Nghe Lăng Bắc Hàn nói, sắc mặt Lăng Bắc Triệt thôi cười, nhưng thoáng chốc lại khôi phục tự nhiên, chỉ bất đắc dĩ cười cười, uống ly rượu trắng.
“Anh à, sao anh lại dài dòng giống bà cụ như vậy?” Lúc này Lăng Bắc Sam để đũa xuống, nhấp một ngụm nước trái cây nhìn Lăng Bắc Hàn bất mãn nói. Nếu như nói, trước kia nghi ngờ Lục Khải Chính là sợ liên lụy tới nhà họ Lăng nên người nhà quyết định giải trừ hôn ước cho Lăng Bắc Sam. Nhưng hiện tại đã trải qua chuyện tình của Nhan Tịch, Lăng Bắc Hàn nghĩ người Lục Khải Chính yêu chính là Nhan Tịch.
Anh rất hiểu, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ liên lụy đến người vô tội, trừ phi là không cách còn nào bảo vệ được?
Cho nên hiện tại, anh hy vọng Lăng Bắc Sam có thể tỉnh ngộ sớm một chút, không cần lãng phí tình cảm với người Lục Khải Chính như vậy.
“Dài dòng? Bắc Sam, năm nay em cũng 27 tuổi rồi!” Lăng Bắc Hàn nhìn Lăng Bắc Sam, cũng không sợ đả kích cô hỏi. Anh biết Lăng Bắc Sam có cá tính mạnh mẽ, độc lập ngược lại với Khải Lâm.
“Đúng vậy, 27 rồi, nhưng 27 thì thế nào? Già rồi?” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn nói. Cô nhấp thêm ngụm nước trái cây, vừa liếc xéo về phía người ngồi đối diện, “A Thần, cậu nói xem tôi đã già rồi sao? ?” Từ nhỏ đến lớn Cố Diệc Thần luôn vâng lời cô, giống như người hầu của cô vậy. Nhưng kể từ khi cô đính hôn với Lục Khải Chính, quan hệ giữa bọn họ cũng phai nhạt. Lúc này Cố Diệc Thần cũng không thèm kiêng dè với Lăng Bắc Sam, hơn nữa ba năm nay cô ấy ở nước ngoài, số lần trở về cũng rất ít.
Lăng Bắc Sam chủ động nói chuyện với anh, cũng làm cho Cố Diệc Thần có chút thụ sủng nhược kinh.
“Ha ha......” Lời nói của Lăng Bắc Sam đầu tiên là khiến cho người khác sững sờ, sau đó là làm cho Lăng Bắc Triệt cùng Lăng Bắc Diệp cười ra tiếng.
“Mọi người cười cái gì? ? Diệc Thần? Cậu mau nói đi!” Lăng Bắc Sam biết bọn họ là đang cười nhạo cô, lúc này cô dời sự chú ý qua Cố Diệc Thần lớn tiếng nói, giọng nói như ra lệnh.
Cô gái này! Ánh mắt của Cố Diệc Thần khóa chặt trên khuôn mặt đang luống cuống của Lăng Bắc Sam ngồi đối diện, trong lòng vừa cưng chiều lại đau lòng, “Không già, chị Sam vĩnh viễn vẫn giống như cô thiếu nữ mười sáu tuổi!” Cố Diệc Thần bưng ly rượu lên cười nói với Lăng Bắc Sam.
Tiểu tử thối này thế nào lại chịu gọi cô là “chị Sam” rồi hả? Lúc này trong lòng Lăng Bắc Sam có chút không hiểu. Cố Diệc Thần nhỏ hơn cô hai tháng, trong số người ngồi đây, cậu ta là người nhỏ tuổi nhất, cô vẫn thường hay phách lối bảo cậu ta gọi cô là chị, nhưng cậu ta đâu chịu.
Giờ phút này, chỉ thấy Cố Diệc Thần ngửa đầu uống xong một ly rượu trắng. Đó là rượu cô mời.
“Gái già rồi còn vĩnh viễn giống lúc mười sáu tuổi?” Lúc này, Lăng Bắc Diệp chỉ tùy tiện mà nói trêu với Lăng Bắc Sam. Còn Lăng Bắc Sam thì đang mất hồn nhớ tới câu nói mới vừa nãy của Cố Diệc Thần, hai gò má của cô không tự chủ ửng hồng, vừa nãy cô chỉ để ý đến cậu ta gọi cô là “chị Sam”.
“Anh hai? Anh như vậy là rất đáng đánh đòn? Chị dâu, trở về chị phải bắt anh ấy quỳ lên bảng giặt đồ mới được?” Lăng Bắc Sam cùng Lăng Bắc Diệp cười giỡn nói, che giấu vẻ mất tự nhiên.
“Bọn anh không có bảng giặt đồ!” Lăng Bắc Diệp phản bác, Lục Khải Lâm cười cười, nghĩ thầm tình cảm giữa anh em bọn họ vô cùng tốt.
“Không có thì quỳ bàn gõ?” Lăng Bắc Sam lại nói.
“Không đúng~! Phải là quỳ trên gói mì ăn liền.” Lúc này, Úc Tử Duyệt mở miệng lớn tiếng nói. Một câu của cô chọc cho toàn bộ mọi người ở đây cười ra tiếng.
“Mì ăn liền? Qùy trên đó không phải sẽ bị bể sao?” Lúc này Lục Khải Lâm lên tiếng.
“Cái vấn đề này phải hỏi anh cả rồi, xem ra anh cả nhất định là có rất nhiều kinh nghiệm?” Lăng Bắc Sam này lúc cũng cười trêu trả thù Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn ngẩn người, nhìn về phía Úc Tử Duyệt, “Bà xã, em có cho anh quỳ trên mì ăn liền rồi sao?” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc hỏi khiến Úc Tử Duyệt che miệng cười cười, càng không ngừng lắc đầu, “Không có quỳ qua. Nhưng mà tối nay về nhà có thể thử xem.” Úc Tử Duyệt cười nói làm cho cả nhà cười ầm lên, chỉ có sắc mặt Lăng Bắc Hàn càng ngày càng xanh mét.
Lại dám liên hiệp với “Người ngoài” nhạo báng anh? ? Lăng Bắc Hàn hung tợn lườm cô một cái, xem tối nay trở về anh trừng trị cô như thế nào? ?
Xong rồi xong rồi, cô đã đắc tội lớn với Lăng Bắc Hàn rồi? trong lòng Úc Tử Duyệt không tự chủ bắt đầu sợ sệt. Tay nhỏ bé lặng lẽ để xuống, đưa vào khăn trải bàn trong, vuốt ve chân anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, tỏ vẻ áy náy đối với anh.
Không biết lúc nào bàn tay của Lăng Bắc Hàn cũng đưa xuống dưới bàn, một phát bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, dùng sức nắm chặt, quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn nói với cô, “Muốn anh bỏ qua em? Không có cửa đâu?”
“Ông xã, em sai rồi......” Úc Tử Duyệt đáng thương nhìn Lăng Bắc Hàn, dùng ánh mắt biết nói. Lăng Bắc Hàn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó của cô, buông bàn tay nhỏ bé, lại vuốt ve chân của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, bày tỏ với cô anh không tức giận.
“Anh cả, đây là liếc mắt đưa tình sao? ?” Lăng Bắc Diệp âm thầm nhìn vẻ mặt của Lăng Bắc Hàn, nhạo báng hỏi.
Úc Tử Duyệt đỏ mặt, cúi đầu, lặng lẽ ăn bắp nướng, “Bắc Sam nói không sai, cậu quả thật đáng đánh đòn.” Lăng Bắc Hàn trừng mắt giáo huấn Lăng Bắc Diệp, nhưng mà anh cũng mới ý thức được, cái đề tài “ ép cưới” kia lại bị bọn họ vòng qua chuyện khác rồi.
“Em đây là bị bệnh nghề nghiệp.” Lăng Bắc Diệp cười cười.
“Bắc Sam, Bắc Triệt, hôm nào hai người đến gặp bà nội nói chuyện đi. Trong lòng có chuyện gì cũng cứ nói ra. Anh nghĩ bà nội không phải là người không hiểu lí lẽ đâu.” Lúc này Lăng Bắc Hàn lại nghiêm túc nói.
Nãy giờ Lăng Bắc Triệt vẫn không lên tiếng, anh lơ đãng liếc nhìn Lăng Bắc Triệt. Hiện tại anh nghĩ Lăng Bắc Triệt trước kia và bây giờ giống như là hai người khác nhau.....
Thời thiếu niên, thật ra Lăng Bắc Triệt cũng bị coi là con nhà giàu ăn chơi trác táng, trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện gì mà không làm qua. Nhưng sau đó người nhà họ Lăng biết được, trực tiếp đem cậu thanh niên mười tám tuổi bỏ vào quân ngũ.
Cuộc sống mười năm trong quân đội đã tôi luyện cậu thanh niên ngày nào thành một người đàn ông thẳng thắn, thành thục!
Nhìn thế nào cũng không thể nghĩ ra trước kia Lăng Bắc Triệt đã từng đùa bỡn với phụ nữ, còn ở cùng một chỗ với bọn con trai xấu xa...... trong lòng anh cười chua xót.
“Anh cả, biết rồi! Ngày mai nhất định bọn em sẽ đi gặp bà.” Lúc này Lăng Bắc Triệt rất sảng khoái nói, Lăng Bắc Sam cũng gật đầu một cái, còn Cố Diệc Thần chỉ thản nhiên liếc nhìn Lăng Bắc Sam, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng khuấy động.
Ăn xong cơm tối, đoàn người la hét đi ca hát. Lăng Bắc Hàn muốn đưa Úc Tử Duyệt đi về trước, nhưng anh em đâu chịu buông tha?
Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt ngồi ở trong góc, nghe mấy người bọn họ gào lên. Úc Tử Duyệt không khỏi nghĩ đến cái đêm hôm bọn họ ly hôn, cô hết sức đau khổ mà hát bài《hạnh phúc hơn tôi 》, chỉ cảm thấy khi đó mình đúng là đạo đức giả!
Thật sự đêm đó cô rất đau lòng!
“Lăng Bắc Hàn? Tối nay trở về anh phải quỳ trên mì ăn liền.” Tiếng nhạc ồn ào che giấu giọng nói của cô, chỉ có Lăng Bắc Hàn mới nghe được lời cô nói.... Nhưng anh lại giả vờ không nghe rõ lắm, “Em nói cái gì?”
“Em nói tối nay trở về anh phải quỳ trên mì ăn liền!” Úc Tử Duyệt ghé vào lỗ tai của anh mà rống lên.
Lăng Bắc Hàn khổ sở cau mày, cô nhóc xấu xa này!
“Tại sao?” Anh ngang ngược ôm cô, nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì trước kia anh làm em đau lòng? Lần đó ở phòng karaoke, anh cùng Hạ Tĩnh Sơ...... khiến em đau lòng ngồi đây hát!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, trái tim còn hơi đau. Đêm đó cô thật sự đau lòng muốn chết.
Cô nói như vậy khiến Lăng Bắc Hàn im lặng, đau khổ buồn bực. Sao anh lại không hiểu ý của cô chứ, bàn tay vuốt ve gương mặt cô, “Bài hát đó là anh chọn.” Anh nói nhỏ bên tai cô. Lời của anh làm toàn thân Úc Tử Duyệt cứng đờ, khó có thể tin nhìn anh.
“Anh chọn?” Ánh sáng đèn màu lam trên tường chiếu sáng gương mặt của anh, Úc Tử Duyệt nhìn anh, hỏi.
“Đã qua, không nên nhắc lại nữa!” Lăng Bắc Hàn mất tự nhiên nói, không muốn nói đến chuyện đau lòng.
“Nói đi, tại sao muốn chọn bài hát đó, anh biết hát sao?” Úc Tử Duyệt nhất quyết không tha hỏi. Bài hát đó, cô đã hát. Lúc đó, cô còn hồ đồ đi chúc phúc cho anh. Bây giờ suy nghĩ lại đúng là đạo đức giả!
“Anh không biết, lúc đó chỉ muốn chúc phúc cho em......” Lăng Bắc Hàn nói ở bên tai cô, âm thanh rất nhỏ, “ Cũng giống ý muốn của em ......”
“Đạo đức giả! Em mới không thèm chúc phúc cho anh cùng người phụ nữ khác, nhất là Hạ Tĩnh Sơ! Thời gian đó nhất định là đầu óc của em bị nước ngập rồi!” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói. Cô cũng rất độc tài, chỉ là thời gian đó cô cũng thật không có tự tin ......
Ngoài miệng tuy nói không sao cả, nhưng trong lòng vẫn hơi kích động.
“Anh cũng vậy sẽ không! Úc Tử Duyệt, đời này em chỉ có thể là của anh! Chỉ có đi cùng với anh em mới có thể hạnh phúc.” Lăng Bắc Hàn bá đạo mà cường thế cắn dái tai của cô nói, lời nói như vậy, làm tim Úc Tử Duyệt rung động mạnh mẽ.
“Đúng là độc tài…” Cô xấu hổ, đỏ mặt nói.
“A......” Lúc này, đèn trong phòng đột nhiên bị mở lên, chỉ nghe Lục Khải Lâm kêu một tiếng, sau đó lui khỏi lồng ngực của Lăng Bắc Diệp, giống như bọn họ vừa mới cùng nhau hôn thì bị đột ngột cắt đứt như vậy, trong lòng đương nhiên là xấu hổ.
Nhưng Úc Tử Duyệt vẫn còn dửng dưng ngồi ở trên đùi của Lăng Bắc Hàn, hoàn toàn không cảm thấy ngại.
“Anh chị, hai người đến đây không hát thì chớ còn ở chỗ này mà âu yếm anh anh em em hay sao?” Lúc này Lăng Bắc Sam bắt đầu trêu chọc hai vợ chồng.
“Mấy người cứ làm việc của mình đi!” Lăng Bắc Diệp tức giận nói, mới vừa cảm giác Lục Khải Lâm đã động tình, còn nhiệt tình hôn trả anh nhưng lại bị cô em gái đáng chết này cắt đứt!
“Bốn người bọn em chơi không vui!” Lăng Bắc Sam cũng tức giận nói, để cho cô ca hát với Cố Diệc Thần coi như giết cô đi! Chỉ là cô chú ý bây giờ A Thần đối với cô cũng không còn nhiệt tình giống như trước kia, cho nên cũng hát với anh được mấy bài rồi.
“Không chơi được thì cút ngay! Chị dâu của em cũng mệt mỏi, nên về thôi.” Lúc này, Lăng Bắc Hàn cất giọng nói.
“Về thôi!” Lăng Bắc Diệp cũng hết sức tích cực nói, lôi kéo Lục Khải Lâm đứng lên, hận không được lập tức chạy về nhà......
Hai anh trai đều nói đi về, bọn họ cũng không còn lưu luyến nữa, tập thể rời đi.
“Anh, em còn có hẹn với mấy chị em khác, anh cứ về trước đi, đừng chờ cửa em ......” Trong thang máy, Lăng Bắc Sam nói với Lăng Bắc Triệt.
“Bắc Sam, trễ như thế còn đi đâu? Không lo học à?” Lăng Bắc Diệp dạy dỗ cô.
“Anh hai, anh không bao giờ nói được lời nào hay cả! Chị dâu, chị đừng quên bắt anh ấy quỳ trên mì ăn liền nha!” Lăng Bắc Sam lại nói.
“Anh hai của em cũng là vì muốn tốt cho em.” Lúc này Lăng Bắc Hàn chen miệng vào nói, thang máy mở ra, đoàn người đi đến bãi đậu xe. Lăng Bắc Hàn đã chu đáo sớm bảo Tiểu Lý tới đón bọn họ, tối nay anh có uống một chút rượu, an toàn là trên hết.
Mọi người ai đi đường nấy, nửa đường, Úc Tử Duyệt bảo Tiểu Lý dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi, nhờ cậu ấy xuống mua cho cô gói mì ăn liền......