Tiểu thư khuê các, là một thành ngữ từ nhỏ đến lớn Lục Khải Lâm nghe được nhiều nhất. Vô luận là ăn cơm, đi bộ, dù là một cái nhăn mày một nụ cười, đều bị quản chế. Nhất là lúc ở nhà. Cho nên, thời kỳ trưởng thành phản nghịch, cô đặc biệt thích đi theo anh cả Lục Khải Chính ra ngoài cùng đám người Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Triệt, Lăng Bắc Sam cùng với Cố Diệc Thần chơi đùa tự do thoải mái cùng nhau.
Khi đó, cô có thể cười vô tư, chơi đùa làm càn, không có gò bó.
Chẳng hạn như lúc này, một nhóm người đang chơi trên núi ở khu vực ngoại thành của Thủ Đô. Lục Khải Lâm thật sự thích tự do tự tại lúc này, ngang hông quấn một cái áo khoác, trong túi áo khoác có rất nhiều hạt dẻ mọc hoang. Bọn họ nói lát nữa đến dưới chân núi có thể nhóm lửa nướng ăn.
"A……"
"Lâm Lâm!"
Cô thiếu chút nữa tuột xuống sườn núi, cánh tay được người bắt lấy, Lăng Bắc Diệp mười tám tuổi bắt được cổ tay của cô, đem cô kịp thời kéo lên, Lục Khải Lâm chưa hồi phục tinh thần, khi chứng kiến vẻ mặt lo lắng của anh A Diệp, thì trái tim rốt cuộc cũng ổn định lại.
"Á." Một trận đau rát truyền đến từ chỗ mắt cá chân, cô kêu lên, chỉ là giờ phút này cô đau lòng nhất chính là những hạt dẻ cô hái được, lại lăn toàn bộ xuống núi, "Anh A Diệp! Hạt dẻ của em!" Cong môi, cau mày, cô chỉ vào sườn núi nói.
Lăng Bắc Diệp đứng ở trước mặt cô, đang giúp cô kiểm tra vết thương trên mắt cá chân, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với gương mặt đỏ bừng cô, hai bím tóc được tết đuôi sam, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ xinh đẹp, làm tim anh khí huyết sôi trào vô duyên vô cớ rung động.
"Được rồi được rồi, không phải chỉ là mấy hạt dẻ thôi à! Đi thử một chút, xem mắt cá chân có đau không?", Lăng Bắc Diệp đứng dậy, cưng chiều sờ đầu của cô, cưng chiều nói. Nha đầu này, còn để ý mấy cái hạt dẻ đó!
Lục Khải Lâm cau mày, nhẹ nhàng nhấc chân, "A á…… thật là đau!" Cô mới đi hai bước, liền rút chân về, bị đau mà kinh ngạc hô lên. Cau mày, mặt ủy khuất nhìn anh. Lăng Bắc Diệp vội vàng đỡ cô "Õng ẹo thật, đến đây!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói.
Chỉ chốc lát sau, anh cõng cô lên, đi về phía chân núi.
Trên người anh tràn ngập ánh mặt trời mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt, mùi vị này làm tim cô vô duyên vô cớ đập nhanh, nhất là ngực của cô áp ở lưng anh, làm cô có chút cảm giác căng căng, khó chịu....Cô cử động một chút, động tĩnh rất nhỏ, không lui về phía sau, ngược lại làm cho vật mềm mại của mình cọ xát trên lưng anh....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Khải Lâm càng đỏ lên, xấu hổ, quả thật động cũng không dám động.
Đáng chết!
Cô cử động linh tinh cái gì đó? Lăng Bắc Diệp rõ ràng cảm thấy khối mềm mại cô, ngày mùa hè chói chang, người con gái xinh đẹp trắng nõn nằm trên lưng anh, cả người tản ra mùi thơm thoang thoảng, đối với tuổi trẻ hừng hực của anh, chàng trai trẻ huyết khí sôi trào mà nói, đã coi như là hành hạ, không ngờ tiểu nha đầu này còn đùa với lửa.
Lăng Bắc Diệp cảm giác toàn thân mình giống như lửa đốt, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán rơi xuống, thấy đoàn người cách đó không xa, anh thả chậm tốc độ, sợ bị bọn họ phát hiện sự quẫn bách của anh.
Thấy Lăng Bắc Diệp cõng Lục Khải Lâm xuống núi, tất cả mọi người đều đùa bỡn, "Anh hai! Anh làm gì mà phải cõng chị Lâm Lâm xuống núi thế? Anh A Chính, em cũng muốn anh cõng em!" Lăng Bắc Sam mười bốn tuổi chạy đến bên người Lục Khải Chính, vểnh môi với anh, bá đạo nói.
Lúc này, một thiếu niên quần áo màu trắng không cao lắm đến gần, "Sam Sam, mình cõng cậu!" Cố Diệc Thần nhỏ hơn hai tháng Lăng Bắc Sam tiến lên, ngăn ở trước mặt Lăng Bắc Sam, nói với cô.
Lăng Bắc Sam ghét nhìn thấy Cố Diệc Thần so với mình còn lùn hơn một chút, "Cậu cũng không cao hơn tôi! Đi sang bên cạnh mà chơi!" .
Con ngươi Cố Diệc Thần chán nản, tự ti thối lui, lúc này, Lăng Bắc Hàn hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam xem thường, nhìn về phía Lục Khải Chính, chỉ thấy anh đã sớm đi kiểm tra thương thế của Lục Khải Lâm.
Ngày ấy, Lục Khải Lâm về đến nhà, bị mẹ Lục--- Chu Tú Lan hung hăng phê bình một trận, suýt chút nữa bị đánh, may mắn được anh cả Lục Khải Chính ngăn lại. Chẳng qua nói cô là một cô gái đi khắp nơi điên khùng, không có phong cách của đại tiểu thư vân vân.
Nhưng cho dù là bị mắng một trận, chỉ cần nhớ tới cảm giác tim đập nhanh lúc được anh A Diệp cõng xuống núi, thì Tiểu Khải Lâm cảm thấy, rất đáng giá!
Năm đó, Lục Khải Lâm mười sáu tuổi lặng lẽ thích anh A Diệp của cô, không còn là tình cảm anh em khi còn bé, mà là sự yêu thích giữa một cô gái và một người con trai khác giới.
Ngày đó Lăng Bắc Diệp hai mươi tuổi đến trường quân đội, Lục Khải Lâm đem một lọ thủy tinh đựng ngôi sao may mắn đầy màu sắc tự mình gấp tặng cho anh. Mặc dù không có tỏ tình, thế nhưng từng ngôi sao kia đã đại biểu cho tâm ý của cô, khi đó, Lăng Bắc Diệp nghĩ, cô chắc hẳn là thích anh.
Một tháng hai người thư từ qua lại một lần, ngày đó của mỗi tháng, đều là thời điểm cô vui vẻ nhất.
Mười chín tuổi, cô thi đỗ đại học Tô Thành, cô không thích học khoa tài chính, nhưng lệnh của cha mẹ không thể làm trái. Chỉ là, đi học ở Tô Thành, ít nhất cũng tự do hơn rất nhiều. Khi học kỳ đầu tiên của đại học năm nhất gần kết thúc thì đã xảy ra chuyện khổ sở nhất trong cuộc đời của cô.
Đêm đó, cô thiếu chút nữa bị một kẻ lang thang cưỡng hiếp, nhưng đối với cô mà nói, đã coi như là bị vấy bẩn rồi.
Ai cô cũng không dám nói cho, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai trở lại ký túc xá, đi học bình thường, ăn cơm bình thường....Chỉ là, trái tim của cô không bao giờ bình thường được nữa. Che phủ lên một tầng ám ảnh không thể phai mờ, cô cảm thấy mình dơ bẩn, cũng không xứng với Lăng Bắc Diệp nữa....
Nhìn thư Lăng Bắc Diệp gởi tới, từng giọt nước mắt của cô rơi xuống bức thư, đêm đó, cô nhịn đau, hồi âm cho anh một bức thư, cô nói mình thích một hoc sinh nam, là sinh viên năm ba và là hội trưởng hội học sinh. Lấy phương thức như vậy, khéo léo đoạn tuyệt tất cả nhớ nhung.
Lăng Bắc Diệp làm sao cũng không ngờ tới, vậy mà chỉ mình anh đơn phương tình nguyện trong cuộc tình này! Ngồi trên bãi tập trong trường quân đội, đang cầm đèn pin, chịu đựng muỗi cắn, xem xong thư của cô. Trái tim hung hăng bị xé rách một phen, trái tim co quắp.
Cô, cô vậy mà lại đi nói chuyện yêu đương rồi!
Anh cho là cô vẫn sẽ chờ anh, không ngờ lại……
Lăng Bắc Diệp! Tình cảm không chống lại được khoảng cách thời gian! Một mình mày làm lính, một tháng mới có thể liên lạc với cô ấy một lần, lại không thấy cô ấy, lúc cô ấy sinh nhật, cô ấy bị bệnh, mày căn bản không có cách nào chăm sóc được cô ấy, như vậy, cô ấy làm sao có thể vẫn luôn yêu mày?
"A……"
Anh nhảy lên, trừng mắt nhìn bầu trời đêm, gầm thét một tiếng, trái tim bị xé nát thành từng mảnh!
Nghĩ tới bạn trai của cô săn sóc vì cô mua cơm, mua thuốc chẳng hạn, cho dù anh có thích cô hơn nữa, có luyến tiếc cô hơn nữa, cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng. Bởi vì bây giờ anh đang làm lính, không có cách nào dành cho cô sự quan tâm chăm sóc trực tiếp nhất....
Anh không thể ích kỷ, để cho một cô gái đang ở lứa tuổi đẹp đẽ nhất, chờ đợi khổ sở.
Đêm đó, Lăng Bắc Diệp dọc theo bãi tập chạy một vòng rồi lại một vòng....Lúc nghỉ phép về nhà thì cố ý vụng trộm nhìn cô, quả thật thấy được một cậu con trai canh giữ ở bên người cô. Nhìn cô ngồi vào phía sau xe đạp của cậu ta, dưới bóng cây nhãn rậm rạp, mặc sức băng qua....
Hai người cứ chấm dứt như vậy.
***
Khi Lục Khải Lâm tốt nghiệp đại học thì tình yêu với bạn trai bị người nhà biết, bọn họ ép cô nhanh chóng chia tay. Chuyện này, Lăng Bắc Diệp cũng đã biết. Lúc ấy nghĩ, Lục Khải Lâm nhất định rất đau lòng chứ?
Nhưng có lần lúc nhìn thấy cô, cô xem ra lại rất bình tĩnh! Căn bản không giống như người thất tình.
Tối nay, một nhóm người bọn họ tới liên hoan, Lục Khải Lâm và Lăng Bắc Diệp đều ở đây, giờ phút này, một mình Lục Khải Lâm an tĩnh ngồi ở góc khuất, nghe bọn họ ca hát. Lòng của Lăng Bắc Diệp cũng vẫn đặt ở trên người của cô, nhìn cô an tĩnh như vậy, anh xị mặt không tiến lên nói chuyện với cô.
"A Diệp, lui vào trong đi!" Tôn Đại Phi hát xong chen chúc tới, đem Lăng Bắc Diệp chen vào trong góc, thân thể anh đụng vào Lục Khải Lâm , "A." cô kêu lên, tránh khỏi anh giống như là tránh ôn dịch.
Vẻ mặt chán ghét đó làm trái tim Lăng Bắc Diệp hung ác run lên, cô cứ chán ghét anh như vậy?!
"Khải Lâm, sao vậy? !" Có người hỏi cô như thế.
Lục Khải Lâm hồi hồn, ý thức được cái gì, cười cứng ngắc, vội vàng nói, "Không có gì, không có gì." Cô nói xong, đứng lên, ra khỏi phòng bao. Những người khác nhanh chóng vui đùa, cũng không suy nghĩ nhiều. Ngược lại là Lăng Bắc Diệp, bị cô hung hăng đả thương lần nữa.
Anh đi theo ra khỏi phòng, ở trong phòng rửa tay, phát hiện Lục Khải Lâm đang rửa tay, giống như là có rối loạn ám ảnh cưỡng chế**, rửa hết bọt lại rửa bằng nước rửa tay lần nữa. Thấy anh ở trong gương, tim của cô căng thẳng, một cỗ chua xót xông lên, nhưng chỉ hướng về phía anh cười nhạt.
Lăng Bắc Diệp mặt không chút thay đổi nhìn cô, nụ cười trên mặt cô, làm anh cảm thấy vô cùng chói mắt! Lúc nào thì, cô xa lánh anh như người xa lạ vậy ?
Lục Khải Lâm cảm giác Lăng Bắc Diệp cũng rất ghét cô, rửa tay xong, vội vàng hong khô, rời đi, anh ở cửa vẫn không nhúc nhích mà đưa cánh tay phải ra, chặn cô lại, "Người nhà em bảo em lập gia đình?" Anh lạnh lùng hỏi.
Tin tức này, làm sao anh có thể không nghe nói, nhà họ Lăng và nhà họ Lục có ý định kết thân, để Lục Khải Lâm gả cho anh cả của anh, Lăng Bắc Hàn.
Nghe lời của anh, Lục Khải Lâm căng thẳng trong lòng, hơi gật đầu, "Ừ, đúng vậy. Anh A Diệp, em về phòng trước." Cô lạnh nhạt nói, lòng chua xót khó nhịn. Nhớ tới sẽ phải gả cho Lăng Bắc Hàn, trong lòng vô cùng khổ sở.
Cô kết hôn với mình và anh cả Lăng Bắc Hàn đều giống nhau....
Nhưng ý của cha mẹ, cô đâu thể chống lại!
Cô lạnh nhạt, làm anh chua xót, lúc cô rời khỏi được hai bước thì Lăng Bắc Diệp không đè nén nổi tức giận trong lòng, kéo cánh tay của cô, kéo cô, đi về phía khúc quanh của hành lang!
"Anh...Anh buông em ra!" Bị đàn ông đụng vào, làm cô chán ghét, Lục Khải Lâm mất khống chế rống to, Lăng Bắc Diệp mặc kệ cô gào thét chói tai, căm ghét, lôi cô, đem cô đẩy vào khúc quanh, vừa muốn nói chuyện, cô vung túi xách lên, giống như bị điên đập tới trên đầu anh.
Mặc dù anh là cảnh sát, nhưng đối mặt với cô như vậy, chịu đựng bị đánh, bị cô hung bạo đánh một cái, cô thừa dịp anh không chú ý, thế nhưng chạy đi……
Cô lại ghét anh như thế? !
Lăng Bắc Diệp ảo não, cào tóc, trái tim bị nện một búa nặng nề lần nữa.