Truyện tranh >> Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi >>Chương 81: Ngươi chẳng là cái quái gì cả!

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 81: Ngươi chẳng là cái quái gì cả!

Sáng hôm sau khi vác theo túi to túi nhỏ đồ ăn sáng đến văn phòng, thì các người đẹp của phòng đều đang ríu ra ríu rít khác hẳn mọi ngày.

Một đám các cô gái trang điểm mỹ miều, phấn thơm nức mũi đang xúm xít tụ tập bên tờ công văn thông báo dán trên tường phòng làm việc, các cô ấy nhìn một lượt bảng thông báo và đang hớn hở bàn tán cái gì đó.

Lần đầu tiên mang đồ ăn sáng đến mà không có ai hưởng ứng, Dương Thần hơi bực mình, hiếu kỳ chạy lại xem, đó là một tờ thông báo về kỳ nghỉ du lịch tập thể.

Phúc lợi ở Ngọc Lôi nổi tiếng khắp Trung Hải về các chính sách đãi ngộ, vậy nên năm nào cũng có tổ chức cho các nhân viên công ty một kỳ nghỉ du lịch, thứ nhất là để nâng cao tinh thần làm việc, hai nữa là để tăng cường tình đoàn kết tập thể.

Trương Thái mặt mày hớn hở, nét mặt hồng hào, nhìn thấy Dương Thần đến liền cười vỗ vỗ ngực Dương Thần:

- Dương Thần, anh xem này, năm nay có rất nhiều địa điểm du lịch để lựa chọn, tôi cũng không biết nên chọn đi đâu nữa.

Dương Thần xem kỹ các danh mục lựa chọn trên công văn, đúng là rất phong phú, không chỉ có một lộ trình du lịch nội địa độc đáo từ Vân Điền, Tây Bắc đến Tam giác Châu, còn có một số nơi ở Thái Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc, đương nhiên phí du lịch ở các khu vực khác nhau cũng không giống nhau, vậy nên sự sắp xếp cho nhân viên cũng là luân phiên, bên tài vụ sẽ cân đối điều chỉnh, nếu tiền du lịch còn thừa nhiều thì sẽ chia thưởng cho nhân viên.

- Mọi người chọn đi đâu?

Dương Thần hỏi.

- Tất nhiên là đi Nhật Bản rồi, thời gian này ở đó đang là mùa đông, đi như thế vừa vặn có thể đi ngắm tuyết ở Hokkaido, lãng mạn lắm đó!

Một cô gái tươi trẻ tràn đầy sức xuân nói.

- Tôi muốn đi Hàn Quốc, biết đâu lại gặp được mấy anh chàng ngôi sao đẹp trai ấy chứ.

- Tôi thấy có mà là cô muốn đến đó đi thẩm mỹ thì có, ha ha.

- Cô muốn chết hả…

Đám các cô gái trêu đùa nhau ầm ĩ.

Lưu Minh Ngọc hào hứng hỏi:

- Dương Thần, anh muốn đi đâu, không thể không chọn đâu, đây là hoạt động tập thể, không tham gia sẽ bị tập thể coi thường.

- Cô này…

Dương Thần vẫn không dự định sẽ đi, dù sao thì mình mới về nước có hơn nửa năm, thực ra không hề có hứng thú đi phiêu diêu nước ngoài nữa, nhưng nếu nghe thế mấy người đẹp sẽ nổi giận đùng đùng mất, nên chỉ bối rối nói:

- Mọi người đi đâu thì tôi đi đấy, thực ra tôi thấy mấy địa điểm trong nước cũng tốt, đi xa chẳng thú vị gì cả, mấy cảnh đẹp nước ngoài còn thua xa phong cảnh của Hoa Hạ.

- Hừ.

Triệu Hồng Yến nhăn nhăn mũi:

- Anh từ nước ngoài về nên mới nói như thế, chúng tôi thì rất hiếm khi được ra nước ngoài, đến cả máy bay cũng chỉ mới được ngồi một vài lần.

- Đúng rồi đúng rồi, đến lúc đi cùng chúng tôi, thì tiện thể giúp chúng tôi xách đồ nhé!



Trương Thái hào hứng vỗ tay, nói xong thì vui vẻ chạy đi lấy đồ ăn sáng.

Giữa lúc văn phòng đang náo nhiệt bàn tán, Mạc Thiện Ny mặc chiếc váy xám nhạt gọn gàng đột nhiên bước vào, dáng người yểu điệu mềm mại, đôi tất trắng ôm sát phía dưới chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon thả, trên tay mang chiếc túi công sở, cặp kính tròn gọng bạc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đứng đó toát lên một khí chất mạnh mẽ.

Chỉ trong giây lát phòng làm việc bỗng trở nên yên tĩnh, các nhân viên nữ hớt hải chạy về chỗ của mình, ngước mắt nhìn sếp không dám làm ồn nữa.

Mạc Thiện Ny bước vào, tiếng giày cao gót kêu lộp cộp, giọng cô khoan thai cất lên:

- Kỳ nghỉ là vào mùa đông, có được đi hay không thì phải xem thành tích làm việc của mọi người, đừng trách tôi không nhắc trước…

Mãi đến khi Mạc Thiện Ny bước vào phòng làm việc, đám nhân viên nữ mới nhỏ tiếng thì thầm.

- Xem ra mấy hôm nay tâm trạng của sếp không tốt.

- Chắc là áp lực công việc lớn quá, tuy đã lên chức Phó tổng rồi nhưng cũng không dễ làm đâu.


- Hay là nhiệm kỳ kết thúc sớm?

- Suỵt, cẩn thận bị nghe thấy bây giờ.

Dương Thần có chút khó hiểu, hình như mấy hôm nay Mạc Thiện Ny cũng ít đến chỗ Lâm Nhược Khê, hôm nay cũng không lấy đồ ăn sáng trên bàn mình, xem ra trong lòng đang ngổn ngang tâm sự.



Trời nhá nhem tối, đã đến giờ tan sở, Dương Thần đang băn khoăn xem có nên đến thăm nhà ông Lý hay không, lâu rồi không liên lạc, trong lòng cũng thấy hơi nhớ cô bé Lý Tinh Tinh, không biết ở trường cô ấy có bị Tưởng Thạc quấy rầy không, nhưng không đợi Dương Thần gọi điện thoại đến thì vú Vương đã gọi đến trước cho hắn rồi.

- Cậu à, có người khách đến tìm cậu.

Bà Vương nói trong điện thoại.

- Có khách ạ? Là ai?

Dương Thần không nhớ ra người nào mình quen biết mà lại biết địa chỉ nhà mình.

Bà Vương hơi ú ớ:

- Tôi cũng không biết, nhưng xem ra không phải người tốt, trông đều không có vẻ gì đứng đắn, nói chuyện hơi cáu gắt.

- Đều? Nghĩa là có rất nhiều người ạ?

- Cậu à, hay là cậu cứ về nhà xem tình hình thế nào đã.

Vú Vương rõ ràng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi lái xe về đến nhà, vừa mới xuống xe, Dương Thần đã nhìn thấy hai chiếc Passat đen sì, nhưng điều đáng chú ý là biển số, biển 0007 và 0008, chữ màu đỏ nổi bật, mặc dù Dương Thần không nắm rõ về nhiều cơ quan ở trong nước Hoa Hạ, nhưng cũng biết loại xe này chắc chắn là thuộc về nhà nước.

Không đợi Dương Thần bước vào cửa, mấy tên mặc áo đen đã bước ra khỏi nhà, vẻ mặt nghiêm khắc, hơi có phần ngạo mạn, bộ ngực to lớn vạm vỡ.


- Vị này là ngài Dương?

Một người có vóc dáng cao lên tiếng hỏi.

- Mời anh đi theo chúng tôi.

Lời nói này hoàn toàn như một lời ra lệnh, Dương Thần tự nhiên thấy bọn họ thật khó gần, ra lệnh cho ta sao? Từ mười năm trước đã không còn tồn tại kiểu người hay ra lệnh như thế nữa rồi.

- Các người là ai? Tôi không muốn theo các người đi đâu hết, tôi không phải là trẻ lên ba, các người không bắt cóc tôi được đâu.

Dương Thần cười nhạt nói.

Tên có dáng người cao kều lạnh lùng nói:

- Anh không cần hỏi điều đó, chỉ cần làm theo chúng tôi, anh không có quyền được hỏi.

- Nước Hoa Hạ từ lúc nào lại trở thành xã hội phong kiến thế này? Cái này xem ra phải xem xét lại về quyền tự do cá nhân rồi, các người không hỏi rõ trắng đen phải trái đã bắt tôi đi cùng, như thế này có khác gì bắt cóc đâu?

Tên có dáng cao kều cười lạnh lùng:

- Dương Thần, tôi hỏi lại anh, có đi hay không, anh phí lời với chúng tôi cũng không có tác dụng gì đâu.

Lúc này vú Vương bước từ trong nhà ra, nhìn thấy cảng tượng đang xảy ra, bà kinh ngạc lớn tiếng quát:

- Đám người các ngươi làm sao vậy hả? Cậu của chúng tôi không phải là phạm nhân, các người dựa vào đâu mà nói bắt là bắt chứ?

Phải biết rằng bây giờ trong lòng vú Vương, Dương Thần chính là người đàn ông chủ gia đình, cũng là người mà cả bà và Lâm Nhược Khê đều vô cùng yêu quý, mặc dù Lâm Nhược Khê không nghĩ vậy, nhưng vú Vương từ lâu đã coi Dương Thần như người thân, hôm nay đám người kia đột nhiên định cưỡng ép Dương Thần đi, vẻ mặt không phải người lương thiện, vú Vương đương nhiên không chịu rồi.

Trong mắt tên có dáng cao kia ánh lên vẻ chán nản, hắn khoát tay, đám người mặc âu phục từ phía sau chạy lên xốc tay vú Vương đưa vào trong nhà, chẳng thèm để tâm đến việc bà ra sức la hét phản kháng.

Nhìn thấy cảnh đó, hai mắt Dương Thần lập tức cau lại, không thèm chú ý đến vây cánh của đám người kia là ai, là cái sức mạnh bí mật kinh thiên động địa nào ở Hoa Hạ, việc này tuy rằng sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, nhưng xem ra lúc này không thể chịu được cảnh bọn chúng cưỡng ép trói tay vú Vương vốn yếu đuối.


- Các người hôm nay không cần phải quay về nữa đâu!

Dương Thần cho chìa khóa xe BMW vào túi quần, sắc mặt lạnh lùng nói.

Tên cao kều biết rõ được ý định của Dương Thần, bất thần lớn tiếng cười:

- Dương Thần, chúng tôi nói là “mời” là đã xem trọng anh rồi, tôi nói thật cho anh biết người đó muốn gặp anh chính là phúc lớn anh tu mấy kiếp mới được đấy, theo ý chúng tôi thì cứ bắt anh như bắt kẻ tình nghi phạm pháp, đỡ rách việc, nhưng người đó lại rất khoan hồng độ lượng, muốn gặp mặt anh trước và không tán thành việc đó, người đó cho rằng anh thông thuộc mấy ngón công phu, nhưng trong mắt chúng tôi, anh chẳng là cái quái gì cả.

- Anh nói lắm lời thừa thãi quá đấy!

Dương Thần không kiên nhẫn thêm nữa tiến dần về phía tên cao kều.

Mắt tên cao kều chợt lóe lên một tia độc ác, hắn quát lớn:


- Bắt lấy hắn!

Vài tên lực lưỡng mặc đồ Tây nhanh chóng tiến đến Dương Thần, đôi tay như kìm sắt định giữ chặt lấy tay Dương Thần.

Dương Thần đương nhiên không để cho bọn chúng được vừa ý, không đợi cánh tay của họ chạm vào vai, đôi tay Dương Thần đã tạo thành hình móc câu mổ vào tay của hai tên thủ hạ, nhẹ nhàng mà đầy sức mạnh.

- Á!

Hai tên hộ pháp gần như không thể phản ứng kịp, thấy hai tay chỗ bị đánh đau thấu xương.

Nhưng không đợi bọn chúng tiếp tục động thủ, Dương Thần lại giang rộng hai tay, kẹp chặt cổ của hai tên hộ pháp, đập thật mạnh vào nhau.

- Ầm!

Hai tên đập đầu vào nhau, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.

- Các người lên hết cả đây, tôi chán đánh từng người một rồi.

Dương Thần lại đi về phía tên cao kều, khuôn mặt lạnh lùng toát lên một chút điên cuồng.

Những kẻ này thực sự đã làm ta tức giận, đã lâu máu nóng trong người không sôi sục như thế này.

Tên cao kều cuối cùng cũng đã nhận ra rằng vấn đề không đơn giản, vẻ mặt nghiêm trọng, cơ bắp khắp người cũng căng thẳng, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho 5, 6 tên cùng vây chặt lấy Dương Thần.

Mấy kẻ này rõ ràng đã được rèn luyện nhiều về chiến thuật bao vây, hơn nữa lại được huấn luyện kỹ năng võ thuật của bộ đội đặc chủng, vì thế động tác nhuần nhuyễn, ra đòn tàn độc, khi đã lâm trận thì cực kỳ chú ý và kiên quyết.

Người ta vẫn thường nói rằng, người càng đông sức mạnh càng lớn, có đông người thì kiếm được nhiều củi, nhưng khi đứng trước một sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều trở nên yếu ớt bạc nhược.

Không đợi mấy tên đó cùng bao vây lại đồng loạt tấn công, Dương Thần thẳng tay tóm chặt lấy cổ tên cao kều.

- Ông nghĩ đơn giản quá đấy!

Tên cao kều cho rằng Dương Thần vốn khinh thường mình nên mới ra tay trực tiếp như vậy, hắn nổi giận đùng đùng xoay người thật mạnh, đá trúng cánh tay Dương Thần.

Dương Thần không khỏi cười thầm, cánh tay hoàn toàn không có dấu hiệu gì thay đổi, đồng thời chụp lấy tên cao kều, cánh tay bị cái chân đi giày da kia hung hăng đạp vào nhưng vẫn không hề hấn gì, vẫn nắm chặt như cũ cổ của tên cao kều.

Trong lòng luôn tự hào, tên cao kều hiểu rằng đôi chân mình có sức mạnh ghê gớm, cho dù là một khối đá cẩm thạch thì chắc chắn cũng bị vỡ vụn rồi.

Tiểu tử này mình đồng da sắt hay sao?

Dương Thần cũng chẳng cho hắn nhiều thời gian để suy nghĩ, sau khi ra đòn nhanh như chớp, trực tiếp tóm cổ được tên cao kều, dùng sức bóp chặt, từ từ lúc đánh lúc nghỉ, rồi lại nâng tên đó lên khỏi mặt đất dễ như nâng một con chim nhỏ.

Mấy tên thủ hạ còn định tấn công nhìn thấy cảnh này, đều run sợ không nói nên lời, vốn tưởng rằng tên nhóc vắt mũi chưa sạch này sẽ bị đại ca đập gãy tay, chứ ai ngờ được đòn cước mạnh như thế của đại ca cũng chẳng ăn nhằm gì cả.

Tên cao kều bị nhấc lên khỏi mặt đất, nhẹ như đang nhấc một con búp bê vải, gã không ngừng khoa chân múa tay định tấn công Dương Thần, nhưng Dương Thần mới chỉ hơi động thủ, tên cao kều đã thở dốc, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm, gần như chẳng còn sức lực để phản kháng.

- Câu này giờ trả lại cho ngươi đấy, ngươi chẳng là cái quái gì cả.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 81: Ngươi chẳng là cái quái gì cả!