Truyện tranh >> Con Đường Bá Chủ >>Chương 112: Miểu Sát

Con Đường Bá Chủ - Chương 112: Miểu Sát


Trước vô số nanh vuốt yêu thú lao đến, không kịp đợi Lạc Nam ra tay, Diễm Nguyệt Kỳ đã sớm không nhịn được phẫn nộ…

Tình huống trước đó của nàng không khác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh là bao, bị một đám yêu thú cấp thấp vây giết, đối với Luyện Hư Hậu Kỳ chính là sỉ nhục…

QUÁT…

Hư ảnh Kim Ô xen lẫn lôi đình xuất hiện giữa không trung, theo ý niệm của Diễm Nguyệt Kỳ, nó vươn ra hai cánh rộng lớn, toàn lực lao nhanh đến bầy yêu thú…

Dùng một kích mạnh nhất của nàng: Diễm Lôi Kim Ô Phá…

ẦM ẦM ẦM…

Trước ánh mắt như gặp quỷ của đám Lang Thống, Hầu Tuấn các loại, biển lửa bao trùm toàn bộ không gian, từng vụ nổ lớn chấn động mạnh phát ra…

Đám yêu thú ngay cả cơ hội gào rú cũng không có, triệt để tan biến thành khói bụi…

“Làm sao có thể?” Bức Tường nhanh nhẹn ẩn mình vào hư không, gương mặt hãi hùng tột độ…

“Là ảo giác, nhất định là ảo giác!” Lang Thống trợn trừng đôi mắt sói, không dám tin tưởng sự thật…

“Trốn!” Hầu Tộc huynh đệ giữ vững bản tính vốn có của mình, nhanh nhẹn chuồn đi…

“Hai vị chờ ta!” Hầu Lĩnh cũng ba chân bốn cẳng đào tẩu, nối gót hai tên tộc nhân của mình…

Lang Thống và Bức Tường thấy cảnh này thầm hận đám khỉ lửa, nhưng cũng biết chạy trốn là cách tốt nhất bây giờ, hấp tấp rời xa…

“Muốn chạy trốn? Tất cả lưu la…” Diễm Nguyệt Kỳ bàn tay nâng lên không trung, muốn một lần nữa thi triển công kích…

Chỉ là lời nói chưa hết, nàng vội vàng nhướn mày, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất xé mở hư không, nắm lấy Lạc Nam một mặt mộng bức tiến vào…

Khe hỡ không gian rất nhanh khép lại…

Ngay khi hai người Lạc Nam rời đi chưa đến một hô hấp, hai thân ảnh như quỷ mị đột ngột xuất hiện giữa không trung, ngay cả không gian cũng không có dấu hiệu bị xé rách…

Mọi thứ vốn như bọn hắn đã luôn hiện hữu ở đó vậy…

Một kẻ toàn thân hắc y, một kẻ toàn thân bạch y, không nhìn rõ diện mạo, khí tức thực lực không hiện, toàn bộ thân thể như cùng đất trời hòa hợp cùng nhau…

Kẻ mặc Hắc Y nhìn biển lửa màu vàng đang bao trùm không gian, cánh tay nhẹ phất…

Thiên địa như gia trì lực lượng cho hắn, linh lực cuồn cuộn tiến về…một làn gió nhẹ thổi qua…

Biển lửa lôi đình do một chiêu mạnh nhất của Diễm Nguyệt Kỳ thi triển tiêu tán trong đất trời như chưa từng xuất hiện…

“Hừ, dám đến U Nguyên giương oai, bỏ qua bọn chúng dễ dàng thế sao?” Một giọng nói the thé âm trầm vang lên, là người thân mặc Bạch Y lên tiếng…

Người mặc Hắc Y vừa dập tắt biển lửa lôi đình lắc đầu trầm giọng nói:

“Lời nói của Côn tộc chúng ta không thể không nể mặt, vì đám khỉ, sói cùng dơi nhỏ kia hoàn toàn không đáng!”

“Nhưng hai nhân loại kia đều sở hữu Dị Hỏa, bỏ qua cho chúng ta không cam lòng!” Người mặc Bạch Y vẫn không cam tâm…

“U Nguyên Đại Lục chúng ta cũng không phải không có Dị Hỏa, sợ gì bọn chúng? Huống chi sắp tới Tứ Phủ Tranh Đấu, để đám trẻ lấy lại cả vốn lẫn lãi là được!”

Thấy đồng bọn nói vậy, Bạch Y Nhân cũng chỉ có thể gật đầu…

Sau một tiếng thở dài, hai thân ảnh nhẹ nhàng tan biến trong thiên địa, như chưa từng xuất hiện…

Bọn hắn rời đi không lâu, cách đó không xa, lại xuất hiện hai bóng hình uyển chuyển chất chứa vô tận mị thái, dung nhan như có thể mê hoặc vạn vật…

Mùi hương thơm ngát lan tỏa ra xung quanh…sau mông các nàng là từng chiếc đuôi mềm mại nhẹ nhàng lắc lư…

“Không nghĩ tới, ngay cả hai vị Hắc Bạch trưởng lão của Thiên Yêu Học Phủ cũng bị kinh động!” Hồ Ngọc Nghiên nghịch ngợm lè lưỡi nhìn sang một mỹ nhân yêu hồ bên cạnh…

Mỹ nhân yêu hồ nhẹ nhàng liếc mắt, trong khoảng khắc đó, vô hạn phong tình lưu chuyển, ngay cả thiên địa cũng trở nên rung rẩy, dường như bị nàng mê hoặc…

Sau lưng nàng, sáu cái đuôi hồ ly uyển chuyển phất phới…

Dù mang khăn che mặt, nhưng chỉ dựa vào một đôi mắt kia, dù Hồ Ngọc Nghiên thân là nữ nhân tuyệt mỹ cũng thoáng trở nên thất thần…

“Xú nha đầu, ngươi quấy rầy bổn cung bế quan vì hai nhân loại này?” Mỹ nhân hồ tộc giọng nói vừa ra, trái tim Hồ Ngọc Nghiên rung động kịch liệt, đôi mắt trở nên mê ly, như trúng phải xuân tình cực mạnh…

Mỹ nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nàng mặc dù không thi triển mị công, nhưng giọng nói có sức hút quá lớn, ngay cả đồ đệ đã quen thuộc cũng lâm vào mê muội…

Bàn tay nhẹ phất, linh lực tiến vào thân thể Hồ Ngọc Nghiên, nhanh chóng cảnh tỉnh nàng…

Hồ Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, trong lòng âm thầm hoảng sợ vì mị thuật bá đạo của sư phụ, nàng không dám tưởng tượng toàn bộ nam nhân trong thiên hạ có ai trụ vững trước sư phụ mình hay không…

“Ta cũng không muốn một thiên tài xuất chúng như thế chết trong tay đám hèn hạ kia à nha!” Hồ Ngọc Nghiên bẻn lẽn xoa xoa bàn tay trơn mềm ngại ngùng nói…

“Nha đầu ngươi động tình rồi, vi sư không cấm đoán ngươi, Hồ tộc chúng ta dám yêu dám hận, chỉ là hy vọng ngươi đừng quá bộp chộp, suy xét cho kỹ rồi quyết định!” Mỹ nhân lần này truyền âm trau đổi, sợ rằng nha đầu này lại bị mê hoặc…

“Cái gì mà động tình? Người ta chỉ thưởng thức thiên tài mà thôi!” Hồ Ngọc Nghiên dậm chân tức giận, gương mặt đỏ bừng như mật đào…

Nhìn bộ dạng của nàng, mỹ nhân trong lòng thở dài một tiếng, cảm giác thiếu nữ biết yêu này nàng chưa từng trải qua bao giờ, cũng không có kinh nghiệm gì để khuyên nhủ…

Điều này không trách được mỹ nhân, từ khi còn nhỏ đã là một hồng nhan họa thủy, nam nhân vừa đến gần nàng hầu hết đều như đánh mất lý trí, không tự làm chủ được bản thân, vì lẽ đó mà chưa có nam nhân chân chính nào được nàng xem trọng, càng đừng nói đến chuyện yêu đương…

“Tiểu tử kia quả thật không tệ, chỉ là hình như hơi phong lưu, ngay cả Luyện Hư Hậu Kỳ mạnh mẽ cũng cùng hắn thân mật, nha đầu ngươi cẩn thận một chút a!”

Mỹ nhân yêu hồ để lại một dòng ý niệm, bóng lưng tuyệt mỹ nhẹ xoay, biến mất trong đêm đen…

“Đã nói không thích hắn nha, sư phụ thật là! Ta phải trở về Học phủ đây!” Hồ Ngọc Nghiên cảm thấy gò má như bị lửa đốt, cũng xoay người bay đi…

Trận chiến quy mô lớn lần này trùng hợp nằm gần trung tâm U Nguyên Đại Lục, vì thế mới cùng lúc kinh động nhiều thế lực gia nhập như vậy, ngay cả hai vị Trưởng lão Thiên Yêu Học Phủ cũng xuất hiện…

Sau đêm nay, danh tiếng và diện mạo của Lạc Nam sẽ truyền khắp U Nguyên Đại Lục…

Điều này chưa biết là phúc hay họa, chỉ thấy trước mắt Điểm Danh Vọng của Lạc Nam sẽ đạt số lượng khổng lồ chưa từng có…

Băng Thiên Đại Lục…

Khe nứt hư không mở ra ở một sơn cốc hoang vắng, Diễm Nguyệt Kỳ và Lạc Nam cùng lúc xuất hiện…

“Phu nhân sao thế?” Lạc Nam nhìn gương mặt thở phào nhẹ nhõm của Diễm Nguyệt Kỳ lên tiếng hỏi thăm…

“Có cường giả xuất hiện, ít nhất là Thất giai yêu thú, tương đương với Hợp Thể Kỳ!” Diễm Nguyệt Kỳ ngưng trọng nói…

“Chơi lớn như vậy?” Lạc Nam con mắt trợn tròn, không nghĩ tới một trận chiến lại kinh động đến cường giả cấp bậc này…

“Hừ! Để bổn toạ đột phá Luyện Hư Viên Mãn, tự tin có thể cùng bọn chúng đánh một trận!” Trong mắt Diễm Nguyệt Kỳ lập lòe chiến ý, tự tin vô cùng…

Lạc Nam bất đắc dĩ cười khổ, quả nhiên nữ cường nhân vẫn luôn là nữ cường nhân…

“Có thể mang ta đến trung tâm đại lục hay không? Chưa đầy một tháng nữa chiêu sinh mở ra rồi.” Lạc Nam hướng nàng mở miệng đề nghị…

“Nơi này cách Thánh Thành không xa, ngươi có thể tự mình tiến đến!” Diễm Nguyệt Kỳ lắc đầu không sao cả nói…

“Vậy chúng ta tạm thời chia tay! Ngày ta tốt nghiệp sẽ đích thân đến Diễm gia một chuyến!” Lạc Nam lưu luyến ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ pha lẫn thành thục của nàng, bất quá vẫn quyết tâm nói lời từ biệt…

Hắn sẽ không quên những thê tử kia đang lo lắng cho mình…

“Không vội, trước hết giúp ta đột phá Luyện Hư Viên Mãn rồi nói!” Diễm Nguyệt Kỳ hai mắt hừng hực hỏa diễm, bàn tay nhẹ phất, một tầng linh lực đã đem toàn bộ sơn cốc bao phủ, ngăn cản bên ngoài dò xét…

Theo sau đó, nàng lại lấy ra một đống lớn Linh Thạch ném xuống mặt đất, chuẩn bị cho việc “tu luyện”…

Không cho Lạc Nam cơ hội phản kháng, quần áo trên thân đã hoàn toàn biến mất, để lộ thân thể chín mọng như mật đào…

“Bới người ta hiếp râm…” Lạc Nam chỉ có thể khuất nhục la lên một tiếng, nước mắt lưng tròng…

Nơi tư mật nhanh chóng tìm đến nhau…

Hắn bị nàng đè ngửa xuống đất, Diễm Nguyệt Kỳ đã hóa thân thành nữ kỵ sĩ, cưỡi ngựa rong ruỗi trên thảo nguyên…

Long Tiên Thánh Điển tự động vận chuyển…

Trong lúc nhất thời, âm thanh thoải mái rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc hưng phấn của nam nhân vang vọng không gian…

Vô vàn xuân sắc…

Mười ngày sau đó…

Một thiếu niên toàn thân hắc y bao phủ xuất hiện trước cổng Thánh Thành…

Y phục trên thân là vải vóc bình thường, thậm chí vải che mặt cũng thuộc loại dễ dàng nhìn xuyên thấu nếu muốn thăm dò…

Vì lẽ đó mà cũng chẳng ai thèm để ý hay đánh giá hắn làm gì, phần lớn người còn lười dùng thần thức thăm dò hắn…

Trong đầu người thiếu niên, âm thanh cơ giới máy móc chợt vang lên:

“Keng, Hoàn Thành nhiệm vụ Đồng Sinh Cộng Tử, nhận được một lần triệu hoán Công Pháp, một lần triệu hoán Vũ Khí, một lần triệu hoán Huyết Mạch”

“Rốt cuộc cũng hoàn thành!” Lạc Nam trong lòng thở phào một tiếng…

Xem ra rời khỏi tay Diễm Nguyệt Kỳ mới chính thức hoàn thành nhiệm vụ…

Suối mười ngày liên tục song tu, Lạc Nam rốt cuộc giúp Diễm Nguyệt Kỳ đột phá Luyện Hư Viên Mãn…

Hắn sẽ không quên ánh mắt đắc ý khi đó của nàng cùng câu nói quyến rũ lại gợi tình như ma quỷ, khiến bản thân phải xém chút nữa xách thương lên ngựa, tiếp tục chinh phạt:

“Mười năm rất nhanh, ngươi chờ bị bổn tọa chà đạp đi hahaha…”

Mọi chuyện trong thời gian qua quả thật như một giấc mơ vậy, có trời mới nghĩ mình sẽ phát sinh mối quan hệ đó với mẹ vợ…

Mặc dù đã đem Dưỡng Nhan Đan cho nàng…

Nhưng nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ vẫn chưa hoàn thành, chứng tỏ trong mắt Diễm Nguyệt Kỳ mình vẫn chưa xứng đáng làm phu quân nàng…nữ nhân này lòng kiêu ngạo mạnh mẽ chưa từng có, nếu không mạnh hơn nàng chỉ sợ cả đời sẽ bị xem là công cụ mua vui a…

“Đúng là thân trai mười hai bến nước a!” Lạc Nam thở dài một tiếng, cảm thán bằng một câu nói kinh điển đời trước…

Âm thanh cảm thán của Lạc Nam thu hút không ít người, dù sao thì ở đây ít nhất cũng là Kim Đan Kỳ, dễ dàng nghe thấy lời nói của hắn dù rất nhỏ…

“Loại người gì đây? Khí khái nam nhi hoàn toàn không có, cũng dám đến tham gia Chiêu Sinh?” Một âm thanh chế giễu vang lên, không ít người đồng tình gật đầu…

Người vừa chế giễu là một thanh niên nam tử tầm ba mươi tuổi có tên là Trần Bưu, tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ xem như không tệ, thấy được mọi người đồng tình, hắn cảm thêm đắc ý chế nhạo Lạc Nam:

“Tiểu tử, đừng tưởng che mặt nên không ai thấy bộ dạng trẻ tuổi của ngươi, vắt mũi chưa sạch thì biến về nhà với mẹ đi!”

Động tĩnh nơi đây khiến không ít người chú ý, một số còn sẳn sàng lấy ra ghế ngồi và bắp rang xem kịch…

Tại cổng thành có không ít Lão Sinh của Học Phủ tiến ra điều tra tình hình Tân Sinh lần này, nếu phát hiện nhân tài, sẽ nhanh chóng nghĩ cách lôi kéo về Thế Lực của mình…

Duy chỉ có hai người khác biệt, trong mắt nhìn Lạc Nam xuất hiện vẻ nghiêm nghị chưa từng có…

“Lão Thất, thiếu niên này có chút ý tứ!” Một trong hai tên Luyện Hư canh gác cổng Thánh Thành truyền âm cho đồng bọn…

“Không sai, mười tám tuổi có khí tức Nguyên Anh Hậu Kỳ, tu vi vượt qua phần lớn người cùng trang lứa!” Lão Thất gật đầu phụ họa…

“Bất quá tu vi cao chưa hẳn là chiến lực hoặc thiên phú mạnh, xem tình huống kế tiếp đi!”

Thế là trong ánh nhìn chăm chú của hai tên Luyện Hư kỳ chắp sự và đám đông trước cửa thành, Lạc Nam hơi cau mày nhìn qua nam tử vừa chế nhạo mình...

“Ngươi muốn thế nào?” Trần Bưu không sợ hãi, trái lại ưỡn ngực khiêu khích hỏi, hắn cảm giác đây là cơ hội tốt để tạo tiếng vang cho mình, từ đó được các tai mắt của các Thiên Tài Tuyệt Đỉnh chú ý, thu nhận vào Thế Lực…

Lạc Nam nhếch mếch không nói gì, tiếp tục vào thành…

“Không thể nào? Vậy cũng nhịn được, tên này có phải nam nhân hay không?” Không ít người đấm ngực dậm chân chế nhạo, ý muốn xem kịch toàn bộ uổng phí khiến bọn hắn không hài lòng…

Không phải Lạc Nam nín nhịn, mà hắn chưa dám manh động, bởi lẽ tên này đối với quy định của Thánh Thành dốt đặc cán mai, không biết nếu mình động thủ trước cửa thành có vi phạm nội quy gì hay không…

Nếu chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến việc chiêu sinh, làm phụ lòng mấy người phụ nữ đang chờ đợi, Lạc Nam sẽ không tha thứ cho mình…

“Hừ, nói ngươi không có khí khái thật là đề cao ngươi, hèn nhát thì đúng hơn!” Trần Bưu tiếp tục cười nhạo nói lớn…

Lạc Nam đã đi đến cửa thành, định phớt lờ bước vào…

“Khoan đã!” Một âm thanh òm òm ngăn chặn bước tiến của hắn…

Lạc Nam nhìn một trong hai chắp sự đứng trước Cổng Thành, lễ độ chắp tay hỏi: “Không biết tiền bối cần gì?”

“Thánh Thành không chào đón kẻ hèn nhát, Thánh Linh Học Phủ càng không, ngươi có thể về nhà!” Người lên tiếng là Lão Thất…

Nghe hắn nói vậy, đám thiên tài trước cửa thành thương hại nhìn Lạc Nam…

“Ý tiền bối là ta có thể động thủ trước cửa thành?” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe…

“Haha, Chỉ cần chưa tiến vào Thánh Thành, ngươi muốn làm gì cũng được!” Lão Thất cười lên ha hả…

ẦM

Tiếng cười chưa dứt, một cái bóng đã lóe lên, trong ánh mắt trợn tròn của vô số người, Thủy Hồng Cước cuồng bạo mà ra, thân thể Trần Bưu nổ tung thành một đám mưa máu…

Nguyên Anh hãi hùng khiếp vía bay ra ngoài…

Lạc Nam cười nhạt một tiếng, lại một cước đá ra…

“Không…”

Trước khi nát vụn, âm thanh thê lương thảm thiết của Nguyên Anh Trần Bưu truyền vào tận tâm khảm của mỗi người…

Đợi đám người kịp định thần, thân ảnh thiếu niên kia đã thong dong bước qua cửa Thành…

Ực…

Tiếng nuốt nước miếng vang lên không dứt, đám người hãi hùng khiếp vía nhìn bóng lưng dần dần khuất xa kia…

Mọi chuyện diễn ra thật quá nhanh chóng, nhanh đến mức chỉ có hai vị Luyện Hư là thấy rõ quá trình diễn ra…

Thiếu niên kia chân đạp thân pháp có tốc độ khủng khiếp, một cước cực mạnh và chuẩn xác đá ra, dường như nắm bắt yếu điểm trên người đối thủ, tất cả đều trơn tru hoàn hảo không một kẻ hỡ…

Tất cả yếu tố đó cộng lại, khiến một Nguyên Anh Kỳ Thiên Tài tử vong trong nháy mắt…

“Mau! mau điều tra người kia cho ta, đợi hắn tiến vào Học Phủ, lập tức chiêu mộ hắn vào Huynh Đệ Bang nếu có thể!”

“Đúng vậy, người như vậy không thể để kẻ khác hớt tay trên!”

“Hừ, kẻ kia sẽ thuộc về Hùng Ca Bang chúng ta!”

Trong lúc nhất thời, đám Lão Sinh nhao nhao truyền âm cho thành viên trong thế lực, muốn chiêu mộ Lạc Nam sau khí hắn thành công tiến vào Học Phủ…

Chẳng ai rãnh rỗi quan tâm kẻ tử vong như Trần Bưu làm gì…cũng chẳng ai đứng ra lấy lại công bằng cho hắn…

Thế giới mạnh được yếu thua, luôn tàn khốc như vậy…

“Xem ra, Học Phủ lại chào đón một quái vật!” Lão Thất nhìn đồng bạn hài lòng cười nói…

Người còn lại gật đầu, thành viên Học Phủ càng mạnh, ngày Tứ Phủ Tranh Đấu sẽ càng dễ thở hơn…

Hàng trăm năm qua, Thánh Linh Học Phủ liên tiếp có thành tích đứng bét bên trong tứ phủ…

Bọn hắn không muốn chuyện cũ lặp lại một lần nào nữa…

Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Con Rể

Con Đường Bá Chủ - Chương 112: Miểu Sát