Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 163: Tôi biết mà

Sát thủ không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ bạn không ngờ được người này lại là sát thủ.

Đôi vợ chồng từ lúc bắt đầu đến đã ngồi cách bàn mấy người ngồi không xa, nói chuyện rất khẽ, cũng giống những người khách khác đều ăn đồ ăn bình thường.

Quần áo của hai người cũng giống quần áo bình thường của giới thượng lưu ở HongKong, không có gì quá đặc biệt...

Có thể hai người này cố tình giả dạng bình thường như vậy, nhưng rồi lại đột ngột bắn một phát chí mạng vào trung tâm.

Như mành chỉ treo chuông, tất cả mọi người đều đang nín thở, hai sát thủ giả dạng vợ chồng đã lộ tung tích, dĩ nhiên là phải nổ súng về phía Dương Thần và Lý Mộ Hoa.

Pằng!Pằng!

Sau khi hai tiếng súng liên tiếp nổ lên, cảnh tượng lại như điên cuồng lên, những khách hàng chạy ra ngoài bất chấp chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết phải rời khỏi nơi khủng khiếp này thật nhanh mà thôi.

Lý Mộ Hoa đã nhắm mắt chờ chết, anh ta không phải là Dương Thần, vốn dĩ chẳng kịp nhanh chân chạy trốn, chứ đừng nói đến việc xông lên xử lí hai tên sát thủ.

Nhưng tiếng súng qua đi, Lý Mộ Hoa kinh ngạc phát hiện, bản thân mình không hề bị thương gì.

Ủa, bắn trật?

Mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến cho Lý Mộ Hoa lạnh cả người.

Không biết từ khi nào, trên chán vợ chồng hai tên sát thủ đó xuất hiện hai lỗ thủng lớn đầy máu,vết súng xuyên trực tiếp qua giữa hai lông mày.

Hai tên sát thủ tức giận mở to hai mắt, rồi ngã gục xuống, trong tay vẫn đang cầm khẩu súng đã được lên cò.

Hơ...

Jane vẫn bình tĩnh đứng ngoài quan sát mọi diễn biến, trên tay cẩm khẩu súng lục tinh xảo vừa mới nhả đạn ra của Thụy Sỹ, loại súng này chỉ có năm mili nhưng nếu dùng ở cự li ngắn thì uy lực kinh người.

Vừa rồi rất khẩn cấp, Jane vẫn bình tĩnh đối phó với hai kẻ giết người, cứu tính mạng của Lý Mộ Hoa.

Lý Mộ Hoa cảm thấy toàn thân xương cốt trong chớp mắt nặng như đeo chì, xụi lơ ngồi bệt xuống một góc, vừa đi một vòng từ cõi chết trở về, anh ta mau chóng khuỵu xuống.

Mặc Thiện Ny cũng bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy “cứu” Dương Thần chính là Jane, vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ, đối với người phụ nữ như vậy,đến cái quyền ghen tuông của bản thân cũng không còn nữa rồi.

Không sao chứ?

Dương Thần dịu dàng hỏi, âu yếm nhìn Mạc Thiện Ny đang bị dọa cho kinh hãi.

Mạc Thiện Ny trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, xảy ra nguy hiểm, người đầu tiên mà anh ấy quan tâm vẫn là mình, chứ không phải là Jane, như vậy chứng tỏ trong lòng anh ấy mình cũng chẳng kém cạnh gì Jane.

Điều này khiến cho Mạc Thiện Ny giật mình hiểu ra, là chính mình buồn lo vô cơ, nếu Dương Thần là loại đàn ông ghét bỏ xuất thân của mình như vậy, thì sao có thể giúp mình hết lần này đến lần khác, lại không cần báo đáp chứ, cho dù Jane kia có thông minh và xinh đẹp đi chăng nữa, lại là một cô gái xuất sắc, nhưng có lẽ, trong mắt anh ấy cũng không có gì đặc biệt.

Mình là mình, sao phải đi so sánh với người khác, Mạc Thiện Ny lại dâng lên niềm tự tin vô hạn, cười rạng rỡ nói:

Có anh ở đây, em tin rằng sẽ không có chuyện gì.

Dương Thần không hiểu tại sao cô gái này trong phút chốc lại tươi tỉnh ngay được, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng gật đầu trấn an.



Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Sao lại có người muốn giết chúng ta, Lý Mộ Thành không phải chết rồi sao? Lục Đào sợ bóng sợ gió chạy tới, la lên.

Lý Mộ Hoa thở hổn hển, ánh mắt đầy giận dữ,

Là Hứa Trí Hoành, gã quả nhiên không dễ dàng để cho chúng ta liên minh thành công.

Hứa Trí Hoành!?

Lục Đào ngoác miệng ra chửi bậy:

Thật ghê tởm, đây đúng là thủ đoạn xấu xa đến mức không thể xấu xa hơn được nữa! Làm như vậy, nếu quay về Trung Hải, thì chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?

Sẽ không như vậy đâu,

Mạc Thiện Ny lấy lại tinh thần, lập tức phân tích tỉ mỉ:

Nếu như quay về Trung Hải Hứa Trí Hoành tuyệt đối không dám động thủ, bởi vì HongKong có hoàn cảnh xã hội đặc thù, nhiều khi những thủ đoạn của bọn xã hội đen được cho phép. Nhưng anh nghĩ mà xem, nếu ở Trung Hải, Hứa gia cũng chỉ là gia tộc đứng thứ năm mà thôi, bọn họ làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ bị công kích, bị những đại gia tộc khác chèn ép. Dù ở phương diện chính trị, quân đội Hứa gia đều không mạnh bằng các gia tộc khác, bọn họ tuyệt đối không dám khinh xuất dùng thủ đoạn đối phó với chúng ta, điều này sẽ không có lợi cho bọn họ.


Lý Mộ Hoa đồng tình nói:

Không sai, Mạc tiểu thư phân tích rất chính xác, mặc dù đây là HongKong, nhưng Hứa gia cũng đừng tưởng có thể dễ dàng thuê sát thủ đến tấn công các vị như vậy, những ngày sau, tôi tuyệt đối không để bất cứ bọn ruồi nhặng nào đến quấy rầy nhã hứng của các vị.

Đến lúc này, vài tên vệ sĩ mới vội vội vàng vàng chạy đến bên Lý Mộ Hoa, bị Lý Mộ Hoa quở trách cho một trận, Lý Mộ Hoa lại dặn dò:

Lập tức điều động những anh em tinh nhuệ nhất, những ngày tiếp theo, nếu xảy ra bất cứ sai sót gì, thì các ngươi cứ coi chừng! Ngoài ra đi liên hệ với Hồng Hưng của Tưởng tiên sinh, ta cần mượn lực lượng của bọn họ, giám sát tất cả những sát thủ ra vào HongKong.

Sau khi đã bàn giao xong, Lý Mộ Hoa mới quay người lại, cúi rạp người xuống tỏ vẻ kính trọng với Jane đang yên lặng ngồi uống hồng trà:

Đa tạ ơn cứu mạng của Jane tiểu thư.

Jane nho nhã đặt cốc trà xuống, phong thái giống như quý tộc thời cổ xưa nhất:

Không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ làm việc tầm thường thôi, thực sự phát hiện ra sát thủ, lại còn nhắc nhở tôi là Dương Thần cơ.

Câu này nhắc nhở tất cả mọi người, mọi người đều thắc mắc nhìn Dương Thần kì lạ là tại sao anh ta lại có thể phát hiện ra tên phục vụ là sát thủ, hơn nữa còn rất am hiểu phương thức ám sát của sát thủ.

Dương Thần sờ sờ mũi, Jane này thật là, khiêm tốn thì lại khiêm tốn quá, cái gì tốt cũng đều đẩy cho người khác, không phải là đang tự tìm phiền phức cho mình hay sao.

Chỉ là trí nhớ của tôi trong chốc lát lại tương đối tốt, phục vụ ở quán ăn Tây bình thường đều nhận đúng một khách của một bàn, không thay đổi, để còn nhận tiền boa, vừa rồi tên phục vụ đó với người lúc đầu không giống nhau, hơn nữa gã không phải vắt khăn trên cổ tay theo quy định, mà là vắt trên tay của hắn, cái đó chỉ là do xem nhiều phim trinh thám, vài ngày gần đây lại luôn cảm thấy bị đe dọa nên mới chú tâm một chút.

Dương Thần thuận miệng bịa chuyện.

Trên thực tế, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của bản thân, có thể cảm nhận được sát khí không giống nhau, tuy nhiên đây cũng là vì, Hứa Trí Hoành mời phải tên sát thủ trình độ quá thấp, nếu là cao thủ thực sự, sẽ không dễ dàng mà để lộ sát khí ra như vậy.

Biết Dương Thần không phải là người bình thường Lý Mộ Hoa cũng không hỏi nhiều, sợ hỏi nữa Dương Thần sẽ không vui, nói vài câu cảm kích, sự việc cũng cứ thế qua.

Trung Hải, mưa thu khiến cho cả bầu trời chở nên mờ mịt, toàn bộ đại lục ướt sũng.

Tòa nhà khoa học kỹ thuật Đông Hoa của Hứa gia, cánh cửa văn phòng của chủ tịch tập đoàn Hứa Trí Hoành bị đẩy mạnh ra.


Mao Cầu ngậm thuốc lá, dẫm trên đôi ủng đi mưa, sải bước lớn tiến vào chiếc thảm nhung đặt trong phòng làm việc lớn.

Hứa Trí Hoành giương mắt lên, nhìn từ đầu đến chân Mao Cầu:

Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, vào thì phải gõ cửa, còn nữa, ngươi muôn đi bao nhiêu đôi giày đi mưa ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi có thể cởi chúng ra trước khi bước vào văn phòng của ta không hả? Ngươi có biết chiếc thảm này ngươi có thể mua được hàng nghìn đôi giày không hả?

Mao Cầu nhếch mép cười cười, đã quen thói bị ông chủ chỉ trích nên căn bản là y cũng chẳng thèm để ý tới:

Ông chủ cũng không biết làm thư kí, cũng coi như làm thư kí bị lão Mao tôi nhìn thấy hết rồi, cũng làm đếch gì có chuyện gì lớn, cùng lắm thì cùng làm, đập phá cửa làm gì, mất thời gian, cái thảm gì đó kia, lão Mao tôi không cần, tôi chỉ cần ủng đi mưa.

Đồ thất phu...

Hứa Trí Hoành nản lòng lẩm bẩm, đối với tên cấp dưới này gã cũng rất bất đắc dĩ, nhưng đúng là khẩn cấp thật, không thể thiếu gã được, chỉ kịp hỏi vào chuyện chính:

Chuyện ở HongKong như thế nào rồi?

Không thành, không biết từ đâu xuất hiện một cô gái da trắng, cho hai vợ chồng nhà kia đi luôn rồi, đó là một tay thiện xạ, hớ hớ... Không biết công phu lên giường của cô ta có phải cũng lợi hại như vậy...

Mao Cầu rất có cảm xúc.

Da trắng...

Hứa Trí Hoành nghĩ ngợi:

Phải điều tra cho rõ ràng cô gái phương Tây đó là ai, còn nữa, việc theo dõi nghiên cứu của tập đoàn Mộ Vân không được dừng lại, không để lọt bất cứ cơ hội bắt Lý Quang Tấn nào.

Mao Cầu đáp:

Vậy ông chủ, có cần phái thêm mấy tên sát thủ? Tên tiểu tử họ Dương đó mệnh thọ ghê, làm thế nào cũng không chết được.

Không cần,

Hứa Lực Hoành đứng lên, bước đến trước cửa sổ ốp đá hoa cương, nhìn trời mưa dầm dề đang bao phủ đất rừng Trung Hải, nói:


HongKong là đại bản doanh của nhà họ Lý, bọn chúng mới là địa đầu xà, Hồng Hưng, Đông Tinh, Tiểu Đao hội đều là đồng minh của bọn chúng, cơ hội của chúng ta chỉ có một lần, nhiều hơn, chỉ là thêm sự chê cười thôi.

Mao Cầu không cho như vậy là đúng:

Vậy thì bỏ qua sao?

Đương nhiên là không thể bỏ đi như vậy được, chỉ là, có những chuyện, làm được là tốt rồi, không nhất định là phải thành công, vậy mới là thành công.

Lại nói những chuyện mà tôi không hiểu rồi.

Mao Cầu lẩm bẩm một câu, lại dẫm đôi ủng đầy nước bước ra khỏi văn phòng, còn quên đóng cửa.

Hai hôm sau, trong quán cà phê hoàng hôn Hill của Lý gia, Dương Thần và Jane ngồi ở hai góc của chiếc bàn cà phê, mùi hương tinh khiết của Blue Mountain phảng phất xung quanh.


Không phải chỉ là mời tôi ra ngoài uống cốc cà phê đấy chứ.

Dương Thần nhìn Jane không nói năng gì, không khỏi cười hỏi.

Jane nhấp làn môi mỏng:

Sao, là nhớ vị Mạc tiểu thư kia sao? Yên tâm đi, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu, nói đến chuyện ngày mai mọi người đi Trung Hải, em cũng nên rời HongKong thôi.

Không phải là ý này, Thiện Ny mặc dù là người mà tôi khá để ý, nhưng vẫn chưa đến mức đấy, Dương Thần cũng biết Jane thuận miệng nói đùa vậy thôi, cũng không để ý gì.

Chỉ là em đang do dự, có nên hay không dùng hai ngày tự nghiên cứu làm quà tặng anh,

Jane hít sâu một hơi, lộ một nụ cười khôn ngoan,

Em quyết định rồi, hay là em tặng cho anh đi.

Nói rồi, rút ra từ túi quần bò một chai nhựa sẫm màu, bên ngoài chai không dán nhãn, thể tích bằng ngón tay cái, rất nhỏ.

Đây là cái gì? Thuốc? Dương Thần cầm lấy cái chai, mở nắp ra, phát hiện bên trong có khoảng mười viên thuốc màu nâu đen.

Sắc mặt Jane có chút phức tạp:

Mấy năm gần đây em luôn nghiên cứu làm thế nào để khống chế, trừ tận gốc căn bệnh quái ác của anh, mặc dù không thể có được phương pháp hoàn hảo nhất, nhưng thông qua phần lớn các thí nghiệm, hiểu được một số nguyên lý, đây là lọ thuốc thử nghiệm mà em đã hoàn thành trong tháng trước, em không đặt tên cho nó, bởi nó là phục vụ cho anh.

Tác dụng gì?

Dương Thần nhẹ giọng hỏi.

Có thể trong lúc anh không thể khống chế được bản thân, tính cưỡng chế sẽ giúp anh ổn định lại, nhưng...nếu thuốc sử dụng càng nhiều lần, thì hiệu quả sẽ càng kém đi, hơn nữa... sẽ khiến lần phát bệnh sau càng thêm dữ dội hơn.

Jane chậm rãi nói.

Nếu nói theo cách khác, đây là một loại thuốc độc mãn tính, nó có thể giảm đau khổ cho anh trong một khoảng thời gian ngắn, không phát điên, nhưng cuối cùng, có lẽ anh sẽ vì nó, mà đánh mất cả nhân tính.

Dương Thần trầm mặc, rồi cười đau khổ:

Em đang cứu anh hay là đang hại anh đấy.

Anh có thể lựa chọn không cần, em lấy nó ra, bởi em không muốn giấu anh.

Jane nhìn Dương Thần với ánh mắt xa xăm.

Em biết anh rồi đấy, anh không thể cự tuyệt nó, đương nhiên, anh hi vọng là không phải dùng đến nó.

Nói xong, Dương Thần cho lọ thuốc vào túi.

Jane thở dài,

Em biết rồi.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 163: Tôi biết mà