Hơn nửa đêm, Lăng Chí Hồng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe Lăng Bắc Diệp nói mà ngẩn người, vợ là Mai Thanh ở bên cạnh cũng tỉnh dậy, "Chuyện gì xảy ra?" Con trai gọi tới trễ như vậy nhất định là có chuyện gì, Mai Thanh nghĩ thầm, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Bắc Diệp nói, anh sắp làm ông nội." Lăng Chí Tiêu hướng về phía vợ nói, dường như còn chưa kịp phản ứng, Mai Thanh cũng sững sờ, chớp mắt, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, "Vậy, vậy em sắp làm bà nội rồi hả? !" Kích động nói.
"Đúng vậy!" Lăng Chí Tiêu đột nhiên vỗ đùi, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Cha? Cha nói với mẹ một tiếng, cứ như vậy!" Lăng Bắc Diệp nghetiếng cười phía đầu điện thoại bên kia, cất giọng nói, ngay sau đó cúp điện thoại, lại đẩy số Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn mới ân ái với Úc Tử Duyệt thì điện thoại vang lên, không ngờ hơn nửa đêm Lăng Bắc Diệp còn gọi điện thoại cho anh, chắc là có cái gì chuyện quan trọng chứ?
Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, bắt máy.
"Lão Đại, em cũng sắp làm cha rồi!" Sau khi điện thoại kết nối được, Lăng Bắc Diệp kìm nén kích động trong lòng, trầm giọng nói, nhớ tớiTiểu Đằng Đằng đáng yêu, anh không thể chờ đợi được muốn ôm con sớm một chút.
Khóe miệng Lăng Bắc Hàn lộ ra nụ cười hiếm thấy, thật lòng vui mừng thay em trai, "Chăm sóc Khải Lâm thật tốt, sáng mai gọi điện thoại cho bà nội!" Không cần phải nói lời chúc mừng, Lăng Bắc Hàn luôn luôn thực tại như vậy!
"Nhất định!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, sau khi nói chuyện điện thoại xong với Lăng Bắc Hàn, lại lần lượt gọi cho anh em, bạn tốt. Bị không ít người oán trách, nhưng lúc nghe được tin tốt của anh thì mọi người cũng vui mừng, không ngừng la hét muốn anh mời khách.
Trở lại phòng bệnh, nhìn Lục Khải Lâm còn đang ngủ, lòng mềm xuống, ngồi bên giường, lẳng lặng trông nom, cũng khẩn trương đợi cô tỉnh lại, nói cho cô biết tin tức tốt này.
Lần này, bọn họ không cần bị bà nội chê cười nữa, cũng sẽ không bị người khác hỏi, tại sao kết hôn bốn năm vẫn chưa có con, vấn đề này khẳng định cô còn vui mừng, kích động hơn cả anh. Cũng may mắn, tối nay thương tổn đứa bé....
Nắm tay của cô, một mình anh ở đó cười khúc khích, vui sướng không chút buồn ngủ, nhưng sau nửa đêm, vẫn ghé vào đầu giường của cô ngủ thiếp đi.
***
Lục Khải Lâm trong cơn đau đớn tê dại của cánh tay phải mà tỉnh lại, "A...." Lăng Bắc Diệp nghe được tiếng động rất nhỏ, vội vàng tỉnh giấc, "Lâm Lâm, sao vậy? !" Nhìn cô cau mày giống như rất đau, anh lo lắng hỏi.
"Tay em tê quá....A...." Thì ra là, tay của cô bị anh gối lên hồi lâu, nên mới tê dại, co rút đau đớn, cau mày khổ sở nói. Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng gay mũi, cô quay đầu, tại sao lại ở phòng bệnh?
Nghe nói tay cô tê, anh vội vàng nhẹ nhàng xoa nắn tay cô, nhìn vẻ mê mang trên mặt cô, trên mặt anh hiện lên nụ cười dịu dàng, "Bà xã, em mang thai." Trực giác nói ra, cô sững sờ nhìn anh, vẻ mặt có chút cứng ngắc, sau đó, là khó có thể tin, sau đó thì....
"Anh...anh nói gì?" Có chút lờ mờ, cảm giác mình đang nằm mơ, nhưng vừa rồi vẫn có thể cảm thấy tay tê dại, không phải đang nằm mơ.
"Đừng không tin, cũng đừng kích động, em thực sự mang thai hơn một hơn thắng rồi!" Tay trái Lăng Bắc Diệp sờ trán cô, nhìn cô rồi dịu dàng nói.
Lục Khải Lâm nhìn anh, bộ dạng vừa muốn cười lại muốn khóc, cuối cùng quyệt miệng, nước mắt tuôn rơi....
Bởi vì quá kích động, khóc lên, tay phải rút khỏi tay anh, nhét vào trong chăn, lặng lẽ xoa nhẹ bụng bằng phẳng của mình, khó có thể tin. Trước kia cho rằng cả đời này mình cũng không thể có con, thậm chí còn có suy nghĩ muốn thụ tinh ống nghiệm…
Hiện tại, cô đã thật sự mang thai....
"Khóc cái gì, nên vui mừng!" Biết đây là nước mắt vui sướng, nhưng cho dù là nước mắt vui sướng, vẫn làm anh đau lòng, dịu dàng lau những giọt nước mắt long lanh, anh nói giọng khàn khàn.
"Hu...." Cô càng khóc dữ dội hơn, khóc ra thành tiếng.
Lăng Bắc Diệp luống cuống không ngừng lau nước mắt cho cô, không ngừng an ủi, “Lâm Lâm, bình tĩnh một chút, đừng quá kích động, động thai khí.”
cô thút thít, trong đầu hiện lên mỗi lần bị bạn bè thân thiết hỏi cái vấn đề lúng túng kia, lần này, cô rốt cuộc cũng mang thai, cảm giác này làm cô sao có thể không kích động? Hơn nữa, cô cũng hết sức khát vọng có một đứa con với anh, cô hai mươi bảy tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa, tuổi cũng lớn.
Nghe lời của anh, cô để cho mình cố gắng, cố gắng bình tĩnh lại, nhớ tới tối hôm qua ra máu, lúc này cô mới hỏi anh,”Bảo bảo có khỏe mạnh không? Tối hôm qua có sao không?” cô bắt tay anh lại, trầm giọng hỏi, gương mặt khẩn trương.
“không có việc gì! Chỉ bị động một chút, con vẫn được bảo vệ!” Lăng Bác Diệp trầm giọng nói, tối qua anh cũng bị dọa sợ.
Nghe lời của anh, cô thở phào buông anh ra, “Vậy thì tốt.” cô lẩm bẩm nói, đều do cô sơ ý, kinh nguyệt chậm hai tuần cũng không biết, Lục Khải Lâm buồn bực tự trách mình trong lòng. Lát sau lại nhìn anh, “Anh A Diệp, vì sự khỏe mạnh của bảo bảo, về sau…Chuyện kia…Miễn!” cô đỏ mặt nói, sau đó lại hết sức kiên định nói.
“…” Lăng Bác Diệp không nói nhìn cô, cũng nhớ tới lời của bác sĩ, “không cần em nói, anh cũng sẽ cấm dục!”
Lúc này cô mới hài lòng nở nụ cười, khóe miệng tươi cười hạnh phúc.
Chỉ chốc lát sau, mẹ chồng Mai Thanh mang theo dì trong nhà xách hộp giữ ấm mang vào, “Mẹ” Lục Khải Lâm vội vàng ngồi dậy, chào hỏi Mai Thanh.
“Sáng nay mới biết con nằm viện! Tiểu tử thúi này, tối hôm qua cũng không nói!” Mai Thanh chỉ vào Lăng Bác Diệp, nói với Lục Khải Lâm.
“không đến bệnh viện có thể biết mang bầu sao?” Lăng Bác Diệp cười xấu xa nói, Lục Khải Lâm liếc anh một cái, “Tên nhóc thối tha này! Về sau con phải chú ý cho mẹ! Cháu trai bảo bối của mẹ nếu có bất trắc gì, xem cha con làm sao trừng trị con!” Mai Thanh vỗ cánh tay Lăng Bác Diệp nói.
“Cha con sáng sớm đến tỉnh Y họp, không thể tới thăm con, đừng trách ông ấy.” Mai Thanh ngồi xuống bên giường, giải thích với Lục Khải Lâm.
“Mẹ! Sao con có thể trách được! đã làm cho cha và mẹ lo lắng rồi.” Lục Khải Lâm cười nói, thật ra thì bố mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, những năm này, mặc dù vẫn không mang thai, bọn họ từng có chút oán trách, nhưng so với mẹ ruột của cô, thì mẹ chồng đã rất khoan dung với cô rồi.
Gia đình giàu có chính là như vậy, hết sức để ý những thứ này.
“nói đi đâu vậy! Mẹ đã liên lạc với bà thông gia lúc sáng rồi, đoán chừng lát nữa là có thể đến, cái tên tiểu tử thối này cũng không biết báo tin vui cho ông bà thông gia!” Nhắc tới chuyện này, Mai Thanh lại chỉ trích nói Lăng Bác Diệp.
Lăng Bác Diệp không gọi điện thoại cho mẹ vợ, tối hôm qua căn bản là không nhớ tới người này, anh còn nhớ cái tát Chu Tú Lan đã đánh Lục Khải Lâm.
Bưng canh gà ngồi xuống một bên khác của giường bệnh, “Uống chút canh đi.” Lăng Bác Diệp dịu dàng nói, múc một muỗng canh đút cô, “Em tự mình làm.” Ở trước mặt mẹ chồng, để anh cho mình ăn cơm, thật đúng là tình cảnh khó khăn.
Lăng Bác Diệp không chịu muốn đút cho cô, Mai Thanh mím môi cười cười, đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, cách khá xa.
Lục Khải Lâm đỏ mặt nuốt xuống, “Biết mẹ sẽ gọi điện thoại qua bên đó, tối hôm qua con không muốn muộn như vậy còn gọi điện thoại cho bọn họ.” Lăng Bác Diệp vừa đút canh cho Lục Khải Lâm, vừa nói với mẹ.
“Sáng nay mẹ cũng giải thích với bà ấy như vậy!” Mai Thanh lại nói.
Lăng Bác Diệp và Lục Khải Lâm đều hiểu ý, Lục Khải Lâm không cần nghĩ cũng biết, mẹ khẳng định đã oán trách mẹ chồng bởi vì Lăng Bác Diệp không gọi điện thoại nói cho bà biết. Người mẹ này của cô, cường thế trước sau như một!
Chỉ chốc lát sau, Chu Tú Lan tới, Lăng Bác Diệp thức thời nhận lỗi với bà nói là tối qua sợ ảnh hưởng đến bà nghỉ ngơi, mới không lập tức nói cho bà biết, Chu Tú Lan lúc này mới hài lòng. Ở trước mặt Mai Thanh, khen con gái mình.
Nghe lời của mẹ, trong lòng Lục Khải Lâm bài xích cực kì, nhưng ngoài mặt vẫn cười phụ họa.
“Lâm Lâm.” Lăng Bác Diệp nhìn điện thoại di động nhiều lần, sau đó nhỏ giọng nói với Lục Khải Lâm. Lục Khải Lâm đã sớm phát hiện động tác nhỏ của anh, biết anh muôn trở về đội cảnh sát làm việc, “Anh A Diệp, anh không đi nữa là tới trễ đó!” Trước mặt mẹ, cô săn sóc nói.
cô săn sóc, làm Lăng Bác Diệp cảm động, “Vậy, mẹ, người ở lại đây, con đến đội cảnh sát trước!” Lăng Bác Diệp vẫn lễ phép nói trước với mẹ vợ.
“Công việc quan trọng hơn, đi đi!” Chu Tú Lan nói, trong lòng bà, đàn ông, quả thật công việc, tiền đố quan trọng hơn.
“Công việc mặc dú quan trọng hơn, cũng không thể quá liều mạng mà quên vợ con” Mai Thanh dạy dỗ con trai, “Dạ! Mẹ, người yên tâm đi!” Lăng Bác Diệp cười nói, chỉ chốc lát sau liền ra khỏi phòng bệnh.