Vẫn là không khống chế được quan tâm tới cô, đúng như giờ phút này, nhìn cô ôm gối ngồi ở trên giường, bởi vì cơn ác mộng mà toàn thân run rẩy, lòng của Lăng Bắc Diệp mềm xuống co rút đau đớn, nhanh chóng đi tới bên giường, ngồi xuống, vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Lục Khải Lâm từ trong cơn ác mộng khôi phục lại, trong mắt bi thương chứa đựng ẩm ướt, đau khổ nhìn vẻ mặt quan tâm của Lăng Bắc Diệp ở bên cạnh, một lúc lâu mới hồi hồn, vẻ mặt quan tâm của anh bị từng màn phong lưu của anh thay thế, cô bỗng chốc căm ghét đẩy anh ra, xê dịch cơ thể, tránh rất xa.
"Tôi chỉ gặp ác mộng, không có việc gì. Anh đi ngủ đi." Cô lạnh nhạt nói, nằm xuống đưa lưng về phía anh. Thái độ lạnh lùng của cô, làm anh tổn thương. Lăng Bắc Diệp sững sờ nhìn cô, gương mặt bi thương, anh quan tâm như vậy cô, đổi lấy là cái gì?
Trong lòng hạ quyết định, đứng dậy, ra khỏi phòng, lúc đóng cửa thì cố ý nặng nề vung lên. Tiếng đóng cửa kịch liệt làm chấn động lòng của cô, Lục Khải Lâm mở mắt, nhìn căn phòng trống vắng, trái tim đau nhức khó nhịn. Anh còn quan tâm cô làm cái gì? Nhớ tới sự nôn sóng mới vừa rồi của anh, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Lăng Bắc Diệp trở lại phòng khách, lại nằm xuống giường, tự nhiên sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm, đối với cuộc hôn nhân này, anh thật sự vô lực rồi. Một người phụ nữ không yêu mày, hình như mày có cố gắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Anh cũng là một người kiêu ngạo, sao có thể lấy mặt nóng của mình dán vào cái mông lạnh của cô.
Đêm nay, Lăng Bắc Diệp âm thầm quyết định, về sau sẽ không có bất kỳ quan tâm nào tới cô nữa! Không đáng giá, thật sự không đáng.
Kết hôn năm thứ hai, Lăng Bắc Diệp bị phái đi nơi khác học tập, đào tạo chuyên sâu, Lục Khải Lâm cũng bận rộn với sự nghiệp của mình. Hai người sử dụng công việc để trốn tránh chuyện tình cảm. Lòng của hai người hình như cũng càng ngày càng xa. Cô cho rằng, anh không yêu cô, cưới cô, chỉ vì lợi ích của hai nhà Lăng-Lục. Anh cho rằng, trong lòng cô vẫn nhớ đến mối tình đầu đó, vì mối tình đầu kia, ngay cả đụng vào cũng không chịu để cho anh đụng.
"Khải lâm, bụng của con sao vẫn chư có tin tức?" Chu Tú Lan trực tiếp hỏi.
Lục Khải Lâm cười thản nhiên, sớm đã quen với chất vấn của mẫu thân đại nhân, "Mẹ, một năm nay anh A Diệp ở nơi khác đào tạo chuyên sâu, con cũng bận với công việc của văn phòng kinh doanh, chúng con bây giờ vẫn chưa muốn có Con, sự nghiệp làm trọng không phải sao?” Nếu như, cô có thể nói lời trong lòng với bất kỳ ai, như vậy, người mẹ này, cô vĩnh viễn sẽ không nói lời trong lòng mình với bà!
Cũng là bởi vì sự giáo dục của bà với cô từ nhỏ đến lớn, mới làm cô ngấm ngầm chịu đựng chuyện kia, chỉ biết, nếu để cho người khác biết không chỉ có Lục Khải Lâm cô mất mặt, càng làm mất mặt của nhà họ Lục! Thân là con gái của nhà họ Lục, không những không thể bôi nhọ nhà họ Lục, mà còn phải làm rạng rỡ tổ tông!
“Các con mỗi người, đều lấy sự nghiệp làm trọng! Cũng không thử suy nghĩ xem tâm tư của bà cụ Lăng, người nào sinh chắt trai cho nhà họ Lăng trước, người đó được cưng chiều nhất! Lục Khải Lâm, mắt con sáng lên một chút cho mẹ! Mẹ để con gả cho nhà họ Lăng, là vì cái gì?” Chu Tú Lan chớp mắt phượng, gằn từng chữ.
Mỗi câu đều mang theo mưu tính. Ở trong quan niệm của bà, Lục Khải Lâm không thể gả cho đích tôn nhà họ Lăng, là một tiếc nuối. Nhưng nếu bây giờ đã gả cho Lăng Bác Diệp, chỉ cần cô sinh con trai sớm một chút, sinh cháu cho nhà họ Lăng, cũng có thể bù đắp tiếc nuối này.
“Mẹ! Đây là thời đại gì rồi? Nhà họ Lăng cũng không phải hoàng thất gì, phân trước sau cái gì chứ?” Lục Khải Lâm cười cười, giọng nói uyển chuyển khuyên nhủ, cũng không dám nói một câu chống đối với lời của bà.
“Mẹ con nói đều là thật, tâm tư này của bà cụ Lăng mẹ còn không rõ sao?” Chu Tú Lan lại nói, Lục Khải Lâm không dám nói nữa, chỉ là cười khổ trong lòng.
***
Mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi nhiều, bay tán loạn, cô bưng một ly trà bưởi ấm áp đứng ở cửa sổ nhìn tuyết bay bên ngoài. Chẳng lẽ ngay cả đón năm mới anh cũng không trở lại? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, nhớ tết năm ngoái ăn cơm đoàn viên, anh vẫn còn đng phá án…
Từ cửa chính truyền đến tiếng mở cửa, làm tim cô đập nhanh, chợt quay đầu thì thấy toàn thân Lăng Bác Diệp nặc áo đồng phục của cảnh sát màu đen đang xách hành lý vào cửa. trên mái tóc ngắn của anh còn dính bông tuyết màu trắng, mấy tháng không nhìn thấy anh, trong lòng cô ê ẩm.
Lăng Bác Diệp nhìn cô, mấy tháng không gắp, trong lòng cũng trở nên kích động, nhưng vẻ mặt lãnh đạm trên mặt cô, trong nháy mắt làm tar1i tim đang kích động của anh nguội lạnh!
“Tôi đói rồi!” Anh xoay tầm mắt, lạnh lùng mà nói.
Thái độ của anh cũng làm cô tổn thương, trong lòng chua xót, cô gật đầu để ly xuống, đi phòng bếp hâm nóng cơm. Lăng Bác Diệp nhìn bóng lưng vội vã của cô, nặng nề thở một hơi. Trong lòng rất bực tức, lại không có cách nào phát tiết được!
cô chuyên tâm hâm nóng thức ăn, có lẽ có thể làm chút chuyện cho anh, trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Dù sao, cô vẫn yêu anh.
Bưng thức ăn ra khỏi bếp, anh đã cởi áo khoác, tửa tay, ngồi ở cạnh bàn ăn, “Tối nay không làm món gì, anh ăn tạm chút đi.” cô lạnh nhạt nói, tiếng nói vừa dứt, trong không gian lại khôi phục yên lăng.
Lăng Bác Diệp không lên tiếng, hai món một canh, một món mặn, hương vị rất thanh đạm, rất ngon miệng, mặc kệ cô làm cái gì, anh ăn đều cảm thấy là mỹ vị.
Anh không nói lời nào, Lục Khải Lâm cô đơn đi tới bên sofa mở ti vi, tự ý xem ti vi.
Có âm thanh huyên náo của quảng cáo trên TV, không khí cuối cùng cũng không lúng túng như vậy nữa. Lăng Bác Diệp liếc cô, nhìn cô an tĩnh ngồi ở đó, trong lòng rất phức tạp! Rốt cuộc còn giữ một người phụ nữ như vậy làm cái gì? Anh cũng không hiểu, cho dù thái độ cô đối với anh lạnh lùng như núi băng, anh cũng không nỡ ly hôn với cô.
Ăn sạch tất cả thức ăn, anh buông chén đũa xuống, đi tới bên sofa ngồi xuống. cô ngồi một mình trên một ghế sa lon nhỏ, anh ngồi trên sô pha dài bên cạnh, cô giống như không thấy anh, nhìn màn hình TV không chớp mắt.
“Gần đây trong nhà như thế nào?” Lăng Bác Diệp mở miệng, nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, hỏi.
cô rốt cuộc chịu liếc anh một cái. “Trong nhà tất cả bình thường.” Anh chỉ muốn cùng cô hàn huyên đôi câu, Lục Khải Lâm nhìn anh, trả lời.
“Bà nội ở bên kia, không nói gì với cô?” Trong khoảng thời gian ở nơi khác này, anh thường nhận được điện thoại của bà cụ, không ngoài vấn đền đứa bé, Lăng Bác Diệp nhìn cô, dò hỏi.
Lòng của cô căng thẳng, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. “Bà nội có từng hỏi chuyện của đứa nhỏ.” cô bình tĩnh nói, trái tim lại đau nhói, mỗi lần bị hỏi đều nói đến đứa bé, đều là lúc cô tự ti nhất thống khổ nhất.
cô muốn có đứa bé hơn bất kỳ ai, nhưng cô cảm giác cả đời này cũng không thể có đứa bé rồi.
đã từng nghĩ đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng, làm sao cô có thể không biết xấu hổ để cho người thứ hai biết chuyện này? Nếu như không trị liệu, tiếp tục như vậy, cô thật sự không thể nào có con!