sĩ…

“Thành hôn thế nào?” Nàng nhướn mày, hướng về Hắc Sát quát lạnh…

“Hải Tặc không có nghi lễ rườm rà phức tạp như đám người cổ hủ kia, chúng ta chỉ cần trước sự chứng kiến của thiên địa và toàn thể huynh đệ, uống một chén rượu nên nghĩa phu thê là được!” Hắc Sát thoải mái cười nói, đột ngột móc ra hai chén rượu…

Thủy Nương Khanh hai mắt lóe lên, không nhanh không chậm tiến đến…

“Uống đê, uống đê, uống đê!!!”

Đám Cá Mập mừng rỡ reo hò ha hả, cùng nâng lên chén rượu trong tay…

Một số tên không biết từ đâu lôi ra nữ nhân nô lệ, tại chỗ gian dâm, hình tượng bừa bộn đến cực điểm...

“Tiểu tử, chứng kiến nữ nhân ngươi hâm mộ gả cho Thủ Lĩnh của chúng ta, tư vị không dễ chịu chứ?”

Một âm thanh cười gằn vang lên, chỉ thấy Hắc Báo cùng một tên Đường Chủ khác đã đến bên cạnh Lạc Nam, đang nhìn hắn trêu tức cười nói…

Thấy Lạc Nam không trả lời, một tên đường chủ khác ra vẻ than thở khoác lấy vai hắn:

“Tiểu tử ngươi cũng nên cảm thấy may mắn, vì ngươi được chứng kiến khoảng khắc long trọng này…sau giây phút này, ngươi lập tức sẽ trở thành một cổ thi thể ném cho cá mập…”

Lúc này, Thủy Nương Khanh đã nâng lên chén rượu, nhìn Hắc Sát mở miệng:

“Ta muốn gặp Thủy Mặc trước! Bằng không ngươi đừng hòng ta uống chén rượu này!”

Hắc Sát sắc mặt hơi đổi, bất quá nhìn tu vi Luyện Khí lúc này của nàng, chỉ cảm thấy mọi chuyện thật quá mức đơn giản, lời người kia quả nhiên không sai, chỉ cần nắm Thủy Mặc trong tay, sẽ nắm được hầu hết Hải Hồng Phái…

Bộ dạng cá nằm trên thớt của Thủy Linh Tiên Tử Thủy Nương Khanh lúc này không phải minh chứng tốt nhất sao?

Nghĩ đến chuyện chỉ được hưởng dụng nàng đêm nay, sau đó phải đoạt lấy tính mạng của nàng, mang Dị Thủy dâng lên cho người kia, hắn cảm thấy thật tiếc nuối a…

Bất quá kế hoạch đã được định ra từ trước, mọi thứ không thể thay đổi…

“Ta nói muốn gặp Thủy Mặc!” Thủy Nương Khanh một lần nữa cau mày lặp lại…

“Được rồi, sớm muộn gì không quan trọng, ta chiều theo ý nàng!” Hắc Sát tủm tỉm cười, gật đầu ra hiệu với một tên Đường Chủ…

Tên Đường Chủ nhìn thấy hiểu ý, vội vàng rời đi…

Thủy Mặc được giam giữ dưới nhà lao của Băng Cá Mập, đã đánh ngất và phong ấn tu vi, thậm chí còn có một tên Hóa Thần Hậu Kỳ canh giữ, nghiêm cẩn vô cùng…

Hồi lâu sau, tên đường chủ vừa rời đi sắc mặt có phần khó coi quay lại, lắp ba lắp bắp truyền âm nói vào tai Hắc Sát:

“Hắc Liệt chết thảm, Thủy Mặc mất tích!”

Hắc Liệt chính là kẻ có tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ phụ trách canh giữ Thủy Mặc…

Hắc Sát trong lòng giật thót, một cơn phẫn nộ và bất an mãnh liệt dâng lên, bất quá ngoài mặt hắn vẫn hết sức thản nhiên, hướng Thủy Nương Khanh cười nói:

“Thủy Mặc đang được mang ra, chúng ta trước hết uống rượu!”

Thủy Nương Khanh hai mắt chứa đầy ý cười nâng lên chén rượu…

Đột ngột…

“Uống rượu phu thê với ta? Ngươi đủ tư cách sao?”

Một tiếng khinh bỉ quát lạnh từ đôi môi tím, Luyện Hư Sơ Kỳ tu vi phóng thích đến cực hạn…

Chén rượu trên tay hất vào mặt Hắc Sát trước ánh mắt kinh ngạc của hắn…

“Thủy Hồng Cước!”

Đôi chân thon dài của nàng nâng cao, Niết Bàn Linh Thủy cuồn cuộn mà ra, một cước đạp mạnh vào cằm Hắc Sát…

ẦM ẦM ẦM…

Tất cả diễn ra quá nhanh khiến dù tu vi của Hắc Sát cao hơn nàng một bậc vẫn không kịp phản ứng…

Thân hình Hắc Sát bay mạnh ra ngoài, xuyên thủng một chiếc Chiến Thuyền Cá Mập…

“Hình như Thủ Lĩnh của ngươi vừa bị đá?”

Âm thanh chế giễu vang lên bên tai của Hắc Báo…

Cảm giác nguy hiểm lan tràn, Hắc Báo mãnh liệt xoay người, trái tim chợt đau nhói như mất đi tất cả tri giác…

Đối diện với hắn, người thanh niên quỷ dị mỉm cười, một thanh Chiến Kích không biết từ lúc nào đã xuyên qua ngực hắn…nơi đầu kích có hai ngọn lửa hết sức quỷ dị không ngừng thiêu đốt…

“Hai loại Dị Hỏa…”

Hắc Báo trợn trắng mắt thốt lên một câu, thân thể chính thức hóa thành tro tàn…

Đáng thương cho hắn, đối thủ ra tay đánh lén, lại một lần sử dụng hai loại Dị Hỏa, có thể nói đã gần như một kích toàn lực của Lạc Nam rồi…

Một Hóa Thần Trung Kỳ làm sao ngăn cản?

RỐNG…

Theo tiếng gầm thét chấn kinh không gian, Thổ Hùng ngạo nghễ hiện thân, hai bàn tay lực lưỡng cụm lại, cấp tốc hướng về một tên đường chủ Hóa Thần Sơ Kỳ nện xuống…

Tên Đường Chủ kia phản ứng không tệ, ngay khi Hắc Sát bị đánh đã lâm vào đề phòng, tốc độ rất nhanh, vung lên nấm tay đón đỡ…

Ầm..

Âm thanh va chạm như núi đổ vang lên, thân thể hắn như đạn pháo bay thẳng ra ngoài…

Chật vật đứng dậy, hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm Thổ Hùng, một mặt đầy kiêng kỵ…

“Mau nổ pháo, bắn chết hắn!” Một tên Nguyên Anh Kỳ hải tặc quát lớn…

Vài chục Chiến Thuyền nhanh chóng lên nòng, đám Hải tặc trên thuyền vận chuyển miệng pháo, hướng về thân hình Lạc Nam….

Lạc Nam âm thầm quan sát, có tổng cộng 39 Chiến Thuyền Cá Mập, uy lực mỗi phát đạn không hề kém một kích của Hóa Thần Sơ Kỳ…

39 phát cùng bắn, phạm vi công kích khủng bố không cần nói cũng biết, dù dùng đến Tốc Biến vẫn chưa chắc có thể tránh né…

Mắt thấy toàn bộ đạn pháo sắp va đập lên cơ thể hắn, một thân ảnh khổng lồ như ngọn núi cùng lúc đó xuất hiện…

Òm…

Mộc Quy gầm lên một tiếng, dùng toàn bộ thân thể vững vàng của mình ngăn cản cơn Bão Đạn...

Đùng Đùng Đùng…

Tiếng nổ lớn vang trời chấn động cả hòn đảo, vô số hải tặc hai tai rỉ máu, ôm đầu nằm sấp trên mặt đất…

Khói bụi mịt mù…

“Chết chưa?” Đám Hải Tặc nhìn đống hỗn độn bừa bãi, trong đầu vang lên một ý niệm…

Mà Thủy Nương Khanh bắt gặp Lạc Nam chôn trong bão đạn, sắc mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch…

Đang muốn tiến lại gần…

“Ai giải Phong Ấn cho các ngươi?”

Hư không nứt ra, một lưỡi rìu mang theo sức mạnh vạn cân của Thổ Linh Lực, hướng về đầu nàng đập xuống…

Chính là Hắc Sát trở lại…

“Hừ” Thủy Nương Khanh tức giận hừ lạnh, trên tay xuất hiện một thanh Lôi Đình Trường Thương…

Mang theo vô tận lực lượng của Lôi Đình, nhanh nhẹn và dứt khoác tìm đến lưỡi Rìu kia công phá…

Keng…

Sau cú va chạm, Hắc Sát trở nên thô bạo, thân hình xuất hiện, mang theo Lưỡi Rìu trên tay liên tục hướng về Thủy Nương Khanh chém ngang…

Mỗi một trảm đều xé rách hư không, sức mạnh của Luyện Hư Kỳ luôn kinh khủng như vậy…

Động tác gọn gàng nhưng cũng đầy uy lực…

“Lôi Thương Thập Thức!”

Thủy Nương Khanh đôi mắt mở to, yêu kiều quát…

Thân thể nàng linh hoạt, đôi tay khỏe khoắn nắm chặt lấy thân Thương, mỗi thức thi triển ra đều mang theo lôi đình cuồn cuộn…

Hai tu sĩ Luyện Hư Kỳ đối kháng, sào huyệt Cá Mập như bị lật tung, vô số Hải Tặc đứng gần bay ra ngoài, một số thực lực yếu kém bị dư uy chấn thành thịt vụn…

Thủy Nương Khanh dù sở hữu Lôi và Thủy hệ linh căn, nhưng tu vi thấp hơn một bậc, liên tục bị Hắc Sát đẩy lùi…

Bất quá nàng cũng không phải dạng vừa, ăn miếng trả miếng, không sợ hãi chút nào…

Nếu thân thể yêu kiều của Thủy Nương Khanh xuất hiện hai vết thương, thì Hắc Sát cũng phải dính một vết…

Tầng tầng Dị Thủy màu Xanh Lục uốn lượn trên làn da trắng nõn, những nơi xuất hiện vết thương được nó đi qua, cấp tốc kết vảy và lành lại, tốc độ chữa trị khủng bố đến cực điểm…

Cũng vì đó mà Hắc Sát tức giận đến nghiến răng, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm Dị Thủy trên người nàng…

“Khốn kiếp! Niết Bàn Linh Thủy thật nghịch thiên, trách không được người kia vì muốn sở hữu mà tính toán nhiều như vậy!”

Lóe lên suy nghĩ trong đầu, động tác của Hắc Sát càng thêm cuồng mãnh, khả năng phòng thủ của Thổ Linh Lực không tệ chút nào, hai người liên tục đối chiến, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại…

Mà lúc này, trước vô vàn ánh mắt quan sát, khói bụi ngay vị trí của Lạc Nam tản đi…

RỐNG…

Tiếng rống vang trời chấn động thiên địa, hàng loạt Hải Tặc có tu vi Luyện Khí hôn mê bất tỉnh, nằm rạp xuống mặt đất…

“Chuyện gì xảy ra?” Một tên Đường Chủ hoảng sợ thốt lên, ngăn cản cơ đau nơi lỗ tai mang lại…

Sư Tử Hống…

Đáp lại hắn là Lôi Đình màu Tím lóe lên như ánh rạng đông, một mũi Kích đỏ thẩm như máu xuất hiện trước mặt…

“Nằm mơ!” Tên Đường Chủ cắn chặt răng quát, đại đao đeo trên lưng rời vỏ, cầm nắm trên tay, hướng về thanh Kích kia chém đến…

Ầm…

Một đao thành công ngăn chặn một Kích, nhưng không ngăn được đòn tấn công thứ hai…

Trước mặt tên Đường Chủ, một thanh niên cao lớn toàn thân khoác Chiến Giáp Đỏ Ngầu uy phong lẫm lẫm, tóc dài tung bay, ngự trên thân yêu thú oai hùng với bộ lông màu trắng cùng đôi cánh ngạo nghễ vùng trời, toàn thân tử sắc lôi đình lấp lóe…

Tên Đường Chủ ngăn cản được một Kích của người thanh niên, nhưng trước một móng vuốt phủ đầy Lôi Đình của yêu thú dưới thân hắn, thê thảm bay ra ngoài, toàn thân đầm đìa máu tươi…

Phốc…

Phun ra một ngụm máu, toàn thân tê dại…

Thiên địa như sửng sờ trước sự xuất hiện quá mức hoành tráng của hai thân ảnh này…

Một chủ một tớ, phối hợp công kích trọng thương Đường Chủ có tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ nhanh như chóp…

“Còn chần chờ gì? Toàn lực tấn công, tất cả…” Một tên Đường Chủ khác hét ầm lên, phá hủy sự yên tĩnh vốn có…

“Chết!” Lạc Nam cười gằn một tiếng, thân mặc Huyết Sát Chiến Giáp, Chân phủ Huyết Sát Chiến Ngoa, tay cầm Giao Vương Kích, kỵ trên Tử Lôi Sư Bàng…

Như một chiến thần tung hoành sa trường, bất khả chiến bại…

Mắt thấy hàng trăm Hải Tặc lao về phía mình, hắn nhếch miệng khinh thường…

GÁY…

Tiếng hét dài chấn động cửu thiên thập địa, Hỏa Phượng ngạo nghễ trời cao, vừa xuất hiện đã vươn cao đôi cánh, bay lượn trên bầu trời…

Đám Hải Tặc lao đến Lạc Nam bị nó dễ dàng hủy diệt…

Tử Tâm Phần Không Viêm bá đạo đến cực điểm, nơi đôi cánh đầy rẫy hỏa diễm màu tím quét qua, tất cả hóa thành hư vô…

“Ông trời của ta, là Phượng Hoàng… nam nhân này có thần thú Phượng Hoàng…” Một tên Kim Đan phát điên gào thét trước khi thân thể không còn lại chút cặn…

Vô số Hải Tặc sắt mặt tái nhợt, những nơi Hỏa Phượng đi qua, chẳng có thứ gì hiện hữu trên thế gian…

Lạc Nam hạ lệnh cho nó đồ sát chiến thuyền của Băng Cá Mập…

Trước uy lực kinh thiên của Hỏa Phượng lúc này, 39 Chiến Thuyền không còn đủ khả năng tiếp tục tập trung công kích vào Lạc Nam, trái lại nhao nhao thả ra Trận Pháp phòng ngự, ngăn cản Hỏa Phượng phá hoại, thỉnh thoảng dùng Đạn Pháo tấn công nó…

“Giết, toàn lực giết hắn, giết hắn đi Phượng Hoàng cũng sẽ tan biến!” Một tên Đường Chủ đỏ mắt hét ầm lên, oán độc nhìn Lạc Nam…

“Không sai, tiểu súc sinh đi chết!” Bảy tên Đường Chủ còn sót lại gầm lên, tu vi phóng thích đến cực hạn…

Mang theo đủ loại công kích, đủ loại thuộc tính của Hóa Thần Kỳ…

Muốn đoạt mạng Lạc Nam…

“Cứ đến đây, lão tử hôm nay thiêu trụi toàn bộ hang Cá Mập…” Lạc Nam ngửa đầu lên cười ha hả, tay nắm chặt Giao Vương Kích quét ngang, khí thế ngất trời…

So với bộ dạng vô sỉ lúc đầu, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau…

Rống…

Thổ Hùng như bị chủ nhân kích thích, gầm rống lợi hại, đôi tay dũng mãnh đem hai tên Kim Đan Kỳ Cá Mập đập nát thành thịt vụn…

ÒM…

Mộc Quy lại một lần nữa hình thành, dùng thân hình khổng lồ cản trở một lúc công kích của vài chục tên Nguyên Anh.. Nó như một bức tường thép, thay Lạc Nam chế ngự một phương…

Trên bầu trời biển khơi, Hỏa Phượng hung hăng hoành hành, đạn pháo bắn nát một phần cơ thể nó lại lập tức khôi phục như lúc ban đầu, đã có 2 Chiến Thuyền bị đốt trụi, hàng ngàn Hải Tặc trên thuyền hóa thành hư vô…

Tứ Linh Vệ Hồn Thuật, với sự khôi phục Bá Đạo mà các Cự Đỉnh nơi đan điền mang lại, trở nên uy mãnh hơn bao giờ hết…

Cảnh tượng như ngày tận thế của Băng Cá Mập Đen…

Rốt cuộc, tám loại công kích do tám tên Đường Chủ thi triển tiếp cận…

Từ bốn phương tám hướng bao vây, giường như phong kín đường lui của Lạc Nam…

“Chết đi!” Tám tên Đường Chủ rống to…mang theo hy vọng diệt trừ yêu nghiệt trước mặt họ…

Nhưng không… bọn họ thất vọng…

Ó Ó Ó….

Theo tiếng thét dài, màu Hoàng Kim cao quý rực rỡ khắp vùng trời, một loại Dị Hỏa lại hoành không xuất thế…

Vô biên hỏa diễm nhanh chóng ngưng tụ, hư ảnh Kim Ô như thần linh hộ vệ trên đỉnh đầu Lạc Nam…

Kim Ô lãnh khóc đến cực hạn, nó vươn đôi cánh rộng lớn, bá đạo quét ngang tám loại công kích mạnh mẽ kia…

Trước ánh mắt muốn lòi ra mang theo vẻ hoảng sợ của hàng vạn người…

Đùng đùng đùng…

Như pháo hoa nổ tung giữa không trung, tám loại công kích toàn bộ bị thiêu trụi, mà hư ảnh của Kim Ô cũng trở nên mờ nhạt sắp tắt…

Hiển nhiên uy lực của tám tên Hóa Thần thi triển không phải chuyện đùa…

Diễm Tâm Đỉnh một lần nữa phát huy vai trò của nó…

Hỏa Linh Lực cuồn cuộn không dứt gia trì, hư ảnh Kim Ô một lần nữa ngưng tụ thành thực chất, bao quanh cơ thể oai hùng của Lạc Nam…

Giao Vương Kích nâng lên quét quanh một vòng, Lạc Nam cười nhạt, lời nói thản nhiên vang vọng toàn trường:

“Các ngươi…muốn chết như thế nào?”

Chính thức lấy một địch vạn…

Truyện convert hay : Hoa Hậu Giảng Đường Bên Người Cao Thủ

Con Đường Bá Chủ - Chương 180: Chiến