Truyện tranh >> Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo >>Chương 157: Nợ Em, Anh Sẽ Trả

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 157: Nợ Em, Anh Sẽ Trả

Động tác nhanh chóng mà nhanh nhẹn, không bị Hạ Tĩnh Sơ phát hiện, cũng khéo léo tránh được camera theo dõi trong phòng làm việc của Lục Khải Chính. Lăng Bắc Hàn xoay người thì thấy Hạ Tĩnh Sơ đang gọi điện thoại, anh tới sofa ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển tạp chí giới thiệu hội quán xạ kích của công ty Lục Khải Chính lật xem.

“Vâng, là hợp đồng hội quán xạ kích, đã sửa xong rồi! Đã đặt trên bàn làm việc của anh.” Hạ Tĩnh Sơ máy móc nói, “Vậy em ở đây chờ anh tới....”

Lục Khải Chính này làm việc thật là cẩn thận! Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ.

“Em ở đây đợi Lục Khải Chính, việc kia em sẽ giải thích rõ với Nhã Lan, sau này sẽ không tiếp tục làm phiền anh nữa!” lúc này, âm thanh Hạ Tĩnh Sơ từ xa đến gần, Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi tay Hạ Tĩnh Sơ đút vào túi áo măng tô màu đen, đi về phía mình.

Hôm nay cô mặc một bộ màu đen, cổ áo quàng chiếc khăn lụa hoạ tiết đen trắng, mặt mũi thanh nhã, hai hàng lông mày mang vẻ u sầu nhàn nhạt, mái tóc nhuộm màu chocolate, không dài mà chỉ chạm vai. Lăng Bắc Hàn khó có thể tưởng tượng được một người phụ nữ thành thục tài trí như vậy vẫn luôn ám ảnh quá khứ, làm những chuyện không quang minh chính đại.

Chỉ là, dù sao cô cũng chỉ là quá khứ.

Anh đứng dậy, “Chỗ này không tiện nói chuyện, ra bên ngoài đi!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Khải Chính, đến một khoảng sân ngập tràn ánh nắng. Bởi vì đây là tầng cao nhất của tòa nhà, hai người giống như đang đứng trên sân thượng.

Lăng Bắc Hàn móc ra một điếu thuốc ra, tự mình đốt, Hạ Tĩnh Sơ đứng cách chỗ anh không xa, nhìn anh châm lửa, hút thuốc lá, động tác thành thục như vậy, trong lòng run sợ một hồi. Chính vì một người đàn ông ưu tú như vậy, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm của đám đông, sao cô có thể buông tay?

Giờ phút này, Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tĩnh Sơ , “Những việc lúc trước mẹ anh làm với em, anh thật xin lỗi! Em tổn thất cái gì, anh sẽ bồi thường lại! Nhưng Hạ Tĩnh Sơ, anh vẫn sẽ nhắc nhở em lần nữa, chúng ta đã là quá khứ, em đừng có suy nghĩ muốn phá hoại hôn nhân của anh, nếu không, anh sẽ không khách sáo với em đâu!” Bị ánh mắt cô kích thích, anh tức giận mở miệng, âm thanh nghiêm nghị mà quyết đoán!

Đầu tiên Hạ Tĩnh Sơ bi thương nhìn Lăng Bắc Hàn, sau đó, giễu cợt cười, cười không nhìn ra dạng gì càng không ngừng lắc đầu, “Xin lỗi sao? Lăng Bắc Hàn! Em gặp tổn thương thế nào, chỉ vì một câu nói này của anh là có thể xóa bỏ sao? Em càng không muốn dây dưa với anh, nhưng mẹ anh qua bao nhiêu năm vẫn không chịu buông tha cho em!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, kích động hét lên, vốn là gương mặt trắng noãn thanh lịch, hiện giờ gương mặt đỏ bừng.

Kích động hô hấp từng ngụm, giống như phát bệnh hen suyễn.

“Tại sao bà ấy không buông tha cho em, bà ấy đã chấp nhận hôn nhân của anh rồi tại sao còn không chịu bỏ qua cho em? Là do em muốn phá hoại hôn nhân của anh! Chẳng nhẽ em muốn phủ nhận lần đó em bị hắt rượu vang không phải là em cố tình? Chẳng lẽ không muốn phủ nhận không cố tình đến gần vợ anh sao?” Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, người gây sự nói.

Hôm nay anh tìm Hạ Tĩnh Sơ là để hoàn toàn cắt đứt, để cô hết hy vọng! Anh không hy vọng Tiếu Dịch làm tổn thương cô, bởi vì cô mà phạm sai lầm!

“Tại sao? Tại sao anh không đi hỏi bà ấy, lúc đầu bà ấy đã làm những chuyện thất đức gì?” Hạ Tĩnh Sơ hét lên với Lăng Bắc Hàn, nói xong há miệng thở hổn hển, nước mắt cũng chảy xuống, gương mặt khổ sở lại có vẻ giễu cợt không giống như đang diễn trò.

“Bà ấy có nói cho anh rằng em đã lấy bao nhiêu tiền của nhà anh, để em tuyệt tình vứt bỏ anh, nhất định còn có cả đoạn ghi âm kia đúng không?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, trên mặt tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, thậm chí âm thanh kích động mang theo tiếng khóc nức nở.

“Không cần nói những chuyện này, đối với anh mà nói không quan trọng chút nào....”

“Nhưng bà ấy có nói cho anh, bà ấy hại chết con chúng ta, hại em cả đời không mang thai được, hại em có cảm giác không xứng đáng với anh, rời bỏ anh! Lăng Bắc Hàn! Anh vĩnh viễn không biết em đã khổ sở như thế nào trong những năm qua....ô.......” Hạ Tĩnh Sơ kích động gào xong, thân thể chậm rãi ngã xuống mặt đất, lớn tiếng khóc......

Lăng Bắc Hàn kinh ngạc sững sờ, giống như phải chịu đả kích thật lớn, cả người lảo đảo.

Vẫn còn nhớ lần trước cô phát bệnh suyễn, trong bệnh viện cũng nói, anh không biết nỗi khổ sở của cô, thì ra là......

“Anh không tin người mẹ cao quý của anh có thể làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy có đúng không? Nếu như anh không tin thì có thể đi hỏi bà ấy cho rõ ràng! Nhà họ Lăng các người có quyền thế, xem thường Hạ Tĩnh Sơ tôi, cho nên mới không chịu để tôi vào cửa nhà họ Lăng các người. Nhưng mà, Lăng Bắc Hàn! Em không ngờ anh cũng giống như bọn họ, ỷ thế hiếp người!” Hạ Tĩnh Sơ từ trên mặt đất khó khăn bò dậy, lau nước mắt trên mặt, nhìn Lăng Bắc Hàn châm chọc nói từng chữ từng câu,.

Cô đoán không ra giờ phút này trong lòng Lăng Bắc Hàn đang suy nghĩ gì, có tin tưởng rằng bọn họ đã từng có một đứa con hay không, có tin tưởng lời cô nói hay không.

“Chuyện đứa bé là thế nào? Tại sao anh không biết?” Cuối cùng Lăng Bắc Hàn cũng mở miệng, quay đầu nhìn về phía Hạ Tĩnh Sơ, hỏi. Trong âm thanh nghe không rõ là tâm trạng gì khiến Hạ Tĩnh Sơ càng khó để biết anh đang nghĩ gì.



“Hai tháng sau khi chia tay, căn bản em không có cơ hội để nói cho anh biết! Đứa trẻ là hôm sinh nhật em, mang thai....” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn khổ sở nói.

Đôi mắt Lăng Bắc Hàn ảm đạm, thuốc lá rơi xuống, bàn tay trong túi quần nắm thành nắm đấm, cho thấy giờ phút này tâm trạng anh cực kỳ dậy sóng.

“Bà ấy tìm em, bảo em rời đi, ở bờ sông, em bị bà ấy đẩy xuống, đứa bé bị mất, bởi vì cấp cứu muộn, tử cung của em bị tổn thương nghiêm trọng, cả đời không thể nào mang thai.... Em gả cho anh sẽ liên lụy đến anh.... Em muốn rời đi.... Nhưng.... bọn họ lại muốn em nhận tiền, rồi ghi âm lại, để anh chết tâm với em! Nhưng chuyện này đều là sự thật, Lăng Bắc Hàn, em biết rõ anh đã kết hôn, em không thể phá hủy gia đình anh, nhưng hôm nay, em không thể không nói ra, những chuyện này giấu kín trong lòng em, thật quá đau khổ!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, nói xong từng chữ từng câu, cuối cùng lại kích động thét lên.

Ký ức nhuốm đầy máu tanh này đến nay vẫn còn như mới khiến tim cô quặn đau, là cơn ác mộng ám ảnh cả đời cô!

Đầu óc Lăng Bắc Hàn ong ông, trong lúc nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ. Nhìn bộ dạng Hạ Tĩnh Sơ, không giống như đang diễn trò. Chỉ là, Hạ Tĩnh Sơ nói những việc này đúng là sự thật. Cô bị Tiếu Dĩnh đẩy xuống sông, không ai đưa cô đến bệnh viện, qua nửa ngày ngã xuống nước cô mới được người cứu, lúc đến bệnh viện thì đứa bé đã không giữ được, tử cung cũng bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào mang thai.

Nhưng lúc Lăng Bắc Hàn muốn cùng cô bỏ trốn thì cô lùi bước. Cô biết mình không đấu lại được Tiếu Dĩnh, cho dù bọn họ bỏ trốn, vẫn sẽ bị bắt trở về, cho nên, lựa chọn rời đi. Nhiều năm sau, sau khi đã cường thế trở lại, cô có thể trở thành Chúa Tể.

Nhìn vẻ mặt không thay đổi của Lăng Bắc Hàn, Hạ Tĩnh Sơ không tin anh sẽ nối lại tình cũ với mình, nhưng ít nhất anh cũng sẽ đau lòng vì mình? Bất mãn với Tiêu Dĩnh? Cũng sẽ thay đổi cái nhìn về cô chứ? Bởi vì cô phải loại người như anh nghĩ, vì tiền đồ sự nghiệp mới rời khỏi anh!


Chẳng biết lúc nào Lục Khải Chính đã xuất hiện trên ban công, nghiêm túc nhìn bọn họ. Lúc này, Lăng Bắc Hàn rốt cuộc hoàn hồn, lông mi chớp chớp.

Hạ Tĩnh Sơ nhìn thấy Lục Khải Chính, gật đầu một cái, lại quay mặt đi, dường như anh đã nghe thấy những lời bọn họ nói.

“Đây là muốn nối lại tình cũ sao? Biết rồi thì có thể làm gì? Lão Lăng, bây giờ cậu đã là người đã kết hôn....” Lục Khải Chính vẫn là dáng vẻ không bị trói buộc, nhắc nhở Lăng Bắc Hàn. Hạ Tĩnh Sơ trong lòng đau nhói, “Lão Lục, anh ấy với tôi đâu còn tình cảm gì?” Hạ Tĩnh Sơ giễu cợt nói xong, đi về phía phòng làm việc của Lục Khải Chính.

Lăng Bắc Hàn phức tạp liếc nhìn Lục Khải Chính, “Đi trước một bước......” anh nói xong, vào phòng làm việc, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ thì dừng lại, “Nợ em, anh sẽ trả!” anh trầm giọng nói, sải bước rời đi.

Hạ Tĩnh Sơ khó tin nhìn bóng lưng Lăng Bắc Hàn, anh nói vậy là có ý gì? Trả? Trả như nào đây? Trong lòng kích động muốn nhảy lên.......

Lăng Bắc Hàn mở cửa xe quân đội, trên xe, vẻ mặt anh phức tạp, gọi điện thoại hỏi chỗ ở hiện giờ của Tiếu Dịch, sau đó lập tức lao đi. Mở cửa kính trên xe, để gió thổi vào mặt, thổi tan phiền muộn trong lòng anh.

Từ ngày chấp nhận ông xã là quân nhân, Úc Tử Duyệt đặc biệt chú ý đến xe quân đội, trong dòng xe cộ, cô chỉ thấy một chiếc xe quân đội dừng lại, đang đợi đèn xanh.

“Lăng Bắc Hàn?” chớp cặp mắt nhìn người trong xe, Úc Tử Duyệt cho rằng mình bị hoa mắt!

Nhan Tịch theo tầm mắt của cô nhìn sang, quả thật người cách đó không xa ngồi trên chiếc xe việt dã quân dụng là Lăng Bắc Hàn!

Úc Tử Duyệt hoàn hồn, chỉ thấy chiếc xe kia đã phóng đi....

“Sao anh lại trở về? Tối hôm qua đã nói là không về a......” Úc Tử Duyệt kích động nói, âm thanh không lớn, giống như là lầm bầm lầu bầu.

“Hay là chú có việc đột xuất?” Nhan Tịch lạnh nhạt nói.

“Tên khốn này! Để em gọi điện thoại hỏi một chút là được!” Úc Tử Duyệt nói xong, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đưa cây kem trong tay cho Nhan Tịch, nhờ cô cầm giúp.

Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt điện tới, tim một hồi đau nhói, bàn tay cầm lái nắm thật chặt, sau đó mới nhận điện thoại, “Lăng Bắc Hàn! Anh đang ở đâu vậy?” Úc Tử Duyệt cố ý hỏi vậy.


“Anh đương nhiên ở bộ đội, nếu không còn có thể ở đâu?” Lăng Bắc Hàn đè nén tâm tư phức tạp trong lòng, cố ra vẻ thoải mái nói. Nhưng anh không biết, anh cố ý nói như vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng đối với Úc Tử Duyệt lại giống như một nhát búa nện vào ngực cô.

Tại sao muốn gạt cô? Anh rõ ràng ở trong thành phố, tại sao lại muốn gạt cô? Có cái gì hay mà lừa gạt chứ?

“Vừa rồi trên đường hình như thấy anh, chắc em gặp quỷ rồi!” Úc Tử Duyệt giễu cợt nói, lời của cô khiến Nhan Tịch đứng bên cạnh nghe thấy giương mắt nhìn.

Cô nhìn thấy anh? Lăng Bắc Hàn phiền muộn không thôi, không biết nên giải thích thế nào nữa!

“Muốn để em bất ngờ, chiều nay ba giờ anh có mặt ở nhà!” Vì không muốn để cô đau lòng, anh nói như vậy.

Lần này Úc Tử Duyệt lại sợ ngây người! Mặt khó tin nhìn Nhan Tịch, chuyện này đối với cô mà nói, thật sự là, quá tốt đẹp, bất ngờ quá lớn! Vừa rồi bị gạt, thật đau lòng, nhưng giờ phút này lại vô cùng cảm động! Cô cùng không khỏi cảm thấy, mình lại không tin tưởng anh nữa rồi, lại suy nghĩ lung tung!

“Được... Được... Em về nhà chờ anh!” Cô kích động nói không rõ ràng.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Bắc Hàn mệt mỏi ngắt sống mũi, gọi điện thoại cho Trình Ngọc Bách ở toàn soạn báo. Lúc đó, xe đã chạy đến khu phố sá sầm uất.

“Nếu đúng vậy thì sao? Làm sao anh biết đứa bé kia là của anh? Lăng Bắc Hàn! Anh bây giờ đã kết hôn, cho dù cảm thấy có lỗi với Hạ Tĩnh Sơ, cũng không thể lấy phản bội hôn nhân của anh!” Tiếu Dĩnh vỗ bàn, tức giận quát mắng Lăng Bắc Hàn.

“Tiếu dịch! Sao bà có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao thấy chết không cứu? Lương tâm của bà ở đâu? Hả?” Lăng Bắc Hàn trong lòng tràn đầy đau khổ trừng mắt nhìn mẹ của mình, khi còn bé, người phụ nữ lương thiện đó đâu rồi?

Tiếu Dĩnh nhìn Lăng Bắc Hàn, trong lòng cũng đau nhói, ban đầu đẩy Hạ Tĩnh Sơ xuống sông thì tức giận rời đi, căn bản không biết gì cô có thai, đến lúc biết thì Hạ Tĩnh Sơ đã được đưa đến bệnh viện.

“Đừng nói những lời vô nghĩa! Chẳng lẽ đứa bé kia thật sự là của anh?” Tiếu Dĩnh trong lòng hồi hộp dưới, chẳng lẽ mình thật tự tay hại chết cháu mình? Sắc mặt trắng bệch, bà cứ như vậy sững sờ nhìn Lăng Bắc Hàn.

“Có phải là của tôi hay không, thì có khác gì nhau? Bà vẫn là thấy chết không cứu, không đúng ?” Lăng Bắc Hàn nhìn Tiếu Dĩnh hỏi.

“Vậy anh muốn thế nào? Bây giờ ly hôn với Úc Tử Duyệt, tái hôn với Hạ Tĩnh Sơ?” Tiếu Dĩnh kích động quát, đồng thời, cô cũng hiểu giờ phút này trong lòng con trai tràn đầy mâu thuẫn cùng khổ sở.


“Vẫn là câu nói kia, bà tự lo cho bản thân mình đi! Chuyện của tôi, bà không cần biết!” Lăng Bắc Hàn nói xong, sải bước rời đi. Thế nào cũng không ngờ những gì Hạ Tĩnh Sơ nói đều là sự thật......

“Tôi tạo nghiệt, không liên quan gì đến anh! Lăng Bắc Hàn! Hạnh phúc của anh nên nắm giữ cho chắc!” Tiếu Dĩnh kích động quát về phía bóng lưng của Lăng Bắc Hàn, nói xong, ngã ngồi xuống ghế sofa, “Nghiệp chướng a!”, bà khổ sở hô hấp, há miệng thở dốc vài ngụm, nhắm mắt lại, khuôn mặt khổ sở.

Chỉ là bà quá yêu đứa con trai này, cũng quá độc đoán, không phải là một người mẹ tốt.

Úc Tử Duyệt rất vui vẻ về nhà mới, mặc bộ quần áo mới mua hôm nay, pha một bình trà, ngồi trong phòng khách, tràn đầy hưng phấn chờ Lăng Bắc Hàn về nhà.

Nhìn đồng hồ treo trên tường, hận không được gỡ xuống, lấy tay xoay kim đồng hồ đến đúng ba giờ!

Lúc này, điện thoại trên bàn cũng rung lên, là tổng biên tập tòa soạn gọi điện tới.

“Cái gì? Đi Tô Thành? Ba tháng?” Úc Tử Duyệt không thể ngờ được rằng mình được tòa soạn báo phái đến trụ sở chính Tô thành để học tập, chuyện này lần trước có nói qua trong tòa soạn, bình thường đều là những ký giả có kinh nghiệm được đi, một lính mới như cô, sao có thể có cơ hội?

“Sao vậy? Không muốn đi sao? Đây là một cơ hội học tập rất tốt!” Trình Ngọc Bách thân thiện cười nói trong điện thoại.

“Không, không phải, em muốn bàn bạc với Lăng Bắc Hàn một chút....” Tô Thành là một thành phố ở phía Nam, so sánh với thủ đô, một Nam một Bắc. Cô với Lăng Bắc Hàn phải sống xa nhau, lần này lại đến Tô Thành ba tháng, không phải là càng không được thấy Lăng Bắc Hàn hay sao?

Trong lòng cô, vị thứ đầu tiên vẫn là Lăng Bắc Hàn.

“Được! Nhưng anh phải nhắc nhở em là, cơ hội lần này rất khó để có được!” Trình Ngọc Bách lại nói, đúng lúc này, Lăng Bắc Hàn mở cửa đi vào, nhìn thấy anh, trong lòng Úc Tử Duyệt run sợ một hồi.

Lăng Bắc Hàn bước vào, cô đỏ mặt quay lưng về phía anh, tiếp tục nói nốt với Trình Ngọc Bách, chỉ cảm thấy Lăng Bắc Hàn từ phía sau ôm lấy mình, đôi cánh tay sắt nhốt chặt eo cô, hơi thở nóng bỏng của đàn ông bao phủ cả người, “Chủ nhiệm, em biết rồi, ngày mai lúc đến tòa soạn em sẽ trả lời anh chắc chắn!” Úc Tử Duyệt nói xong, cúp điện thoại.

Trái tim rung động không ngừng, cảm giác cằm Lăng Bắc Hàn đang dán lên vai mình, cả người anh nặng nề đè lên vai cô.......

Giống như muốn chia sẻ toàn bộ áp lực với cô, toàn thân Lăng Bắc Hàn vô lực dựa vào cô, cô gái nhỏ này là vợ của anh, khổ sở trong lòng càng không thể nói với cô.

“Anh làm sao vậy?” Úc Tử Duyệt dường như cảm thấy Lăng Bắc Hàn khác thường, đưa tay vuốt ve bàn tay to lớn của anh, vỗ về, dịu dàng hỏi.

Lăng Bắc Hàn không lên tiếng, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên vàng tai cô một cái, càng không ngừng hít lấy hương thơm trên người cô, hai cánh tay càng siết chặt người cô hơn.......

“Có phải là quá mệt mỏi hay không?” Úc Tử Duyệt đau lòng hỏi, xoay người lại, đối mặt với anh, thiếu chút thét lên chói tai, bưng lấy gương mặt tuấn tú của anh hỏi. Anh hôm nay không mặc quân trang, trên người mặc bộ đồ đen kèm áo khoác ngoài, che đi dáng người cao ngạo to lớn của anh.

Nhưng cô lại có thể cảm thấy rõ ràng đau thương trên người anh, dường như một người sắt đá như anh cũng có mặt yếu ớt.

Được cô quan tâm, trong tim len lỏi một dòng nước ấm, Lăng Bắc Hàn thoáng khôi phục vẻ tự nhiên, nhìn toàn thân một màu đỏ tươi tràn đầy sức sống của cô, anh không nhịn được cúi đầu, chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, gian tà hôn hít, ôm chặt người cô, hận không thể nhập cô vào trong người, hận không thể làm cho giờ phút này dừng lại, cả thế giới chỉ còn hai người bọn họ......

“Ưm......” Vừa hôn xong, Úc Tử Duyệt đỏ mặt, thở hồng hộc, nhìn anh, trong con mắt sâu thẳm ngập sương mờ, “Vừa rồi chủ nhiệm gọi điện thoại tới...... hỏi em có muốn đến Tô Thành công tác 3 tháng hay không, anh nói xem em có nên đi không?”

Trong lòng Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn là chồng của cô, cũng giống như cuộc đời cô, người hướng dẫn cho cô, giờ phút này, cô nhìn anh, khàn giọng hỏi.

Lăng Bắc Hàn nhìn cô thật sâu, trong lòng dâng lên một nỗi khổ sở, không ngờ tốc độ của Trình Ngọc Bách lại nhanh như vậy, “Nên đi a, tại sao lại không đi? Chỉ cần có lợi cho công việc của em, cũng nên đi!” Anh đưa tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, kiên định nói.

“Nhưng đi Tô Thành, càng không thể gặp anh......” cô mất mác nói.

“Chỉ là ba tháng, cũng nhanh mà! Duyệt Duyệt....... Sống cùng một người lính như anh, nếu công việc không bận rộn, sẽ rất khổ!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, trầm giọng nói, trong lòng đầy vẻ không muốn.

Úc Tử Duyệt cảm thấy anh nói rất có lý, mình bận rộn cũng sẽ không có thời gian nhớ nhung anh, cô nặng nề gật đầu, “Vậy em đi! Ưmh......” cô vừa mới nói xong, cái miệng nhỏ đã bị anh chặn lại, cả người bị anh ôm lấy, chạy thẳng tới phòng ngủ......

Lần này, so với tất cả những lần trước, anh mãnh liệt muốn cô, mỗi lần tiến vào đều giống như một lần cuối, đi vào thật sâu, không thể rút lui.....

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 157: Nợ Em, Anh Sẽ Trả