Truyện tranh >> Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo >>Chương 7: Ngày nghỉ ngọt ngào

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 7: Ngày nghỉ ngọt ngào

Sau khi biết được chân tướng, mới đầu Lăng Bắc Diệp khó có thể tiếp nhận, thậm chí còn tức giận, nhưng sau khi tỉnh táo lại, vẫn không nhẫn tâm trách cứ cô, cũng tức giận chính mình, thời gian dài như vậy lại không phát hiện ra cô dã từng gặp phải chuyện như thế!

Đau lòng vì cô còn không kịp, sao lại trách cô?

Tựa vào trong ngực của anh, hưởng thụ ấm áp được anh ôm trong ngực, trái tim của Lục Khải Lâm trước giờ chưa từng có yên ổn như vậy....

Lăng Bắc Diệp đau lòng ôm cô thật chặt, thì ra là, cô cũng yêu anh. Tất cả cảm giác đau đớn vì sự lạnh nhạt của cô mang lại hơn ba năm qua, sau khi biết cô cũng thích anh, tất cả đều bị quẳng đi rồi. Giờ phút này, anh có một loại cảm giác mất mà lại có được.

"Anh A Diệp...." Mặt của cô nhẹ nhàng dính vào ngực anh, nghe nhịp tim có lực của anh, cô lầm bầm mở miệng, âm thanh khàn khàn.

Lăng Bắc Diệp hồi hồn, cúi đầu, nhìn mặt thon gầy của cô, khóe mắt cô còn lưu lại giọt nước mắt trong suốt, như giọt sương của buổi sớm mai, anh giơ ngón trỏ thô ráp ra, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua giọt nước mắt trong suốt đó, "Bệnh của em, sẽ chữa khỏi! Tự tin lên! Bất luận em có như thế nào, anh đều sẽ tiếp nhận ! Em ở trong tim anh, vĩnh viễn là hoàn mỹ." Lăng Bắc Diệp khàn khàn nói, giọng nói dịu dàng giàu từ tính, êm tai như vậy.

Từng câu từng chữ, truyền vào tim của cô, làm tim cô đập nhanh, cũng vô cùng cảm kích nhìn anh, chậm rãi gật đầu, "Em còn không dám tới gặp bác sĩ tâm lý, sợ cha mẹ em biết được...." Cô lạnh nhạt nói, con ngươi chán nản, nghĩ đến cha mẹ, lại chua xót.

"Đứa ngốc! Bọn họ biết thì có thể thế nào chứ? Đừng nghĩ nhiều, chỉ có vượt qua được ranh giới trong lòng, em mới có thể thoát ra!" Lăng Bắc Diệp hơi tức giận nói, "Cơm tối ăn chưa? Có đói bụng không, anh đi làm đồ ăn cho em...." Anh nhỏ giọng nói.

Cô cũng không muốn nói đến chuyện kia nữa, gật đầu, "Em đi làm cho anh, anh đi tắm.... trên người toàn mùi rượu! Về sau không cho phép lại uống rượu nữa!" Lục Khải Lâm quệt mồm, trầm giọng nói, giọng nói mang vẻ bá đạo nho nhỏ, đã sớm muốn quản anh, không để cho anh hút thuốc lá uống rượu.

Lăng Bắc Diệp cười cười, bị cô quản như vậy, trong lòng ngọt ngào cực kì, "Yes madam!" Lăng Bắc Diệp hành lễ với cô, lớn tiếng nói.

"Ha ha...." Nhìn anh như cảnh quan anh tuấn trong Hongkong chào nữ cấp trên, cô bật cười, trên mặt thanh lịch, nụ cười này đã lâu không thấy, như hoa sen trắng nở rộ, tốt đẹp làm người động lòng. Đã bao lâu khong được nhìn thấy cô cười sáng lạn như vậy rồi hả?

Bị ánh mắt thâm tình của anh khóa chặt, cô có chút ngượng ngùng thu lại nụ cười, mở bước chân, đi ra cửa, Lăng Bắc Diệp không nhịn được kéo cổ tay của cô, kéo cô vào trong ngực, một tay giữ chặt ót cô, cúi đầu, hôn cô.

Nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị, làm cô có chút không chống đỡ được, lại không nỡ đẩy anh ra, đặc biệt là sau khi nói cho anh biết tất cả chân tướng.

Tim đập nhanh thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, sau khi anh lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cô, cô cũng không bài xích, trái tim rung động, cô không biết phải làm sao, chỉ vì anh hôn mình như vậy. Nội tâm, càng thêm rung động....

Cảm giác tim giống như kem bị hòa tan, mềm mại mà ngọt ngào, tan vào miệng....

Lăng Bắc Diệp nảy sinh ác độc mút thỏa thích tất cả ngọt ngào trong khoang miệng cô, suồng sã đoạt lấy mỗi tấc ngọt ngào trong miệng cô, nước miếng thơm ngọt theo khóe miệng chảy xuống, lập tức bị anh mút sạch sẽ, "Chậc chậc" âm thanh mập mờ vang lên lên....

"Ừ....A...." Cô không nhịn được kêu ra những âm thanh mắc cỡ, ngực truyền tới một luồng lạnh lẽo, làm lý trí của cô khôi phục, "Anh A Diệp.... nấu cơm.... em đi nấu cơm...." Cô đẩy lồng ngực của anh ra, nói đứt quãng.

"Anh hiện tại chỉ muốn ăn em!" Giọng nói bị tình dục xâm nhập trở nên khàn khàn, một tay Lăng Bắc Diệp đặt lên ngực cô, chà xát nhào nặn, nói lời trắng trợn vô cùng ái muội.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc đỏ lên, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, "Không...." Cô còn chưa chuẩn bị xong....Bắt tay anh đang kéo khóa quần cô lại, cô cầu khẩn nói. Lúc này Lăng Bắc Diệp mới tỉnh táo lại, đáng chết!



Anh khẽ nguyền rủa trong lòng, buông cô ra, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt nhòa, "Anh đi tắm...." Anh vuốt ve gương mặt của cô, dịu dàng nói.

Lục Khải Lâm cuống quít sửa sang lại áo, gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp mang theo một thân lửa dục, vội vã vào phòng tắm, nhìn người anh em của mình đứng thẳng trong quần, anh cười chua xót. Mở nước lạnh, quyết tâm dập tắt.....

Anh cũng không hiểu tại sao mình có thể có nghị lực như thế, vì cô, giữ mình nhiều năm như vậy! Mặc dù là một cảnh sát, nhưng bên cạnh cũng không thiếu mỹ nữ quanh quẩn, thật sự làm anh nảy sinh dục vọng , hình như thật đúng là không có. Anh giống như bị Lục Khải Lâm bỏ sâu độc, nhiều năm như vậy, vẫn không quên được.

Tự nguyện giữu mình vì cô, bị cô lạnh nhạt, bị cô hành hạ....

Dội nước lạnh xong, Lục Khải Lâm đã làm xong cơm nước đơn giản, nửa người dưới của anh chỉ mặc một cái quần đùi ở nhà, bộ ngực cường tráng để trần đi ra, "Sao không mặc quần áo? !" Đỏ mặt nhìn cơ ngực cường tráng gợi cảm của anh, cô gắt giọng.

Cô bây giờ, không còn là người phụ nữ lạnh lùng kia nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, trong hai tròng mắt, sóng nước mênh mông, căn bản là một cô gái nhỏ thẹn thùng. Trong lòng Lăng Bắc Diệp nóng lên, khóe miệng nâng lên nụ cười xấu xa, trêu cợt cô, "Lâm Lâm, nhìn chồng mình, không nên thẹn thùng như vậy...." Anh tiến lên, kéo cô vào trong lòng, dán vào lồng ngực của mình, cười xấu xa nói.


"Anh A Diệp.... Anh...." Phần trên của cô còn cọ xát với ngực của anh, cách lớp quần áo thật mỏng, cô cảm nhận được nhiệt độ của anh, càng cảm thấy xấu hổ, ngửa mặt, xem thường nói với anh.

"Anh, thế nào?" Trên gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Diệp giương lên nụ cười xấu xa phác họa đường nét rõ ràng, khi nói chuyện hôn trộm lên mặt cô một cái, buông cô ra, đi tới cạnh bàn ăn. Lục Khải Lâm đỏ mặt, cười cười, "Trước kia sao không phát hiện ra anh hư hỏng như vậy...." Cô nhỏ giọng nói thầm.

Lăng Bắc Diệp cười cười, "Bây giờ phát hiện, sợ rồi hả?" Con ngươi sâu thẳm giống như sói xám khóa chặt con mồi, khóa người phụ nữ nhỏ bé ở đối diện bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.

Cô không nói lời nào, liếc anh một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình.

Lăng Bắc Diệp không ngừng gắp thức ăn cho cô, "Không cần ăn thịt...." Đem miếng thịt anh gắp tới trả lại trong bát của anh, cô nói.

"Không ăn thịt sao được? Phải ăn! Xem em gầy như vậy!" Anh lại gắp cho cô, ra lệnh.

Cô cười không hề cự tuyệt nữa, còn gắp rau cải cho anh, "Ăn nhiều ra xanh một chút! Mẹ nói khi còn bé anh không thích ăn rau cải!" Lục Khải Lâm trầm giọng nói.

Lăng Bắc Diệp có chút cảm động , không ngờ cô biết anh kén ăn, "Anh chính là động vật ăn thịt!" Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn đem rau cải cô gắp cho anh bỏ vào trong miệng.

Khi hai người yêu nhau ở bên nhau, ngay cả ăn cơm, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ không gì sánh được, thỏa mãn. Hai người huyên náo trong bữa ăn tối, Lục Khải Lâm cảm giác dạ dày của mình, sắp bị no vỡ mất rồi, bị anh ép ăn nhiều thức ăn như vậy.

Thay xong áo choàng tắm đến phòng tắm, chỉ thấy anh đứng ở bên bồn tắm đang xả nước, cô đỏ mặt đi vào, "Anh A Diệp, em tự mình làm...." .

"Anh giúp em tắm...." Lăng Bắc Diệp ngước mắt, hướng về phía bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài của cô, con ngươi trở nên tĩnh mịch , anh nói giọng khàn khàn. Lời của anh, làm Lục Khải Lâm càng thêm xấu hổ, muốn cự tuyệt, lại cảm thấy không nên, dứt khoát, mặc kệ anh ở sau lưng, đưa tay cởi dây buộc áo choàng tắm ra.

Áo ngủ màu trắng chậm rãi trượt xuống, lộ ra phần lưng trơn bóng của cô, vòng eo mảnh khảnh, áo lót Lace (viền tơ) màu trắng bao quanh nụ hoa ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài....


Cô cao gần một mét bảy, hai chân càng thon dài....Lăng Bắc Diệp chỉ nhìn bóng lưng gợi cảm của cô, liền có phản ứng. Không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, tim Lục Khải Lâm đập lợi hại, hai tay ôm ngực, ngượng ngùng xoay người....

Tóc quăn màu hạt dẻ từ một bên cổ kéo đến trước ngực, người phụ nữ thân hình hoàn mỹ, hai tay ôm ngực, trên người chỉ còn dư một cái quần lót viền tơ thuần trắng, hai chân thon dài, đường cong tuyệt đẹp, anh ngồi, cô đứng, trên cao nhìn xuống, giống như nữ vương tôn quý....

Đối diện với tầm mắt rừng rực của anh, trong lòng Lục Khải Lâm sợ hãi, không biết nên làm sao, lúc cô muốn đi vào trong bồn tắm lớn thì anh đứng lên, đi tới bên cạnh cô, hai cánh tay giữ chặt hông của cô, bồng cô lên, "A...." Cô kêu lên....

Dòng nước ấm áp tràn qua cơ thể, lúc cô hồi hồn thì phát hiện mình đã bị anh ôm bỏ vào trong bồn tắm.

Sóng gợn lăn tăn, cô giống như mỹ nhân ngư, nằm ở trong bồn tắm sang trọng, bàn tay to của anh không nhịn được đưa vào trong nước, kéo dọc theo quần lót của cô, dùng sức kéo....

"Anh...." Trong tiếng kinh hô của cô, quần lót viền tơ màu trắng trở thành vải rách, ướt nhẹp bị anh nắm trong tay, người đàn ông tà ác cười một tiếng, ném nó vào thùng rác.

Lục Khải Lâm có chút ảo não, thầm nghĩ, anh dường như thô lỗ hơn trước kia rất nhiều....Nhưng động tác vừa rồi thật sự gợi cảm, mê người....Nhìn anh đang quan sát thân thể của mình, cô xấu hổ đành phải bỏ xà bông làm thủ công vào trong bồn tắm, xoa ra, một tầng bọt thật dầy, che giấu thân thể của mình.

"Thế nào, không cho phép đụng, nhìn cũng không được?” Lăng Bắc Diệp cười đểu rồi nói, bàn tay dò vào trong nước, “A…” một tầng bọt thật dày trở ngại tầm mắt, nhưng cô lại cảm nhận được tay của anh đang ở trên đùi cô, hoạt động qua lại…

cô cau mày, kêu lên.

“Như vậy có sợ hay không?” Lăng Bắc Diệp nhìn cô, dịu dàng hỏi, bàn tay chậm rãi dời lên bên trên.

cô đỏ mặt, lắc đầu một cái, trong không khí phảng phất hương hoa hồng say lòng người, cô không thấy động tác của anh, cho nên, cũng không sợ. Nhưng theo tay anh đến gần, dần dần xâm nhập vào địa phương bí ẩn kia, trong lòng cô bắt đầu sợ hãi, thân thể run rẩy, đưa tay, bắt được cổ tay của anh, “không cần…Anh A Diệp…Em sợ…” cô thành thực nói ra lời trong lòng, nhìn anh, gần như là van xin nói.

Lăng Bắc Diệp bất đắc dĩ than thở trong lòng, nhìn cô, gật đầu một cái, “không động vào rồi, không động vào rồi, em đừng sợ…” Anh dịu dàng trấn an, xem ra vẫn phải tìm cho cô một bác sỹ tâm lý thật tốt mới được.


Có cam đoan của anh, cô an tâm, cúi đầu, hận chết mình như vậy, “thật xin lỗi…” thì thào nói ra ba chữ này, lòng tràn đầy áy náy cùng tự trách. Đâu có người đàn ông trưởng thành bình thường nào, lại không có nhu cầu sinh lý bình thường?

“nói lời ngốc nghếch gì đó!” Lăng Bắc Diệp vội vàng dạy dỗ cô, bàn tay bắt đầu vuốt ve những địa phương khác trên người cô, tránh giải đất yếu ớt để cho cơ thể cô thử tiếp nhận sự vỗ về của anh.

cô cũng không kháng cự nữa, dần dần thích ứng với sự vuốt ve của anh, nằm ở trong bồn tắm, hưởng thụ phục vụ anh mang tới cho cô…

Đợi sau khi cô được anh ôm ra khỏi bồn tắm, toàn thân cô đã xụi lơ, dựa vào trong ngực anh, bộ mặt thẹn thùng. Lăng Bắc Diệp hôn cô từng tấc, an ủi cô, cô cũng không kháng cự, chỉ là khi sắp đụng đến địa phương yếu ớt nhất của cô thì cô như tỉnh lại từ trong giấc mộng đẩy anh ra.

“Em…không có cách nào…”

“Được rồi, ngủ đi, tối nay không động vào em…” thật ra thì cô đã tiến bộ không ít, tối thiểu không căm ghét sự vuốt ve của anh, chịu đựng dục vọng sưng tấy, anh ôm thân thể mềm mại của cô, dịa dàng nói.

“Ừ...” cô vùi vào trong lòng anh, lầm bầm đồng ý, “Có thể là tay của kẻ lang thang đó, có sờ qua nơi đó…Cho nên…” cô dựa vào trong ngực anh, run giọng nói, một cỗ cảm giác buồn nôn thiếu chút nữa xông lên.

Nhưng, cảm giác bàn tay to của anh không ngừng vỗ về sau ót cô, an ủi cô, trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều, kềm chế cảm giác buồn nôn này, nhắm mắt lại, dựa vào trong ngực của anh, an ổn ngủ thiếp đi…

***

Sau thử qua mấy lần, cô vẫn còn sợ, có lúc không kìm chế được nỗi lòng giống như phát điên, cánh tay và mu bàn tay anh cũng cào nát, chỉ là rất nhanh sẽ tỉnh táo lại. Lăng Bắc Diệp cũng không trách cô, chỉ khuyên cô đi gặp bác sĩ sớm một chút.

“Chờ nghỉ phép trở lại phải đi…” Lăng Bắc Diệp sờ đầu của cô, dịu dàng nói.

“Ừm!” cô đồng ý, cảm giác lửa nóng của anh chống vào cô, tay nhỏ bé lặng lẽ dời xuống, cầm lấy.

Lăng Bắc Diệp thở hổn hển, sau đó, cảm giác tay nhỏ bé của cô thuần thục khuấy động, anh thoải mái mà thỏa mãn than nhẹ…Mấy ngày qua, cô đã học được kích dục bằng tay giúp anh…

“Anh A Diệp?”

“Hả?”

“Kết hôn tới nay, anh thật sự không cùng người phụ nữ khác…a…ưhm…” Lời của cô còn chưa nói hết, anh ngăn môi của cô lại, cô cảm giác toàn thân anh căng thẳng, run rẩy…

Anh thả ra, thở dốc, cắn vành tai của cô, “Anh nói lại một lần nữa, anh đối với em là trung trinh đấy!” Anh tức giận thở dốc bên tai của cô nói.

cô tim đập nhanh, “Vậy anh không khó chịu sao? Làm sao có thể chịu được… đàn ông các anh không phải đều…”

“không có phụ nữ, còn có tay, còn có nước lạnh!” Lăng Bắc Diệp ảo não gầm nhẹ, lại trừng phạt cắn dái tai của cô.

“…” Mặt cô đỏ lên, không tiện hỏi nhiều nữa, cũng không nhịn đau lòng cho anh, người đàn ông tốt như vậy, sợ là đốt đèn lồng tìm cũng không tìm được, Lục Khải Lâm cô sao lại tốt số thế này, gặp được người đàn ông tốt như vậy?

Ngày thứ hai, hai người đi đến một thành phố vùng duyên hải phía nam nghỉ phép, Lăng Bắc Diệp xin nghỉ một tuần, hai người ở trên đảo nhỏ thuê một căn phòng cổ lâu đời xa xưa, tất cả trong phòng bài biện đều là phong cách dân quốc.

Lục Khải Lâm hết sức thích nhịp điệu như vậy, ngồi ở trên ban công, có thể thấy được cảnh biển cách đó không xa, đêm rất khuya, hai người vẫn tay trong tay đi tản bộ trong hẻm nhỏ thật dài, thoải mái biết bao.

một thân sườn xám màu trắng, tóc dài cột lên, chân mang một đôi giày vải thêu hoa thủ công mua được ở một quán nhỏ của bà cụ trên đảo, Lăng Bắc Diệp bên cạnh mặc quần tây, áo sơ mi màu trắng, áo vest màu đen, hai người tay trong tay, giống như một đôi tình nhân thời kỳ dân quốc**…

** Trung Hoa Dân Quốc

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 7: Ngày nghỉ ngọt ngào