Truyện tranh >> Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo >>Chương 34: Một loại kết cục

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 34: Một loại kết cục

Ba tháng sau

Mưa to giàn giụa, trong sân huấn luyện, người mặc trang phục huấn luyện màu đen mê người đang dẫn theo các tân binh năm nay đi ra sân huấn luyện. Từng binh sĩ một ngã xuống, lại bị anh quát lớn, tiếp tục huấn luyện. Trong mắt những binh lính mới, trung tá Cố chính là tay sai của ác quỷ!

Dĩ nhiên, bọn họ chỉ dám mắng anh ở trong lòng, nếu dám không tuân lệnh của anh, nhất định sẽ tiếp nhận trừng phạt nghiêm khắc hơn.

Kết thúc huấn luyện, Cố Diệc Thần mang theo thân thể ướt sũng trở về ký túc xá, còn chưa kịp thay quần áo, chỉ nghe cái điện thoại bên dưới không ngừng reo. Không cần nghĩ cũng biết là Tôn Đại Phi gọi tới!

"Có chuyện gì mà phá thế?” Trực tiếp mở miệng, giọng nói của Tôn Đại Phi truyền đến, "Cố Diệc Thần, cô dám có thái độ như thế với đại ca Tôn sao?” Tôn Đại Phi vẫn mang theo giọng nói không đứng đắn như cũ.

"Có thối gì, nói mau!” Cố Diệc Thần không kiên nhẫn nhỏ giọng quát, cũng biết cậu ta gọi đến chính xác không có chuyện tốt.

"Có một tin tức bất hạnh này” Thông qua điện thoại nhận ra giọng nói của Tôn Đại Phi có chút khí lạnh, Cố Diệc Thần vẫn không hề có phản ứng, căn bản không tin cái tin tức của Tô Đại Phi nói.

"Bình tĩnh như vậy à? Tôi nói xong sợ rằng cậu đứng không vững nữa...!” Tôn Đại Phi lại nói.

Cố Diệc Thần từ chối cho ý kiến, cầm khăn lông lên lau mặt, những hạt mưa đọng bên chân anh lan rộng ra khắp sàn nhà.

"Vợ trước của cậu, không, vợ cậu! Hiện tại có người mới đeo đuổi rồi” Tôn Đại Phi Nhất vui vẻ nói ra, nghĩ thầm, cái quả bom này có thể đè ép cho người kia nóng nảy lên rồi! Trong điện thoại là không gian yên lặng....

Động tác lau mặt của Cố Diệc Thần ngừng tạm, "Nếu là nói giỡn, cố ý kích thích ông đây thì tiểu tử nhà cậu đã sai lầm rồi. Còn nếu lời nói của cậu là thật thì giúp tôi tra lai lịch của đối phương một chút.” Cố Diệc Thần hết sức bình tĩnh nói, rất tỉnh táo.

Đầu kia Tôn Đại Phi bắt đầu lo lắng, khó có thể tin Cố Diệc Thần lại phản ứng.

"Cậu muốn làm thật như thế sao? Không đúng, nhất định cậu rất quan tâm cô ấy, nếu không sẽ không bắt tớ đi tra lai lịch của đối phương?” Tôn Đại Phi bừng tỉnh hiểu ra, Cố Diệc Thần lại hừ lạnh cười cười.

"Đại Phi, có phải cậu quá ngây thơ rồi không? Tớ quan tâm đến cô ấy không có nghĩa sẽ ở bên cạnh cô ấy! Không có nghĩa phải yêu cô! Nhanh tra rõ, đừng để xuất hiện Âu Dương Trạch thứ hai!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, nói xong cúp điện thoại.

Đi ra khỏi phòng tắm, Cố Diệc Thần mở máy vi tính ra, đã nhận được điện thư của Tôn Đại Phi, anh rót một chén nước lọc, ngồi ở trước bàn đọc sách mở mail lên

Lý Tuấn Thái, nam, 25 tuổi, người Hàn Quốc....

Di chuyển con chuột, nhìn tài liệu của người đàn ông kia, gương mặt của Cố Diệc Thần vô cùng bình tĩnh. Thì ra là, người đàn ông này học cùng một trường với Lăng Bắc Sam, theo đuổi cô gần ba tháng rồi, mỗi ngày đều đưa bữa ăn sáng cho cô.... Còn vì cô làm rất nhiều việc, nhìn những tư liệu kia, Cố Diệc Thần không nhịn được mà nhớ tới mình cũng từng làm những việc đó.



Người đàn ông này không có bối cảnh gì, sinh ra trong một gia đình bình thường ở Hàn Quốc, gia thế trong sạch.

Thấy tư liệu này, Cố Diệc Thần hoàn toàn yên tâm, nhìn hình ảnh của cô và Lý Tuấn Thái chụp chung, nụ cười của cô làm anh không nhịn được nâng lên nụ cười, có vẻ ngày tháng của cô trôi qua không tệ lắm

Trong lòng không có bất kỳ ghen tuông, đố kỵ, chỉ xem như là người bạn cũ của mình đã tìm được hạnh phúc. Đối với anh mà nói, đây mới là niềm hạnh phúc và vui vẻ thật sự.

Nếu như, yêu là chôn giấu ở trong lòng, tình yêu đơn giản thuần khiết, anh nguyện ý làm như vậy.

Hai người ở chung, nếu anh càng kiên trì thì tình cảm của hai người càng thêm phai mờ và mệt mỏi. Cố Diệc Thần thật lòng hi vọng cô có thể được hạnh phúc, có người đàn ông sẽ chăm sóc cô cả đời, dẫu người đó không phải là anh. Chính là cảm thấy không thể tiếp tục đi cùng cô nữa, cũng sẽ không còn cảm giác giống như những năm trước nữa cho nên anh chọn cách buông tay

Ngày ấy, cô rống lên câu nói kia: "Cố Diệc Thần, em yêu anh.” Giống như là một lời nói không có bất cứ trọng lực nào cả, hoàn toàn không khơi dậy được cõi lòng của anh.


Ba tháng này, anh không ngừng hoạt động trong quân đội, bây giờ đã được thăng cấp thành trung tá. Một tuần trước, mới từ Tây Nam trở về, rất bận rộn, công việc lu bù nên không có thời gian nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ.

***

Trên sân tennis trong sân vận động, Lăng Bắc Sam mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, xoay vòng chụp cầu, thỉnh thoảng nhảy lên nhận banh, chiếc mũ Tennis màu trắng che gương mặt cô lại. Tóc cột đuôi ngựa không ngừng vận động, đối thủ của cô là một nữ sinh ngoại quốc.

"Hô"

"Nghỉ ngơi một chút đi!"

"Ừm!"

Lăng Bắc Sam lấy mũ xuống, nói với bạn học.

"Cậu ta lại tới” Lúc Lăng Bắc Sam mở nắp chai nước suối lên uống thì một tên tóc vàng đi đến, một bạn học nói với cô, gương mặt Lăng Bắc Sam đầy mồ hôi quay đầu lại, chỉ thấy cái người tên Lý Tuấn Thái kia đang nở nụ cười đi đến, lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Shan, uống nước nóng đi, nước nóng mới giúp thân thể khỏe mạnh!” Lý Tuấn Thái đưa một bình nước inox đến trước mặt cô, nở nụ cười đưa cho cô, trong giọng nói pha chút tiếng Hàn Quốc. Nụ cười của tên đẹp trai kia mang theo ánh sáng mặt trời nhưng lại có chút ngây ngốc....

Trong nháy mắt kia cô còn tưởng rằng gặp được Cố Diệc Thần của ngày xưa, tim chua chua, "Không cần, Lý Tuấn Thái, tớ nói rồi, tớ đã có chồng.” Lăng Bắc Sam nâng chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh lên nói với cậu ta.

Rõ ràng trong mắt người kia có chút bi thương, nhưng vẫn cười ngây ngô "Cái này tớ biết rõ, thôi cậu uống nước nóng đi!” Lý Tuấn Thái nói xong, đem bình giữ nhiệt nhét vào trong ngực cô, sau đó vội vàng chạy đi.


Lăng Bắc Sam sững sờ một lúc, nhìn bóng dáng cao lớn đã chạy đi, chân mày cô nhíu chặt

Nhận lấy chút dạy dỗ trước kia, cô sẽ không mập mờ với những người đàn ông khác, cô biết Lý Tuấn Thái thích cô. Có lúc cảm thấy anh giống như Cố Diệc Thần trước kia, nhưng mà lần này, cô không muốn cho ai khác một cơ hội nữa, mỗi lần Lý Tuấn Thái tặng đồ cho cô, cô đều cự tuyệt, nói sẽ không lấy và mình đã có chồng rồi.

Cũng chỉ có chính cô biết, còn không tới nửa tháng nữa, cô và anh sẽ làm thủ tục li hôn.

Lần trước gọi điện thoại về có nói với người nhà, Hứa Tình Văn nổi trận lôi đình, còn nói cô điên rồi. Nói gì, hôn sự của bọn họ, hai người bọn họ không làm chủ được mà cái này còn liên quan đến danh dự của nhà họ Lăng và nhà họ Cố. Lúc ấy cô đã phản bác, không biết sau này bọn họ có tìm đến Cố Diệc Thần hay không.

Trở lại nhà nghỉ, mệt mỏi ngã lên giường, mở micro ra, lại nghe bài “Sau lại”.

Bài tháng thương tâm làm cô tràn đầy hoài niệm. Cô không muốn đụng vào trái tim mình, vì nó rất dễ dàng rơi lệ. Luôn muốn suy nghĩ, nếu như ban đầu chẳng làm theo cảm tính, có lẽ Cố Diệc Thần sẽ không ghét cô như thế. Không ghét bỏ Cố Diệc Thần, quý trọng anh đã đối tốt với cô, không sợ hãi khi đối mặt với vấn đề thì có lẽ kết cuộc hôm nay đã tốt hơn?

Ba tháng này, cô cố gắng học rất nhiều môn học ở đây, gây hứng thú nhất cho cô có lẽ là môn tâm lý học, chính cô cũng đã đi thăm rất nhiều thầy tâm lý rồi. Bởi vì những tấm ảnh khỏa thân kia làm lòng cô bị thương tương đối nghiêm trọng, thông qua trị liệu thì hiện tại lòng cô đã khá hơn rất nhiều, không cảm thấy tự ti nữa.

Vốn là bởi vì chuyện của Âu Dương Trạch, nên cô rất đề phòng với tình cảm của đàn ông, nhưng thông qua các cuộc trị liệu gần đây, cái loại đề phòng đó dần dần mất đi, cũng đã học xong khoa quan sát một con người. Cô cũng càng cảm thấy nhận thức của mình chưa đủ sâu.

Một người có thể tự tin, kiêu ngạo, nhưng không có khả năng tự đại, tự cho mình là đúng, trong mắt không coi người khác ra gì. Thì ra đó cũng chính là ưu điểm và khuyết điểm của cô. Ánh mắt nhìn xa xôi.

Giai điệu sầu não lại lần nữa vang lên, lúc này, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn ghi-ta, Lăng Bắc Sam hoàn hồn, xoa xoa nước mắt, tắt micro, tiếng đàn ghi-ta lớn hơn, cô cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, phía cây cổ thụ ở lầu dưới có một người thanh niên ôm cây ghi-ta trên ngực, không ngừng khảy đàn....

Người thanh niên kia chính là Lý Tuấn Thái.


Cô tức giận đóng cửa sổ lại, thậm chí kéo luôn rèm cửa, tiếng đàn ghi-ta này vẫn không ngừng, cậu ta còn hát lên, hơn nữa còn là ca khúc tiếng hoa “Ở nơi xa xôi đó” của Vương Lạc Tân.

Ở đó địa phương xa xôi

Ở đó địa phương xa xôi đó có một người con gái tốt

Mọi người đi qua cô đều phải yêu cô

....


Lăng Bắc Sam thở ra một hơi, không nhịn được mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu rồi rống lên, "Tôi không phải là một cô gái tốt! Tôi là một người đàn bà phụ tình! Tôi là người phụ nữ xấu xa!” Nhìn về phía Lý Tuấn Thái rống to, gào xong, cô kéo rèm cửa sổ lại, dựa vào vách tường sau lưng, khổ sở bới bới tóc.

Nếu như quay lại lúc ban đầu, cô vẫn sẽ đối đãi với Cố Diệc Thần như thế, có phải anh cũng sẽ không đau khổ hay không?

Tiếng hát ngoài cửa sổ biến mất, Lăng Bắc Sam ngồi dựa vào vách tường, trong đầu không ngừng quay về dáng vẻ thời trai trẻ của Cố Diệc Thần, còn cả dáng vẻ lúc quyết tuyệt tình của anh.

Những người kia cho là có thể tốt với một người cả đời, đi ngang qua lần lượt tổn thương, lúc uất ức cuối cùng sẽ quyết định xoay người, không tái phạm. Không ai có nghĩa vụ, có trách nhiệm nhất định phải một người cả đời, có bỏ ra mới được đáp trả.

***

Lại qua một tuần lễ, Lăng Bắc Sam quyết định gọi điện thoại cho Cố Diệc Thần, thương lượng chuyện ly hôn.

Mười hai giờ khuya, Thủ Đô là mười giờ, lúc này anh nên có thời gian nghe điện thoại, cô kích động nhấn nút điện thoại gọi cho anh, rất nhanh có người bắt máy. Tim run rẩy, nhẹ nhàng hắng giọng một cái.

Cố Diệc Thần thấy điện thoại là số nước ngoài, biết có thể là cô, trễ như thế, bên Australia đã hơn mười hai giờ, có chút không vui, "Alo" bình tĩnh mở miệng. Có chút làm như không có cảm giác.

"Là em.” Lăng Bắc Sam cười nói, ngồi ở đầu giường, nhìn chiếc nhẫn trên tay trái.

"Tôi biết, trễ như thế này còn gọi tôi có chuyện gì sao?” Cố Diệc Thần bình tĩnh hỏi.

"Chuyện ly hôn, anh tính toán lúc nào thì tiến hành? Em sẽ xin nghỉ ở bên này” Cô phải đi về một chuyến, nói cho người nhà biết mọi chuyện, chỉ cần bọn họ kiên quyết ngăn cản là tốt rồi.

"Vậy thì cuối tuần đi! Cuối tuần này tôi xin nghỉ phép.” Cố Diệc Thần bình tĩnh nói lưu loát, nghe được cô rất không để ý đến mọi chuyện, như thế sau này mọi người sẽ tốt đẹp.

"Được, vậy thứ hai em trở về.” Lăng Bắc Sam bình tĩnh nói, nghe giọng nói Cố Diệc Thần, trong lòng có cảm giác vô cùng ấm áp.

"Ừ. Không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi, con gái cứ thức như thế sẽ bị già!” Cố Diệc Thần khẽ nhạo báng, giống như là thái độ khi đang nói chuyện với bạn bè.

Lòng Lăng Bắc Sam đầy chua xót, nhưng vẫn nở nụ cười, "Đã sớm là một bà già rồi, không cần thiết!” quyệt miệng nói, trong lòng lại dâng lên chua xót. Trong đầu quay về hình ảnh hai người cùng nhau ái ân triền miên… hiện tại

"Được rồi, ngủ đi, em cúp máy.” Lăng Bắc Sam lại nói, Cố Diệc Thần đồng ý một tiếng, đợi cô cúp điện thoại, anh mới nhấn tắt.

Nhìn về phía màn hình điện thoại di động, anh cười cười. Loại cảm giác này rất không tốt?

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 34: Một loại kết cục