Rốt cuộc anh cũng nói chuyện, âm thanh ảm đạm.
"Đó cũng là chuyện ngòai ý muốn, anh đừng quá tự trách và áy náy...." Nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng cô vừa tức vừa đau, chỉ có thể an ủi anh như vậy.
"Cô ấy thích anh." Bật thốt lên, con ngươi mờ mịt nhìn cô gương mặt bi thương, cái gai trong lòng Lục Khải Lâm cũng đau, bây giờ rốt cuộc anh cũng biết, Lam Khả thích anh rồi.
"Thật xin lỗi." Lát sau, anh lại thốt ra ba chữ, con ngươi vẫn hoảng hốt nhìn cô, Lục Khải Lâm dĩ nhiên hiểu anh nói ba chữ này, đại biểu cái gì.
"Anh và em còn phải nói ba chữ này sao?"
"Nếu như mà anh biết sớm một chút, sớm nói rõ ràng với cô ấy rằng không thích cô ấy thì cô ấy có thể không phải hy sinh vì anh...." Lăng Bắc Diệp rũ mắt, lạnh nhạt nói.
"Cô ấy là cảnh sát! Dũng cảm quên mình vì đồng nghiệp là chuyện bình thường, nếu như lúc ấy là A Tam hoặc là A Phong, bọn họ cũng sẽ làm như vậy! Không phải anh cũng vì cứu A Phong mà thiếu chút nữa đã trúng đạn à?" Lục Khải Lâm biết anh sẽ nghĩ như vậy, cô cũng nghĩ như vậy, giờ phút này vì để cho anh không áy náy chỉ có thể trấn an lý trí của anh.
"Tình huống không giống nhau....Anh có lòng tin nên mới ngăn cản, cô ấy biết rõ mình sẽ chết...." Lăng Bắc Diệp nói mà không có biểu cảm gì, âm thanh lẩm bẩm khàn khàn. Lục Khải Lâm cũng bởi vì lời của anh mà rung động, trong đầu hiện lên gương mặt Lam Khả, trái tim co rút đau đớn.
Lam Khả thật sự yêu anh, lần cuối cùng dùng hành động thực tế, dũng cảm yêu một lần.
Nếu bỏ đi sự thật mình là vợ của Lăng Bắc Diệp, cô nhất định sẽ bị tình yêu của cô gái này làm cảm động, một mực yên lặng nỗ lực không dám nói ra, một lần dũng cảm nhất, còn dâng hiến trẻ tuổi tính mạng quý giá của mình.
Như vậy anh cũng bị cảm động sao? Cả đời này sẽ không quên được cô ấy? Vẫn sống trong sự áy náy với Lam Khả sao?
"Vậy anh muốn như thế nào?" Cô ngồi xổm xuống bên giường, ngẩng đầu lên nhìn anh khàn giọng hỏi.
"Anh muốn yên tĩnh." Anh lại nói.
Khóe môi Lục Khải Lâm co quắp, lại đứng lên lấy gạt tàn và thuốc của anh đi, rời khỏi phòng ngủ. Sau khi cô đi anh vào phòng tắm, dùng nước lạnh không ngừng rửa mặt, không ngừng lắc đầu. Nghĩ nếu như Lam Khả còn sống anh sẽ nói cho cô biết, đừng vì anh mà trả giá lớn như vậy, anh không đáng giá, thật sự không đáng giá.
Cũng thống hận mình không nhận ra sự việc này sớm một chút, không tin lời Lục Khải Lâm nói, nếu như khuyên cô ấy sớm, đồng ý điều cô đến khu Tây Thành, cô sẽ không tham dự vào trong vụ án này càng sẽ không chết! Nói không chừng còn có thể dần dần quên anh mà thích người khác.
Càng nghĩ trong lòng càng thống hận mình, Lăng Bắc Diệp ảo não bới tóc, đứng dưới vòi hoa sen mặc cho nước lạnh lẽo xối vào người.
Bị cảm sợ lây cho hai đứa bé nên buổi tối cô phải cho hai đứa nhỏ uống sữa bột “Thiên Thiên, Đóa Đóa, chấp nhận một chút nha." Mang khẩu trang cho các con uống sữa ,cô dịu dàng nói, nhìn hai đứa bé trong lòng thoải mái không ít.
Hai nhóc con cũng rất ngoan, Tiểu Thiên Thiên ngồi trong lòng cô hai mắt to tròn sáng ngời trong suốt nhìn cô chằm chằm, giống như không biết cô bởi vì cô mang khẩu trang, nhưng nghe âm thanh của cô lại ê a, an tâm không ít, miệng như một chú heo nhỏ không ngừng mút sữa thỏa thích.
Lăng Bắc Diệp vào cửa thấy một màn này, nhìn cô đeo khẩu trang lại cho uống sữa bột thì nhíu mày, vừa rồi ở bên ngoài nghe Dì Tôn nói cô bị cảm.
Lục Khải Lâm thấy Lăng Bắc Diệp mặc quần áo kẻ sọc ở nhà, tóc ướt nhẹp vào cửa, trong lòng run rẩy, nhưng thấy tinh thần anh đã khá hơn nhiều, cô vui mừng nhìn anh đi tới bên giường của Tiểu Đóa Đóa, khom người ôm tiểu bảo bối lên.
"Đóa Đóa, ba cho con uống sữa." Lăng Bắc Diệp nhẹ giọng, ôm con gái xinh đẹp trắng mịn như bột được mài ra từ ngọc ngồi xuống đối diện với hai mẹ con cô, cầm bình sữa lên còn cố ý mút để thử nhiệt độ một chút, sau đó mới đặt vào bên miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đóa Đóa.
Đóa Đóa mừng rỡ há mồm, hai mắt to nhìn anh còn đưa tay nhỏ bé sờ mặt của anh, cơ thể nhỏ bé ấm áp vùi vào trong ngực anh, ngửi mùi sữa thơm ngọt ngào trên tay của bé con, trái tim lạnh lẽo của Lăng Bắc Diệp ấm áp không ít.
Tạm thời quẳng chuyện kia ra khỏi đầu.
Nhìn vẻ mặt anh hòa nhã trêu chọc Đóa Đóa như bình thường, trong lòng Lục Khải Lâm an tâm hơn rất nhiều. Sức ăn của Tiểu Đóa Đóa nhỏ hơn, vừa ăn được một lát đã no rồi, mà Thiên Thiên dường như vẫn chưa no một tay nắm lấy ma ma, một tay nắm bình sữa, như heo nhỏ không ngừng mút thỏa thích.
"Thiên Thiên, về sau ma ma gọi con là heo nhỏ có được không?"
"Hừ...." Lục Khải Lâm để bình sữa xuống trêu chọc Tiểu Thiên Thiên nói, chỉ thấy nhóc con nhíu lông mày nhỏ buồn bực hừ một tiếng, Lục Khải Lâm cười cười
"Được, được không gọi, Thiên Thiên của chúng ta tương lai muốn thành một nam tử hán khỏe mạnh, không phải người béo mập, có đúng không?"
Tiểu Thiên Thiên không giận cũng không cười, lạnh lùng nhìn cô, Lục Khải Lâm nhìn dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của con trai, rất muốn hôn bé một cái nhưng vẫn không nỡ đặt bé xuống “Anh dỗ ngủ cả Đóa Đóa nữa, em đi ra ngoài trước" Không dám ở lại quá lâu để tránh truyền virus cho các con, Lục Khải Lâm nhìn Lăng Bắc Diệp nói.
"Được." Anh thản nhiên trả lời, đặt con gái vào trong nôi sau đó cẩn thận dụ dỗ hai nhóc con ngủ, hai nhóc giống như không có ý muốn ngủ, anh còn phải kể bừa một câu chuyện cho bọn chúng nghe, cuối cùng hai nhóc con mới ngoan ngoãn ngủ.
Ra khỏi phòng trẻ Lăng Bắc Diệp thấy Lục Khải Lâm đang uống thuốc nước “Đi bệnh viện đi.”
"Không cần! Vừa mới uống thuốc rồi !" Lúc nãy Dì Tôn khuyên, cô mới đồng ý uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ khỏe lại nhanh thôi.
"Uống thuốc có thể khỏi không?" Lăng Bắc Diệp ngồi bên bàn, tự mình xới cơm vừa ăn vừa hỏi.
"Ừ, có thể." Lục Khải Lâm nhàn nhạt trả lời, trong phòng khách yên lặng, hai người đều không nói chuyện nữa. Cơm nước, tắm rửa xong xuôi cô phát hiện Lăng Bắc Diệp không có trong phòng ngủ, đi tìm thử thì phát hiện anh ở thư phòng.
Ngồi trước máy tính để bàn, đang chơi trò chơi CS, cô thấy anh đeo tai nghe, tay phải cầm chuột, tay trái gõ thật nhanh trên bàn phím, phát súng kia nhắm trúng kẻ địch, quét bắn kịch liệt cho đến khi đối phương ngã xuống mới thôi.
Anh đang phát tiết sao? Cô không đi gọi anh mà trở về phòng ngủ, cảm thấy hiệu quả của thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô buồn ngủ chỉ muốn ngủ. Cũng không khỏi nhớ tới chuyện của Lam Khả, nhớ tới Lăng Bắc Diệp, phức tạp vô cùng, cái gai kia dường như cắm vào càng sâu hơn.
Giống như Lam Khả chết, cái gai kia sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Vậy còn Lăng Bắc Diệp? Là trong lòng có nhiều gai, hay là ngực có nhiều nốt ruồi chu sa?
Sau khi Lăng Bắc Diệp chơi qua cửa, rất nhàm chán đứng dậy chợt nghe tiếng khóc của Đóa Đóa ở phòng trẻ, anh khẩn trương đi vào “Bảo bối, sao vậy?" Nhìn con gái bảo bối mặt đầy nước mắt Lăng Bắc Diệp dịu dàng hỏi, bàn tay sờ thử tã giấy, là đi tiểu ướt rồi....
"Ba đổi tã lót cho bảo bối, không khóc....Ngoan...." Vừa an ủi vừa ngồi xuống, cẩn thận tháo tã giấy ra, lau sạch giúp cho bé con, rồi lại thay, động tác thành thạo y hệt như một vú em tiêu chuẩn.
Tiểu Đóa Đóa ngừng khóc, vì thay tã giấy khô ráo cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều nên cười với anh, nụ cười trong suốt này làm Lăng Bắc Diệp nhếch miệng lên “Bảo bối....Trong lòng ba rất khó chịu...." Nhìn con gái bảo bối, đầu ngón tay của anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại thì thào nói.
Anh cảm giác cả đời này mình cũng không cách nào quên được Lam Khả, dáng vẻ lúc mới gặp gỡ cùng bộ dáng cả người dính máu tươi ngã xuống sẽ quấn lấy anh cả đời.
Đứa bé nho nhỏ làm sao hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, chỉ cười khúc khích, Lăng Bắc Diệp cười chua xót, sau khi dỗ bé ngủ anh đặt bé xuống. Trở về phòng ngủ, nhìn cô nằm nghiêng trên giường, anh chậm rãi đến bên giường nhẹ nhàng nằm xuống.
Giống như cảm giác được sự tiếp cận của anh, cô lật người tới gần anh, Lăng Bắc Diệp lo lắng nhìn cô, khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì anh cau mày, đưa tay đặt lên trán cô nhiệt độ nóng dọa người làm tim anh thắt chặt.
Cô đang sốt cao!
"Lâm Lâm?" Nhẹ giọng gọi.
"A Diệp....” Lục Khải Lâm cau mày mơ mơ màng màng, lầu bầu nói.
Anh xuống giường, tìm hộp thuốc dự phòng trong nhà, tìm thuốc hạ sốt”Uống thuốc...."
"Không....Đắng...."
"Không đắng ....Ngoan...." Nhét viên thuốc vào trong miệng cô, nhìn dáng vẻ cau mày của cô, anh vội vã nói lời an ủi, cho cô uống nước “Khụ khụ....Khụ...." Bị sặc, nước từ khóe miệng tràn ra, cũng may là viên thuốc được nuốt xuống, Lăng Bắc Diệp an tâm không ít.
Sau một hồi giằng co, anh lên giường, trong cơn sốt cao, lúc quá lạnh, cô gắt gao ôm cơ thể như lò sưởi của anh, một lát lại quá nóng thì xé rách tất cả quần áo trên người, còn kéo cả quần áo trên người anh, Lăng Bắc Diệp vô cùng bất đắc dĩ.
Lơ đãng nhớ tới có lần ngủ trong phòng làm việc của đồn cảnh sát, lúc mình sốt cao Lam Khả từng chăm sóc anh, tim của anh chấn động mạnh rồi lại lạnh xuống, cả người nằm ở đó không nhúc nhích, để mặc Lục Khải Lâm quấy rầy.
Tại sao khi đó anh lại không phát hiện ra Lam Khả thích anh? Làm lỡ mất thời gian ba năm của cô, càng nghĩ trong lòng càng phiền muộn, có rất nhiều lời muốn nói rõ ràng với Lam Khả nhưng lại không còn cơ hội nữa! Nhìn gương mặt cô đỏ ửng trong ngực mình, trong lòng cũng không thể nói rõ là cảm giác gì.
Thân thể của cô không ngừng cọ xát vào anh, cứng rắn của anh đang chống giữa hai chân cô, sau đó anh lật người, bao trùm lên cô, nặng nề đẩy vào hung hăng chạy nước rút, để mình trầm luân trong nhục dục, không muốn nhiều hơn. Lục Khải Lâm trong lúc nửa tỉnh nửa mê nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều, có lẽ là gần một năm không làm, YD của cô chặt chẽ khác thường, hai người đều rất tập trung tinh thần, quên hết tất cả vướng mắc.
Sau khi làm xong, cô xuất mồ hôi anh cũng mệt mỏi, hai người ôm chặt nhau ngủ....
***
Tỉnh dậy sốt cao đã thối lui, đầu óc nhẹ nhõm không ít, lúc Lục Khải Lâm trở mình thì toàn thân đau nhức, cô cau mày mơ hồ nhớ lại ban đêm hoan ái cùng Lăng Bắc Diệp, cả trái tim nóng rực xoay người nhìn về phía bên cạnh, trên giường đâu còn bóng dáng của anh....
Dì Tôn nói sáng sớm Lăng Bắc Diệp chưa ăn điểm tâm đã ra cửa, nói là đi làm chút chuyện. Trong lòng Lục Khải Lâm hơi mất mác, nhưng nhớ tới cuộc hoan ái tối qua lại cảm thấy anh rất bình thường, không cho phép mình suy nghĩ nhiều, cũng không tìm anh. Đã nói cho anh thời gian để điều chỉnh thì không nên quá nhạy cảm nữa.
Lăng Bắc Diệp đi tới một cô nhi viện, ở đó có mấy đứa trẻ cô từng giúp đỡ, anh muốn giúp cô làm chút chuyện, muốn tiếp tục giúp cô quyên góp cho mấy đứa bé đó.
"Chú, chú là bạn trai của chị Lam Tử à?"
"Không phải."
"Nhưng giống hệt."
"Hả?"
"Chị Lam Tử từng cho bọn cháu xem hình người mà chị ấy thích...."
"..." Trong lòng Lăng Bắc Diệp trầm xuống, rồi lại mỉm cười “Chú không phải!" Anh trầm giọng nói, liếc nhìn Lam Thiên.
"Vậy chú là ai ?"
"Chú là người chăm sóc các cháu sau này."
"Vậy chị Lam Tử đâu? Rất lâu rồi chị ấy không tới...." Một cô bé mất mác hỏi, câu hỏi này làm trong lòng Lăng Bắc Diệp quặn đau “Chị Lam Tử là cảnh sát, đã đến thiên đường bắt người xấu rồi! Chị ấy rất bận bảo chú sau này phải tới đây nhiều để chăm sóc các cháu, có được không?" Anh vụng về dụ dỗ bọn trẻ, bị lũ nhóc quấn lấy hỏi thật lâu, thiên đường ở đâu? Lúc nào thì chị trở lại?
Những di vật của Lam Khả, anh không dám nhìn không muốn biết cô yêu anh như thế nào, anh đi đến ngoại ô, tìm một cái hồ yên tĩnh, đào hố rồi đem cuốn nhật ký, abulm ảnh… đều ném vào trong hố, hai tấm hình từ trong cuốn sổ lộ ra, chỉ lộ ra mặt sau ố vàng, còn có một hàng chữ được viết bằng bút bi màu xanh ở phía trên.
Anh không nhịn được đưa tay nhặt lên: nếu như anh bình an, thì chính là ngày nắng.
Bức ảnh đó, chính là chụp từ chứng minh thư của anh, nhìn dòng chữ kia, khóe miệng anh co quắp “Ngốc...." Lẩm bẩm nói ra một chữ, cổ họng buồn bực khó
chịu, khổ sở cực kì. Anh bị tình yêu của Lam Khả làm cảm động, yên lặng bỏ ra không cần đáp trả, chỉ cần đối phương hạnh phúc cô sẽ cảm thấy vui vẻ.
Anh lấp đất lên, sau đó nhìn mô đất nhỏ, chậm rãi mở miệng....