Truyện tranh >> Con Đường Bá Chủ >>Chương 161: Mơ Ước Của Mộng Ảnh

Con Đường Bá Chủ - Chương 161: Mơ Ước Của Mộng Ảnh


Trận chiến lớn diễn ra trên bầu trời Lạc gia được vô số người chứng kiến, cho dù muốn giấu cũng không giấu được…

Chỉ trong một ngày ngắn ngũi, tin tức đã lan truyền khắp cả Băng Thiên Đại Lục…

Diễm gia chi chủ Diễm Nguyệt Kỳ, Song Nguyệt Tiên Tử top 10 Hoàng Kim Bảng đánh vào Lạc gia, đại chiến Lạc gia chủ Lạc Phá Lôi cùng Cửu Đại Trưởng Lão, cuối cùng càng là nghênh ngang rời đi, để lại Lạc gia một đống hoang tàn đổ nát…

Đến thời điểm này, vô số cường giả trên đại lục mới hiểu top 10 Hoàng Kim Bảng là khái niệm khủng bố như thế nào, vô địch trong cùng cấp, lấy một địch nhiều bá đạo như vậy…phong thái kia khiến vô số đấng mày râu ăn ngủ không yên…

Chỉ là rất nhiều người, bao gồm Lạc Phá Lôi cũng không hề biết một điều kinh khủng…

Trận chiến này Diễm Nguyệt Kỳ không hề dùng toàn lực…

Không sai, bởi vì khi lấy một địch mười, nàng chỉ dùng tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ mà thôi…

Việc sở hữu hai loại Dị Hỏa đã khiến nàng dễ dàng vượt cấp chiến đấu, lại thêm Lôi Hỏa Huyền Công phụ trợ, nếu bọc phát tu vi Luyện Hư Viên Mãn, chỉ sợ một nửa số lượng trưởng lão Lạc gia sẽ ngã xuống trong trận chiến vừa rồi…

Luyện Hư Kỳ mỗi tiểu cảnh giới đều chênh lệch như trời và đất, càng đừng nói chi với cường giả mạnh mẽ như Diễm Nguyệt Kỳ…

Đương nhiên trừ yêu nghiệt như Lạc Nam…

Diễm Nguyệt Kỳ đột phá Luyện Hư Viên Mãn chỉ có số người ít ỏi đáng tin cậy biết được, cường giả đỉnh cao luôn ẩn giấu một vài lá bài tẩy trong tay, việc áp chế tu vi là một trong những lá bài tẩy của bản thân nàng…

Trên đỉnh sơn phong cao chót vót, Diễm Nguyệt Kỳ toàn thân thư thái hít thở một hơi, cảm giác phẫn nộ trong lòng cũng vơi đi phần nào…

Trong đôi mắt phượng ngạo kiều ấy thoáng ẩn thoáng hiện hình bóng của người thanh niên …

“Lần này xem thúc giục ngươi nhanh chóng phát triển, mười năm quá lâu…bổn tọa không chờ được a…”

Theo một tiếng u thanh than nhẹ pha lẫn chút ngại ngùng, thân ảnh phong hoa tuyệt đại ấy đã sớm biến mất…

Không ai có thể thấy rằng, gương mặt vốn tràn đầy kiêu ngạo của nàng nhẹ nhàng xuất hiện một tia ửng đỏ…

Bên trong Linh Giới Châu…

Phía trước Nam Mộng Cung ở tầng 2…

Tần Mộng Ảnh không thích ở cùng với Diễm Nguyệt Kỳ…

Lạc Nam đương nhiên không biết có nữ nhân đang vì hắn làm ra những chuyện chấn động đại lục…

Lúc này hắn đang ngồi trên nhánh cây lớn của Cung Đình Thụ, dưới mông là đám mây mềm mại như chăn bông, đàn hồi vô cùng…

Tần Mộng Ảnh ngồi tựa trong lòng hắn, mặc nam nhân thỉnh thoảng vuốt ve thân thể nàng…

Lạc Nam nhẹ nhàng hít thở hương thơm tự nhiên từ cơ thể mê người ấy, tâm tình thủ thỉ:

“Mộng Ảnh, nàng xem đêm xuân một khắc giá thiên kim, chúng ta có nên…”

“Hừ, sớm muộn cũng cho ngươi, gấp gáp như vậy làm gì?” Tần Mộng Ảnh kiều hừ một tiếng, âm thanh êm ái nũng nịu khiến xương cốt Lạc Nam như nhũn ra…

“Không chờ ta phải mạnh hơn rồi bắt nàng về làm vợ sao?” Lạc Nam vuốt ve mái tóc mượt mà, trêu chọc nói…

“Haha, đợi đến thời điểm đó chỉ sợ ngươi bị yêu tinh kia ăn đến cả xương cũng không còn a…” Tần Mộng Ảnh liếc xéo hắn…

Vốn ban đầu nàng cũng là nữ nhân kiêu ngạo, muốn chờ tên này mạnh hơn mình rồi đường hoàng bắt nàng về làm vợ…

Đó còn là ước định khi hai người ở Linh Vũ Thành…

Nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến nàng bắt đầu đổi ý, chưa nói đến Diễm Nguyệt Kỳ, dù là Cơ Nhã đang bế quan kia cũng không kém gì nàng…

Nữ nhân bên cạnh hắn ngày một ưu tú tuyệt trần…

Điều này khiến Tần Mộng Ảnh cảm giác được một tia uy hiếp, sợ mình tiếp tục kéo dài sẽ đánh mất nam nhân này…nhất là khi nhìn thấy Kỳ Nam Cung nằm trên tầng 3 kia…

Lạc Nam hiểu được suy nghĩ trong lòng Tần Mộng Ảnh, xoay người nàng lại đối diện, nhìn thẳng vào mắt nàng chân thành nói:

“Nàng là tiên tử trong lòng vô số người, ta được lọt mắt xanh của nàng đã là phúc tu tám kiếp, dù nàng trốn ta cũng bằng mọi giá đem nàng trở về…”

“Dẻo miệng…” Tần Mộng Ảnh trong lòng như được nếm mật, ngoài mặt lại lườm hắn…

Lạc Nam cười ha ha: “Miệng ta không những dẻo mà còn rất ngọt, nàng muốn nếm thử hay không?”

“Lưu manh…ưm”

Tần Mộng Ảnh chưa kịp nói hết câu, môi hồng đào đã bị lắp kính…

Lạc Nam nhẹ nhàng mân mê hai cánh môi mềm mịn của nàng, ôn nhu mút lấy…

Tần Mộng Ảnh đã sớm động tình, biết sớm muộn gì cũng phải cho hắn, chi bằng nhân lúc này chúng nữ đang bế quan, hắn chỉ là của riêng nàng…

Nghĩ đến đây, nàng chủ động vươn đầu lưỡi ngọt lịm ẩm ướt ra mời gọi…

Lạc Nam sao có thể từ chối, cái lưỡi của hắn diệu dàng cuốn chặt lưỡi nàng, hai người triền miên quấn quít…

Nụ hôn ngày càng kịch liệt, hô hấp hai người bắt đầu gấp rút, Lạc Nam đem nàng đè xuống đám mây giữa không trung…

“Tiểu Nam, vào bên trong Cung Điện đi!” Tần Mộng Ảnh hoảng hốt tách khỏi nụ hôn, nhìn hắn cầu khẩn…

“Bảo bối ngoan, thế giới hiện tại chỉ có đôi ta, ta muốn yêu nàng giữa thế giới này, để lại ký ức đẹp nhất cho chúng ta!” Lạc Nam một tay mò xuống bộ ngực căn tròn nhẹ nhàng xoa nhẹ…

Nàng vẫn mặc Như Mộng Tâm Y hắn tặng, chất liệu trơn trượt co dãn, ôm sát vào da thịt, lại mát lạnh dễ chịu, xoa nắn thích tay vô cùng…

“Ưm…” Tần Mộng Ảnh không kịp từ chối, Lạc Nam đột ngột lấy ra một chum rượu, uống vào trong miệng, sau đó cúi đầu khóa chặt môi nàng…

Hắn tách ra hàm răng trắng như ngọc, uyển chuyển đem rượu trong miệng truyền sang…

Tần Mộng Ảnh say mê trong thủ đoạn lảo luyện của hắn, chỉ cảm giác rượu nồng lại ngọt ngào dư vị tình yêu, hai người trao đổi cho nhau hồi lâu, cùng phân biệt nuốt vào…

“Mộng Ảnh…bảo bối…” Lạc Nam liếm láp vành tai mẫn cảm của nàng, tay vẫn không ngừng xoa nhẹ bầu vú…

“Ưm, gì vậy chàng?” Tần Mộng Ảnh ưởn người thỏ thẻ…

“Ta yêu nàng…rất yêu…dù nàng xinh đẹp tuyệt trần hay xấu xí…” Hắn rót lời đường mật…

“Vậy còn không mau yêu thiếp!” Tần Mộng Ảnh rên rỉ nỉ non, dung nhan như thiên thần đã sớm tràn ngập đường nét dâm mị…

Lạc Nam vừa nghe, như uống vào xuân dược cực mạnh, vội vàng tháo bỏ từng lớp y phục trên thân nàng…

Trong khoảng khắc đó, thời gian như ngừng lại trước vẻ đẹp kiêu sa kia…

Tấm lưng hoàn hảo không một tỳ vết, đường cong ma mị huyền ảo lung linh, thừa một phần hay thiếu một phần đều sẽ phá hỏng tuyệt tác của tạo hóa này…

Tần Mộng Ảnh trần truồng nằm trên đám mây như tiên tử sa đọa hồng trần, xấu hổ che chắn thân thể mình…

Một tay nàng vòng qua hai bầu ngực lớn, cánh tay nhỏ nhắn chỉ đủ phủ lấy hai đầu nhủ hoa đang cương cứng…

Bàn tay còn lại nhẹ nhàng phủ lên gò mu tuyệt vời nơi âm hộ, che lắp nhúm cỏ thơm đen tuyền còn lắng động sương mai…

Ẩn sau nó là địa phương tư mật quý giá nhất của người phụ nữ…

Lạc Nam thất thần ngắm nhìn vẻ e thẹn của Tần Mộng Ảnh, ngực và mông nàng không to như Diễm Nguyệt Kỳ, eo nàng không nhỏ như mấy nha đầu Tình Nhi…

Nhưng tổng thể của nàng là hoàn mỹ, tất cả đều vừa vặn cân xứng với cơ thể nàng, nàng chính là tuyệt tác mà thiên nhiên đã tạo ra…

“Còn thất thần gì thế? Thiếp không đẹp sao?” Tần Mộng Ảnh gặp hắn vậy mà chỉ lo nhìn mình, nũng nịu kêu một tiếng…

Lạc Nam giật mình xấu hổ, ôn nhu nói:

“Nàng quá đẹp khiến ta mê mẩn, ta muốn thưởng thức mọi thứ thuộc về nàng!”

“Còn chần chờ gì, tới đi!” Tần Mộng Ảnh hít sâu một hơi, hai tay đang che chắn những nơi mẫn cảm chủ động tách ra…

Hít…

Lạc Nam máu dồn lên não, cúi đầu ngậm chặt một bên nụ hồng vừa hé lộ…

Chỉ cảm thấy mình đang nếm bảo vật vô giá nhất trần gian, núm vú nàng hồng nhuận, tràn ngập khí tức thanh tân của trinh nữ…

Một bên hắn ôn nhu liếm láp, bên còn lại được bàn tay điêu luyện tỷ mỉ chăm sóc, thỉnh thoảng vo ve nhủ hoa của nàng, khiến Tần Mộng Ảnh rùng mình liên tục, tiếng hít thở không thông từ cái miệng mê người không ngừng phát ra…

Lạc Nam tham lam tận hưởng bầu ngực thuộc về riêng hắn, khi thì nút bên này, khi thì bú bên kia…

Cánh tay còn lại cũng không rãnh rỗi, đang thám thính khắp toàn thân thể nàng, tận hưởng da thịt mềm mịn hơn mây của nàng mang lại…

“Thiếp ngứa quá…hừ hừ…” Tần Mộng Ảnh vô thức thốt lên một câu như vậy…

“Bảo bối…nàng tuyệt quá!” Lạc Nam luyến tiếc rời mắt khỏi ngực nàng, mở miệng khen một tiếng, lại tìm đến nơi khác thám hiểm…

Hắn cúi đầu hôn hít cái cổ như thiên nga cao quý của nàng, đầu lưỡi liên tục hoạt động, âm thanh chụt chụt không ngừng vang lên…

Tần Mộng Ảnh lần đầu được hưởng tư vị nam nhân phục vụ, chỉ cảm thấy nóng ran, nơi tư mật đã sớm ướt át, không biết làm gì ngoài việc ôm lấy vòng eo hắn, mặc hắn tận tình nhấm nháp cơ thể trân quý của mình…

Lạc Nam không bỏ sót bất kỳ tất da thịt nào trên người nữ tử, lưỡi hắn lướt đến đâu da nàng ửng hồng đến đấy…

Một đường lưỡi điêu luyện được Lạc Nam quét ngang khe rãnh mê người giữa hai ngực, Tần Mộng Ảnh hét lên oai oái, lần đầu tiếc thân…

Nhìn nàng thở dốc kịch liệt, môi thịt giữa hai đùi ướt nhẹp, hắn cười trêu chọc:

“Nàng mẫn cảm quá nha!”

Nói xong tiếp tục cúi đầu, liếm láp tất tần tật mọi thứ trên cơ thể nàng, nách nàng, bụng nàng, đùi nàng, ngay cả đầu ngón tay đầu ngón chân như dương chi ngọc diệp được hắn tận tình ngậm vào miệng phục vụ…

“Chết thiếp…hừ…chân…bẩn…” Tần Mộng Ảnh rên rỉ đứt quảng, nhắm chặt mắt lại hít hà…

“Sạch sẽ thơm tho mà dám nói bẩn? xem phu quân trừng phạt nàng” Lạc Nam cười tà một tiếng, đột ngột tách ra hai chân của Tần Mộng Ảnh…

Cúi đầu nhắm ngay khe thịt đang khép chặt, cái lưỡi quét một đường dài từ lỗ nhị hồng hào đến tận hạt le…

“Á, giết thiếp…giết thiếp mất rồi.. Đó là chỗ bẩn mà…, chàng không bẩn sao…huhu” Tần Mộng Ảnh rung rẩy dữ dội, dâm thủy bắn ra tung tóe…

Lạc Nam tham lam nuốt sạch vào trong miệng, dùng tay tách ra hai mép môi hồng nhuận…

“Đẹp quá…” Hắn buộc miệng phải khen ngợi…

Bị nụ hoa bí ẩn nhất của nàng cuốn hút…

Hai mép môi mềm mại lún phún vài sợi cỏ đen non tơ, phía trên chúng nó là hạt đậu đỏ nhỏ xíu đáng yêu trơn bóng…Sâu bên trong một chút là u cóc chật hẹp đầy nước, từng nếp thịt e thẹn nép vào nhau…

Tất cả đều thuần một màu đỏ hồng, mang sức hấp dẫn không cưỡng lại được…

Lạc Nam tham lam áp toàn bộ khuôn miệng vào âm đạo nàng, cái lưỡi tiến vào bên trong quét ngang quét dọc, nêm nếm hương vị riêng biệt của người phụ nữ…

Không có mùi ngai ngái hăng hắc như nữ tử thông thường, tu sĩ không cần bài tiếc, vì thế nơi này của các nàng thơm tho đến cực hạn, là nơi chứa nhiều tư vị riêng biệt nhất của phụ nữ…

“Sướng…trời ơi…sướng chết thiếp rồi…” Tần Mộng Ảnh cảm thấy từng sợi dây thần kinh của mình quá tải, không biết nói gì ngoại trừ rên rỉ và tận hưởng…

Lạc Nam hơi vận linh lực, y phục trên người nổ tung…

Lộ ra thân thể trần truồng khỏe khoán của hắn, dương vật dài ngoằn gân guốc ngạo nghể vươn cao, kích thích thị giác Tần Mộng Ảnh đến cực hạn…

Một lần nữa hắn trườn người dậy, cái miệng dính đầy dâm thủy nơi âm đạo hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng, chiếm lấy đầu lưỡi nàng nhằm đánh lạc hướng…

Bên dưới côn thịt điều chỉnh ngay khe âm đạo, không ngừng ma sát bên ngoài hai mép, nhằm làm trơn dương vật, dễ dàng tiến vào u cốc nhỏ hẹp hơn…

“Thứ đó lớn quá…thiếp sợ…” Tần Mộng Ảnh như một tiểu cô nương, trong mắt hoảng hốt quan sát dương vật hắn, vì môi thơm bị hôn nên chỉ có thể truyền âm…

“Ngoan, sau này nàng còn dùng nơi đó sinh con của chúng ta mà, phải để ta nới rộng nó ra chứ…” Lạc Nam ôn nhu an ủi…

Tần Mộng Ảnh nghĩ cũng có lý, e thẹn gật đầu thủ thỉ:

“Chàng làm nhẹ nhàng một chút!”

“Yên tâm, rất nhanh sẽ sướng…!” Lạc Nam cảm thấy dương vật đã ướt vừa đủ, điều chỉnh đầu khấc ngay giữa khe thịt của nàng…

Tần Mộng Ảnh nhắm chặt hai mắt chờ đợi, nằm ngửa ra đám mây…

Rốt cuộc, Lạc Nam nhẹ nhàng tiến vào…

“Hừ”

Hai người cùng lúc hừ một tiếng, hắn hừ vì thoải mái, còn nàng là vì đau đớn…

Đôi mày lá liễu của Tần Mộng Ảnh hơi cau lại…

Lạc Nam thấy vậy, biết cần phải đánh nhanh rút gọn…

Gồng mình đẩy mạnh…

Ót…

Âm thanh lúc cán vang lên, lớp màn mỏng như vô hình bị xuyên phá, máu huyết tràn ra nơi đùi ngọc của Tần Mộng Ảnh…

“Hức, thiếp đau…” Khóe mắt nàng nhỏ lệ, đáng thương nhìn hắn…

Ngay cả cảm giác bị vật lạ lắp đầy cũng quên mất…

Lạc Nam hít sâu một hơi, cảm nhận khoái cảm chật hẹp do nàng mang lại…

Bên trong nàng khít quá mức, từng thớ thịt dữ dội co bóp thân côn thịt, lại ấm nóng lầy lội, tê tái đến cực điểm…

Hắn cúi đầu yêu thương liếm hết nước mặt trên mặt Tần Mộng Ảnh, để im dương vật nằm trong người nàng chưa vội động đậy…

“Khi nào hết đau nói cho ta biết, lão công làm nàng sướng nhé…chúng ta hiện tại phu thê nhất thể, không có gì phải xấu hổ…” Lạc Nam cưng chiều vuốt mái tóc mai của nàng qua một bên…

“Chàng cũng yêu thương các nàng ấy như vậy sao?” Tần Mộng Ảnh vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, trong ánh mắt lấp lánh nhu tình…

Đã chấp nhận nam nhân này, dù thế nào đi nữa nàng cũng không oán không hối…

Huống hồ hai năm trước gặp hắn, chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, trái tim nàng đã bị thiếu niên này đoạt mất…

Hắn là nam nhân đầu tiên không để ý dung nhan xấu xí của nàng, là nam nhân đầu tiên đối xử với nàng bằng hai tiếng “chân thành”…

“Các nàng đều là sinh mạng thứ hai của ta, không yêu thì yêu ai?” Lạc Nam hôn nhẹ lên vầng trán cao quý…

“Thiếp hết đau rồi…” Tần Mộng Ảnh nghiêng đầu sang nơi khác, lí nhí trong miệng…

Lạc Nam mỉm cười, bắt đầu nắm lấy vòng eo nàng, nhẹ nhàng chuyển động…

“Ưm…thích quá, cảm giác như bay bỗng trên mây vậy…” Tần Mộng Ảnh mỉm cười, theo bản năng uốn éo vòng eo, tận hưởng cảm giác thể xác và linh hồn hòa hợp…

“Ta làm mạnh hơn nhé!” Hắn cúi xuống ngắt lấy đầu vú nàng…

“Ừm, thiếp là của chàng mà…muốn chơi thế nào thì chơi…” Tần Mộng Ảnh bẻn lẻn…

Lạc Nam như uống phải chất kích thích, theo thế truyền thống ra vào liên tục…

Bạch bạch bạch…

Âm thanh da thịt va chạm không ngừng vang lên, bầu vú Tần Mộng Ảnh đong đưa không ngừng, khóe môi cắn chặt ngón tay, cổ họng phát ra tiếng rên sảng khoái…

Lạc Nam cười ha ha bế nàng dậy, tựa lưng nàng vào thân cây khổng lồ của Cung Đình Thụ, để hai chân nàng vòng qua hông mình, hắn đứng phía trước không ngừng đâm vào nàng…

Ở tư thế này, hai người yêu thường ngắm nhìn nhau, gặp con mắt còn trống của hắn, Tần Mộng Ảnh trong lòng càng thêm nhu tình, cố gắng phối hợp để nam nhân sung sướng nhất có thể…

“Bảo bối, nàng tuyệt vời quá…ta muốn cả đời lắp đầy bên trong nàng…” Lạc Nam hít sâu, không ngừng đâm vào âm đạo…

“Hừ, hừ thiếp sướng…sướng quá lão công ơi…thiếp là của chàng mà...chàng muốn chơi lúc nào nào thì chơi…” Tần Mộng Ảnh tựa đầu vào thân cây, tiêu hồn rên rỉ…

Bạch Bạch Bạch…

Hai người vừa giao hợp, vừa ngắm nhìn quang cảnh thoáng đảng nơi Linh Giới Châu…chỉ cảm giác thăng hoa toàn linh hồn…

“Nàng nói xem nhà chúng ta còn thiếu thứ gì? Phu quân chiều lòng nàng…” Lạc Nam cười hỏi…

“Nơi này đã như tiên cảnh, nhưng còn thiếu biển cả, thiếu núi non, thiếu cánh đồng hoa…thiếu cả mặt trăng, mặt trời, thiếu bốn mùa…nếu có thể thiếp muốn nó sẽ như một thế giới hoàn chỉnh chỉ dành riêng cho gia đình chúng ta…” Tần Mộng Ảnh cười ngọt ngào, mơ ước thủ thỉ…

“Ta chiều bảo bối!” Lạc Nam cúi đầu khóa chặt môi nàng ngọt lịm…

Cùng lúc đó, Hệ Thống im lặng đã lâu nay lại chợt vang lên âm thanh:

“Keng, Phát động Huyền Thoại Nhiệm Vụ [Ngũ Hành Tiểu Thế Giới], Thành Công nhận được một lần triệu hoán Huyết Mạch, một lần triệu hoán Thể Chất, một lần triệu hoán Công Pháp, một lần triệu hoán trứng Sủng Vật…nhiệm vụ vô thời hạn, không có thất bại…”

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Hàng Tỉ Nhà Giàu Số Một Người Thừa Kế

Con Đường Bá Chủ - Chương 161: Mơ Ước Của Mộng Ảnh