Truyện tranh >> Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi >>Chương 28: Tôi tự hào tôi bán thịt dê

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 28: Tôi tự hào tôi bán thịt dê

Biểu hiện vô cùng xuất sắc của Dương Thần đã nhận được sự chú ý của toàn bộ nhân viên của công ty Quốc tế Ngọc Lôi. Không ít nhân viên nữ trong công ty đều lấy nam nhân viên bác học này ra làm đề tài đàm đạo trong các cuộc tụ tập tán phét. Vẫn chưa chính thức công tác, Dương Thần đã được đại đa số nhân viên biết đến.

Sau khi kí hợp đồng thử việc ngay lúc đó, Dương Thần được Mạc Thiên Ny dẫn vào ban quan hệ xã hội ở tầng 18 lầu Ngọc Lôi, cả tầng lầu đều là địa bàn của ban Quan hệ xã hội.

Vừa tiến vào khu làm việc, không ít người đã đứng dậy vỗ tay hoan nghênh sự có mặt của Dương Thần. Dù sao thì tuyệt đại đa số họ đều là nhân viên nữ, có thể có một đồng nghiệp nam vào công ty thì các cô đều lấy làm vui mừng.

Sau khi để Dương Thần giới thiệu sơ qua, Mạc Thiện Ny để anh đi vào văn phòng của trưởng phòng.

Phòng làm việc ngòai mấy chậu lan quân tử cắt tỉa tỉ mỉ được bài trí đơn giản thì không còn gì khác, bàn làm việc gọn gàng, không cầu kỳ cùng với bức tường treo đầy các loại bảng biểu cùng tiến trình công việc đều tỏ ra chủ nhân nơi này có tố chất làm việc tốt cùng tác phong làm việc hiệu quả cao.

Dương Thần vẫn rất ngưỡng mộ cấp trên của mình, người phụ nữ này biểu hiện mỹ miều ưu tú, nhưng chủ yếu là sự tự tin và trí tuệ làm cho người ta không thể nảy sinh tư tưởng xem thường, có thể thấy với tuổi đời còn trẻ như thế đã ngồi ở vị trí cao như vậy của một công ty lớn cỡ này, không chỉ cần xinh đẹp là có thể.

- Mời ngồi, anh muốn uống chút gì không?

Mạc Thiện Ny cười ôn hòa.

- Không cần, tôi không khát.

Dương Thần lắc đầu.

Mạc Thiện Ny nhìn anh cười lắc lắc đầu rồi đi đến bình nước rót một cốc nước đem lại cho anh ta.

- Tôi hỏi anh muốn uống chút gì không phải là để anh giải khát mà ý là muốn chuẩn bị nói chuyện với anh. Anh nói anh không khát chẳng phải là từ chối nói chuyện với tôi sao? Sau này anh sẽ là một nhân viên của ban Quan hệ xã hội chúng ta rồi, ám hiệu đơn giản này không thể mơ hồ được đâu.

Dương Thần có chút bối rối, vừa đến công ty đã bị cấp trên phủ đầu liền cười có phần ngượng ngập:

- Việc này, cô Mạc, tôi là người thô lỗ, chạy vặt hay gì đó cũng được, còn những việc bàn công chuyện hay gì gì đó thì đúng là không biết.

- Tôi không tin tinh thông tiếng Ý, tiếng Đức và có thể liếc mắt đã nhận ra tác phẩm thủ công của nhà thiết kế bậc thầy người Ý một cách không do dự lại có thể là người thô cục.

Đôi mắt đẹp của Mạc Thiện Ny sáng ngời nhìn thẳng Dương Thần dựa nửa người vào bàn làm việc, dáng người lả lướt thướt tha.

- Chuyện này…



Dương Thần không có cách nào phản bác lời nói sắc bén của Mạc Thiện Ny mà chỉ mân mê tay đáp:

- Cô Mạc, không biết là cô có tin hay không, tôi chỉ đến tìm việc, thực tế là đến quan hệ xã hội là gì tôi cũng không được rõ, bây giờ hợp đồng đã ký tôi sẽ cố gắng để làm, tôi chỉ nói thật vài lời như vậy thôi.

Mạc Thiện Ny nhìn vẻ mặt Dương Thần không giống giả bộ liền thay đổi chủ đề:

- Tôi vừa xem qua hồ sơ của anh, hồ sơ anh cung cấp rất ít. Chỉ có một bằng thạc sỹ quản lý marketing của trường đại học Harvard, thế nhưng trong số tất cả ứng viên, chỉ có anh có bằng thạc sỹ của liên minh nên anh được đặc cách đưa vào danh sách phỏng vấn sau cùng. Nhưng theo như đến hôm nay thì chúng tôi cũng không nhầm lẫn, ít nhất thì về lĩnh vực ngoại ngữ và trang phục thì anh cũng vô cùng xuất sắc.

- Do may mắn, may mắn thôi


Nghe những lời của vị sếp xinh đẹp như loạt pháo tấn công, cho dù là Dương Thần có đầy đạn quanh đầu cũng không tránh khỏi đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Mạc Thiên Ny có chút không hải lòng với lý do có phần thô thiển của Dương Thần, ngồi ở ghế của mình trầm mặc một lúc mới hỏi dò:

- Dương Thần, dù anh nói là không hiểu công việc của ban quan hệ xã hội vậy tại sao vẫn đến ứng tuyển?

- Nói thật?

- Không lẽ anh cảm thấy tôi muốn nghe nói dối sao?

- Tôi cảm thấy có thể cô sẽ thích nghe nói dối, nói thật sợ cô chịu không nổi.

Dương Thần có vè hơi ngượng ngùng mở miệng.

- Nói thật, tôi muốn nghe nói thật.

Mạc Thiện Ny có phần tức giận, nhân viên này không có vẻ gì là kính sợ cấp trên cả.

Dương Thần hít sâu một hơi:

- Được rồi, thực ra tôi đến ứng tuyển nguyên nhân chính là vì bà xã tôi muốn tôi kiếm một công việc văn phòng có chút thể diện.


- Vợ anh muốn anh tìm công việc có thể diện?

Mạc Thiện Ny cũng cảm thấy choáng, nhíu mày hỏi;

- Công việc trước kia của anh là gì?

- Ah, thực ra tôi bán thịt dê xiên nướng, chính là ở khu chợ phía Tây, không biết cô đã từng gặp tôi hay chưa, tôi mở sạp hàng cũng được nửa năm rồi.

Dương Thần có phần thật thà cười ha hả.

Mạc Thiện Ny cảm thấy muốn phát điên rồi, bán thịt dê xiên nướng? Lựa chọn chán chê từ một đám người tinh anh để chọn ra một người đủ tư chất, cuối cùng lại là một gã bán thịt dê xiên nướng?

- Tôi không thấy đây là một chuyện đáng cười, Dương Thần, tôi mong anh đừng lường gạt tôi, đó chỉ là lừa gạt bản thân anh thôi.

Mạc Thiện Ny cố gắng nói chuyện một cách hòa nhã.

Dương Thần nghe cũng thấy có phần buồn bực, chuyện này sao lại có thể là lường gạt, anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói

- Cô Mạc, cô có thể coi thường công việc của tôi nhưng cô không thể coi thường nhân cách của tôi, mặc dù tôi chỉ là người bán thịt dê xiên nướng, nhưng tôi không có lí do gì để vô duyên vô cớ lấy công việc của mình ra để làm trò đùa, tôi bán thịt dê, tôi tự hào.


Gương mặt xinh đẹp của Mạc Thiện Ny bỗng nhiên trắng bệch, cô nghiến răng nghiến lợi:

- Anh vẫn còn nói là không lừa gạt tôi? Người đàn ông bằng Thạc sỹ tốt nghiệp đại học Harvard, tinh thông hơn hai ngoại ngữ, có thể nhìn ra sản phẩm chế tác thủ công của Ý lại có thể là người bán thịt dê xiên nướng? Vậy những ứng viên khác, những người khác trong xã hội bọn họ làm gì? Không lẽ đều là những người bán hàng rong bán rau sao?

Không ngờ vừa nói xong, Dương Thần bỗng nhiên phải suy nghĩ, cúi đầu trầm ngâm một lúc sau bèn trả lời:

- Cô Mạc, liệu bọn họ đã từng bán rau hay bán hàng rong chưa thì tôi không biết, nhưng cô cũng có thể hỏi bọn họ.

- Anh, anh…

Mạc Thiện Ny chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, gã đứng trước mặt cô đầu óc để làm gì, hắn thật sự là người trái đất sao?

Nhìn thấy sếp đột nhiên khí huyết dâng lên, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, Dương Thần biết mình đã gây chuyện rồi. Chưa chính thức làm việc đã làm cho sếp giận như vậy, nhưng Dương Thần thực sự không biết làm thế nào mới được, tự mình nói dối thì người ta không buồn nghe, chỉ đành đương đầu chịu trận không nói năng gì.

Mạc Thiện Ny cũng được coi là nữ trung hào kiệt, mặc dù tức nhưng cũng còn điều tiết được, không để bộc phát, chỉ có điều nhìn ánh mắt nhìn Dương Thần không còn thiện chí như trước nữa, rõ ràng nhìn Dương Thần như một công tử chơi bời chỉ muốn làm cho cô vui mừng mới nghĩ ra những chiêu này, Mạc Thiện Ny cười nhạt:

- Được rồi, tôi không nhiều lời với anh nữa, bàn làm việc của anh ở phía ngòai cùng bên phải dãy thứ ba, đã thu xếp xong xuôi cho anh rồi, sẽ có người chuyên trách bàn giao công việc cho anh, anh có thể đi ra ngòai được rồi.

- Ồ, cảm ơn cô Mạc, tôi xin phép ra ngoài trước.

Dương Thần như vừa trút được gánh nặng, vừa đứng dậy lại như chợt nhớ ra điều gì đó bèn quay người lại cầm lấy chén nước trên bàn ngửa đầu uống ực một hơi cạn sạch rồi mới dùng tay áo chà miệng đi ra khỏi văn phòng.

Mạc Thiện Ny nhìn thấy cảnh này lại một lần nữa trợn mắt nhíu mày, chỉ cảm thấy không muốn nhìn thấy Dương Thần thêm chút nào nữa, nhưng chỉ nghĩ đến việc đã ký hợp đồng, nếu muốn sớm thanh lý hợp đồng với Dương Thần thì bắt buộc phải bồi thường một khỏan lớn, việc này bắt buộc phải nhận được sự đồng ý của chủ tịch mới được. Dù gì cũng là thời gian thử việc, lại là nhân viên của tổng công ty, không thể giống với các công ty con được.

Ngẫm nghĩ một chút, Mạc Thiện Ny vẫn quyết định gọi một cuộc điện thoại.

- Alo

Đầu dây bên kia một giọng nữ dịu dàng.

Mạc Thiện Ny do dự một lúc rồi nói:

- Chủ tịch, tôi muốn đuổi việc người hôm nay mới tuyển vào phòng quan hệ xã hội, hắn có vấn đề nghiêm trọng về thái độ, sự thành thực và năng lực, nguyên nhân cụ thể rất nhiều, tôi hi vọng có thể được chủ tịch phê chuẩn.

Người được gọi là chủ tịch trầm mặc một lát mới nói:

- Cô làm việc từ trước đến nay đều rất cẩn thẩn, nếu đã ký hợp đồng rồi vì sao lại hối hận nhanh vậy, cô hãy đưa tài liệu của gã đó cho tôi xem, xem xong tôi sẽ kết luận sau.

- Vâng thưa chủ tịch.

Mạc Thiện Ny gác máy sau có phần bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới mở kho hồ sơ, dùng mạng nội bộ của công ty gửi hồ sơ của Dương Thần đến phòng làm việc của chủ tịch.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 28: Tôi tự hào tôi bán thịt dê