Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 33.3: Mỹ nhân kế

Có lúc chiến tranh lạnh, cũng có lúc ân ái như keo sơn .... vô cùng rực rỡ.

"Tại sao còn tìm đến đây?” Anh nhìn cô thì thào tự nói, những tia sáng của một ngày mới dần dần hắt vào bên trong căn phòng, anh đứng dậy đi tới tủ quần áo mặc đồ vào, muốn lặng lẽ rời đi, đi đến một chỗ không có ai biết đến mình.

Bởi vì vẫn còn ở trong giai đoạn được bảo lãnh nên anh phải thường báo cáo với cảnh sát hành tung của mình, hiện tại nếu lại rời đi không nói với ai, thì chẳng khác gì đào phạm cả.

Mặc quần áo xong xuôi thì trời đã sáng hẳn, liếc nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng, ngay sau đó liền đeo kính lên, cầm theo một valy nhỏ gọn đi ra khỏi phòng ngủ....

"Anh A Diệp"

Lục Khải Lâm vừa tỉnh lại liền ngồi bật dậy, nhìn xung quanh phòng ngủ tìm kiếm, rồi hoảng hốt xuống giường, xông ra ngoài, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô kinh hãi chạy đến bên cửa sổ lập tức thấy một chiếc xe Jeep việt dã màu đen vừa rời đi.

Anh muốn đi đâu? !

Cô như mất hồn đi chân trần lao xuống lầu, gọi to "Anh A Diệp” sau khi xuống đến nơi xe của anh đã đi mất dạng, cô liền chạy đuổi theo.

Nhìn bóng xe chuẩn bị biến mất, lòng cô nóng như lửa đốt liều mạng chạy đuổi theo, trên người chỉ mặc bộ quần áo ngủ, hai chân trần chạy trên đá sỏi gập ghềnh đau rát nhưng vẫn cố chịu đựng đuổi theo.

Lăng Bắc Diệp lúc này đã không nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia đâu nữa, đau lòng ảo não, sớm biết vậy anh đã đi sớm hơn!

"Lăng Bắc Diệp! Cái con rùa đen rúc đầu này! Trở lại mau!” Cô dậm chân thở hồng hộc trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã dần dần biến mất tức giận mắng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Tại sao lại không cho cô một cơ hội?

Lòng chua xót thầm nghĩ, không để ý đến bàn chân đang chảy máu của mình, cô lê thân thể mệt mỏi, tiếp tục bước đi trên con đường lầy lội, theo hướng của anh mà đuổi theo.



Xe việt dã màu đen đã dừng sát ở ven đường nhỏ, người đàn ông trên xe hình như đang vô cùng khổ sở bị hành hạ ở bên trong, Lăng Bắc Diệp thật không ngờ, lại lên cơn vào lúc này, hai tay nắm chặt lấy tay lái ẩn nhẫn chịu đựng khổ sở.

Giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến ở trên người anh cắn xé, khổ sở không nhịn được kêu rên lên, Lục Khải Lâm thấy anh dừng xe lại mừng rỡ chạy đến, một lúc sau liền thấy một bóng đen từ trên xe lao xuống, khổ sở gào thét thân thể lảo đảo chạy loạn.

"Anh A Diệp” Cô hoảng hốt thét lên, cảm giác được anh có gì đó khác thường bèn xông lên phía trước, nhưng lại thấy anh lao mình xuống hồ!

"Anh A Diệp, anh làm gì thế? ! Đi lên đi!"


"A… a… cút ngay, cút!” Người đàn ông ở trong nước gào thét, hai cánh tay đánh lên mặt nước khổ sở rên rỉ, từng mảng bọt nước lớn bị bắn lên tung tóe, hắt ướt cả mặt của cô.

Nhìn dáng vẻ khổ sở điên cuồng kia của anh, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lòng quặn đau thương anh vô cùng.

Cô cắn chặt hàm răng, nhìn dáng vẻ nổi điên ở trong nước, không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ hy vọng cơn nghiện này nhanh chóng qua đi, cũng càng sợ anh bị hành hạ mà sẽ làm bản thân bị thương!

"Anh A Diệp, cố gắng chịu đựng!” Đứng trên bờ, nhìn anh ở trong nước phát điên, liền kêu gào động viên, cô đã từng tưởng tượng qua dáng vẻ lúc lên cơn của anh nhưng lại không nghĩ rằng nó lại khổ sở như vậy. Lăng Bắc Diệp đã hoàn toàn mất hết lý trí, ở trong nước càng không ngừng gầm thét, giờ phút này chỉ thấy đầu của anh chợt đâm vào trong nước bùm bụp!

"Anh A Diệp” Không thấy anh đâu cô liền thét lên chói tai, trên mặt hồ chỉ còn lại bọt nước lăn tăn, qua thật lâu cũng không còn thấy anh trồi lên, tim cô đập càng nhanh, không nhịn được nữa cũng lao xuống dưới.

Cũng may là cô biết bơi, vọt xuống chỗ anh vừa ngụp xuống: "Rào rào” Snh chợt trồi lên mặt nước, vẩy nước ra xung quanh, nhìn thấy anh cô thấy thật mừng rỡ, không để ý đến cái lạnh cắt da, chỉ nhìn anh cười khúc khích....

"Cút ngay! Cút! Cút… A…” Cơn nghiện kia làm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy được, Lăng Bắc Diệp nhìn Lục Khải Lâm, tàn nhẫn quát um lên, vết sẹo ở nửa bên mặt càng khiến anh dữ tợn hơn giống như một dã thú lên cơn điên vậy.

"Anh A Diệp em là Lâm Lâm, anh kiên nhẫn một chút đi, em sẽ giúp anh.” Cô hoảng hốt nói, vô cùng cẩn thận bơi về phía anh, lúc bơi đến bên cạnh liền giang hai cánh tay, ôm lấy anh thật chặt.


Nước sông lạnh lẽo vô cùng, ôm lấy thân thể đang cứng ngắc của anh: "Cút, buông tôi ra! Cho tôi một ít thuốc! Mau cho tôi thuốc!” Lăng Bắc Diệp mất khống chế quát lên, lúc nói chuyện toàn thân vẫn còn run rẩy, nước mũi cũng chảy ra lại còn bị xùi bọt mép nữa.

Dáng vẻ này vừa đáng sợ lại vừa đáng thương, nhìn anh như vậy cô không kìm chế được nâng mặt của anh lên gọi: "Anh A Diệp....” Chàng trai rực rỡ như anh mắt trời trước đây sao lại biến thành người như bây giờ chứ? Cô không nhịn được mà hôn anh, mặc cho anh giãy giụa cắn xé, cô vẫn không buông ra.

Nếu như giờ phút này chính là địa ngục, cô sẽ đi cùng với anh, cùng nhau chịu đựng mọi đau khổ, coi như có chết thì cũng sẽ cam nguyện chết chung.

Cô cũng chưa từng nghĩ tới, anh sẽ phải chịu khổ sở như vậy. Giờ phút này quên hết đi tất cả mà hôn anh ôm chặt lấy anh, rất hi vọng dùng nụ hôn của mình có thể trấn an anh một chút. Lý trí của Lăng Bắc Diệp thoáng khôi phục, cũng biết người đang ôm mình là ai, liền cố thoát ra khỏi nụ hôn của cô, thấy không thoát ra được bèn cắn cô!

"Lâm Lâm, cô mau cách xa tôi ra đi, sẽ rất nguy hiểm! Đi mau!” Nói xong vội đẩy cô ra, cơn nghiện này giống như là ma quỷ, quấn lấy thần trí của anh, khi bị phát căn bản sẽ không nhận ra bất kỳ ai cả!

Vào giờ phút này anh rất sợ mình sẽ làm cô bị thương, hi vọng cô cách xa anh ra một chút! Lời của anh vừa nói làm lòng cô càng thêm chua xót, cũng càng đau đớn hơn, nuốt xuống máu tanh ở trong miệng, mỉm cười nhìn anh đáp: "Em không đi! Anh A Diệp, em là Lâm Lâm, anh nhận được em đấy thôi! Anh có thể khắc chế nó mà!” Cô nhìn anh cười lạc quan khích lệ.

Lăng Bắc Diệp nhắm mắt lại, nắm chặt hai quả đấm, đang chống cự lại với con quỷ đang hành hạ bên trong thân thể, chỉ chốc lát sau anh lại phát điên, vọt lên trên bờ, cô cũng xông lên theo nhìn thấy anh khổ sở lăn lộn trên mặt đất.

Nhìn anh thống khổ như vậy, luống cuống sững sờ đứng ở đó, nước mắt rơi như mưa.


Qua một lúc lâu anh mới ngất đi, miệng vẫn còn xùi bọt trắng, ai nhìn thấy cũng thương cảm không dứt. Cô đứng ở bên cạnh anh, run rẩy sờ lên gò má của anh, khàn giọng gọi tên anh, cả hai người đều chật vật không chịu nổi.

Lăng Bắc Diệp nghe được giọng nói quen thuộc thì tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn còn mơ hồ, nhìn cô toàn thân ướt đẫm tóc ướt sũng bết vào mặt, trái tim lại run lên, sau đó chợt ngồi dậy, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, lại nhìn hai bàn chân trần dính đầy bùn đất của cô, dáng vẻ thật nhếch nhác lòng anh đau như dao cắt.

Người con gái ở trước mắt có chỗ nào giống với cô gái tri thức của thành phố có gia cảnh giàu sang chứ, từ nhỏ đến lớn chắc cũng chưa từng chịu khổ như thế này? !

"Anh A Diệp.... anh tỉnh rồi....” Cô cười nghẹn ngào nói, lúc này đột nhiên bị anh ôm lấy, anh ngồi dưới đất ôm cô vào trong ngực, hung hăng ôm thật chặt, cô còn cảm nhận được toàn thân của anh đang run rẩy, cổ họng nghẹn ngào.

"Anh lại thành công một lần nữa rồi” Cô cười nói, cả người lại bị anh ôm chặt hơn.

"Trở về đi, cầu xin em đi về đi” Một lát sau anh mới khàn giọng nói, cổ họng nghẹn ngào, còn có cả giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên trên cổ của cô nữa, nghe giọng gần như van xin của anh cô càng không ngừng lắc đầu.

"Đừng! Có đánh chết em. Em cũng sẽ không về đâu! Anh không cần phải trốn tránh, bất luận anh có như thế nào, em sẽ không vứt bỏ anh lại đâu.” Cô kêu khóc trả lời, ôm lấy anh thật chặt.

"Lục Khải Lâm! Anh không cần em thương hại! Anh không cần!” Lăng Bắc Diệp buông cô ra, nhìn mặt đầy nhếch nhác của cô khổ sở gầm nhẹ.

"Không phải! Em không hề thương hại anh! Em chỉ muốn yêu anh hết mình một lần, anh có biết hay không? ! Em không yêu anh được như Lam Khả vì vậy mà em tiếc nuối, tự ti....Anh để cho em ở lại đi, đừng để cho em phải tiếc nuối.... Dù về sau anh không quan tâm đến em . . . . .” Cô vừa khóc vừa nói, chỉ sợ anh không cho mình ở lại.

Lời này của cô đánh sâu vào tim của anh, khiến nó trở nên run rẩy, kinh ngạc lẫn xúc động nhìn cô không chớp.

Tại sao cô lại không hận anh đã cường bạo mình? ! Tại sao còn yêu anh như vậy? !

Lời của cô chân thật không hề giả dối. Lăng Bắc Diệp đau lòng nâng mặt của cô lên: "Em bảo anh phải làm thế nào bây giờ? !” Khổ sở hỏi, thật không biết nên làm thế nào.

"Để cho em ở lại! Hai chúng ta cùng nhau cố gắng, giúp anh cai nghiện! Đừng đuổi em đi.” Cô lại tiếp tục van xin, Lăng Bắc Diệp sững sờ nhìn cô, một lát sau bèn đứng dậy, cũng ôm cô lên, đi tới xe của mình.

Đặt cô vào xe, anh ngồi lên ghế lái, quay đầu xe lại.

Cô biết anh đã đồng ý cho mình ở lại, mừng rỡ không thôi, không nhịn được đưa tay đặt lên trên đùi của anh. Lăng Bắc Diệp nhàn nhạt nhìn cô rồi bắt đầu tăng tốc. Toàn thân anh ướt đẫm ôm cô xuống xe, đi vào trong ngôi biệt thự kia....

Anh bế cô chạy thẳng lên lầu hai, vào phòng tắm xả đầy nước nóng “A…” Khi bước vào bồn tắm vì bị đau mà kêu lên, Lăng Bắc Diệp chợt túm lấy chân của cô, chứng kiến bàn chân bị cào xước chảy máu kia lại thấy khổ sở đau lòng ....

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 33.3: Mỹ nhân kế