Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 147: Thích gì ở em?

Sau 15 phút suy nghĩ trôi qua, cuối cùng máy bay cũng cất cánh, mọi người thắt dây an toàn vào,không được đi lại lung tung, giọng nói của cô tiếp viên vang lên khiến tất cả mọi người đều quay về chỗ ngồi.

Dương Thần khẽ mỉm cười, tháo dây an toàn ra, lặng yên đứng dậy, đi vào trong khoang máy phía sau.

Mạc Thiện Ny vừa chợp mắt nhưng vẫn nghe thấy tiếng động, có chút nghi ngờ nhưng cũng không lên tiếng, lại tiếp tục nhắm mắt.

Để tiết kiệm không gian trong máy bay, nên thông thường nhà vệ sinh trên máy bay không có nhà vệ sinh nữ và nhà vệ sinh nam, trừ phi là thiết kế đặc biệt của những máy bay hạng sang.

Bây giờ Dương Thần đặc biệt thích thiết kế nhà vệ sinh của máy bay này, bởi vì như vậy, anh không cảm thấy ngại khi vào nhà vệ sinh nữ.

Bởi vì có một khoảng thời gian máy bay bị lắc lư, cho nên phòng vệ sinh đương nhiên không có người dùng, Dương Thần đã nhanh tay khoá cửa nhà vệ sinh lại.

Chưa đến một phút đồng hồ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: cốc, cốc, cốc….

Sau 3 tiếng gõ cửa, Dương Thần mở cửa.

Khoác lên mình bộ đồ màu lam mềm mại, cửa vừa mở, trong nháy mắt cô đã nhào vào lòng Dương Thần.

Không gian chật hẹp của nhà vệ sinh có thể chứa được hơn 5, 6 người. Lúc này 2 người dạng người ra cũng cảm thấy chật chội.

Sau khi Dương Thần thuận tay khoá nhà vệ sinh lại, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại, tay kia đặt vào ngực, dùng lực mà nhéo nhẹ vài cái, phát ra cả tiếng động.

- Anh…. nhẹ thôi, làm đau người ta rồi.

Giọng nói quyến rũ này đã đủ khiến đàn ông nổi điên rồi, Dương Thần hôn lấy cặp môi thơm, ngay lập tức cô đáp trả nồng nhiệt. Mặc dù hai người chỉ qua đêm có một lần nhưng hiểu nhau không ít, vì thật sự đêm đó rất khó quên. Hai thân thể đã quấn lấy nhau quá thuần thục.

Đôi môi mềm mại kia cuả An Tâm bị Dương Thần hôn nồng nhiệt. Cả hơi thở cũng bị đầu lưỡi thô bạo của Dương Thần chiếm lấy,ướt át quấn lấy nhau. Cô cũng hôn trả lại nồng nhiệt.

Cơ thể bé nhỏ của An Tâm dường như không là gì trong vòng tay Dương Thần. Họ vẫn tiếp tục quấn lấy nhau. Dương Thần ép cô vào tường nhà vệ sinh, kéo 2 chân cô vòng sau thắt lưng mình, giống như con bạch tuộc, đôi tay ngọc ôm lấy cổ Dương Thần,vuốt nhẹ xuống lưng, 2 chân quắt lấy thắt lưng săn chắc, xé toạc đôi tất đen để lộ ra đôi chân và đường cong quyến rũ.

Đôi giày cao gót bị ném xuống đất một cách không thương tiếc, chỉ mặc chiếc váy mỏng màu đen, lúc này mới biết được chủ nhân cuả nó buộc chặt lại.

Rất nhanh, Dương Thần một tay cởi cúc ngực chiếc áo đồng phục tiếp viên, ném qua một bên, rồi cởi luôn ba cúc của cái áo sơmi bên trong, để lộ ra cái áo ngực tím, màu tím kia càng tôn thêm làm da trắng mịn ở ngực, nhất thời làm cho Dương Thần bị mê họăc.

- Thật khó để tưởng tượng, nhưng quả thực là tạo hoá đã ban ơn cho tôi.

Một tay Dương Thần sờ vào chỗ đẫy đà, tay kia ghì chặt tạo thành lớp nhăn, nhưng nó trắng mịn khiến Dương Thần không đành lòng dùng sức, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể làm tổn thương rồi.

Nghe được lời khen ngợi của Dương Thần, An Tâm khẽ mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền. Nhưng trong đôi mắt long lanh ấy lại bùng nổ xuân tình mãnh liệt.

Dương Thần vuốt ve rất nhẹ nhàng, khiến cô thở hổn hển, cuối cùng không chịu nổi mà khẽ cắn vào tai Dương Thần:

- Tôi thích những người mạnh mẽ một chút, anh dám không?

- Chỉ sợ em không chịu nổi thôi.

- Rút súng của anh ra đi. Chàng kỵ sĩ.

An Tâm nở nụ cười quyến rũ, đột nhiên một tay Dương Thần vuốt ve xuống phía dưới, tay kia đã sớm ngẩng cao “sừng rồng” của hắn.

Bị khiêu khích như vậy, Dương Thần còn có thể nhẫn nại được sao, cười gian tà. Đột nhiên ép An Tâm lên tường, rồi lại đặt xuống đất.

Hai chân An Tâm như nhũn ra, không biết ý đồ của Dương Thần là gì, chỉ thấy Dương Thần nhanh như chớp đã ghì chặt phía dưới.



Đột nhiên “vũ khí” xuất hiện ngay trước mắt khiến trong lòng cô có chút e ngại. Ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Dương Thần. Đã xem qua nhiều lần phim X rồi, cô ta đương nhiên biết nữ nhân là phải để nam nhân ấn vào ở phía dưới.

- Lớn quá, em lại không có kinh nghiệm, không được…

- Không thử làm sao biết được?

Nói xong, Duơng Thần thoáng cái đã đè lên người cô, cô không thể không nhắm mắt lại, mở rộng bờ môi anh đào ra.

Đã nửa năm qua không được hưởng thụ cái cảm giác này, Dương Thần sảng khoái thở phào một cái, tuy kỹ xảo của An Tâm không mới lạ. Căn bản là không biết cách chiều đàn ông. Nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn thấy bộ đồ đồng phục tiếp viên màu lam, và khuôn mặt đoan chính ấy, nghĩ đến người phụ nữ vì mình mà làm như vậy, trong lòng cảm thấy thích thú hơn nhiều so với cảm giác thật của cơ thể.

Sau mười mấy phút trôi qua, An Tâm không thở nổi, mồ hôi đầy tràn đầy trên khuôn mặt.

Dương Thần cũng đau lòng, liền ôm lấy cô ta, hôn thắm thiết, rồi lại đặt cô ấy sát vào tường. Từ phía sau kéo chiếc váy đồng phục của An Tâm xuống, để lộ ra cặp đùi trắng ngần.

An Tâm nhanh chóng nhắm mắt lại, mông hơi nâng lên, để lộ ra đường cong quyến rũ, tuy rằng đây là lần đầu tiên làm tư thế xấu hổ này, nhưng ngược lại cô lại cảm thấy kích thích vô cùng.


Trong nháy mắt,khi Dương Thần tấn công từ phía sau, tuyệt nhiên không thể biết được 2 người giờ đang ở độ cao nào, bên trong toilet của máy bay chật hẹp này ngoài 2 linh hồn và da thịt đang quấn lấy nhau kia thì không có ai khác.

Hơn nửa giờ sau, cuộc chơi kết thúc, hai chân của An Tâm sớm đã không đứng vững mà nhẹ nhàng ngã vào lòng Dương Thần, mặt đỏ ửng, quần áo xộc xệch, giống như một dòng nước suối, hổn hển hưởng thụ cảm xúc mãnh liệt sau những hạnh phúc ngọt ngào.

Dương Thần một tay vuốt ve cặp đùi trắng mịn của An Tâm, hỏi:

- Sao em lại làm tiếp viên hàng không?

- Em vốn là tiếp viên hàng không mà.

An Tâm đáp lại:

- Bởi vì không muốn đi theo con đường mà ba em đã chọn, cho nên khi chưa tốt nghiệp em đã đi làm tiếp viên hàng không rồi, chỉ có làm việc trên máy bay em mới có thể chứng minh năng lực của mình cho ba em thấy được.

- Ba em có đồng ý không?

- Chủ tịch hãng hàng không này là chú của em, khi còn trẻ rất thích mẹ em, từ nhỏ cũng rất quý em. Em nói muốn làm tiếp viên hàng không, ông liền đồng ý ngay, dù ba em không đồng ý thì ông cũng chẳng có cách nào cả.

An Tâm cười tinh quái.

Dương Thần mỉm cười, nhưng cũng không thể nói vậy được:

- Chồng em đâu, có còn đến làm phiền em không?

An Tâm lắc đầu:

- Em không muốn nhắc đến anh ta nữa, em nói với ba em rồi, nếu mà còn ép em, em sẽ tự sát. Có thể là sau khi anh ta nhìn thấy em nổi khùng lên liền sợ chạy mất dép rồi cũng nên. Dù sao thì em vẫn còn trẻ mà, cứ làm tiếp viên hàng không mấy năm đã rồi tính. Sau này có thể anh ta sẽ lấy người khác, em cũng không phải đau đầu nữa.

- Anh vừa mới có một quyết định. Dương Thần cười nói.

An Tâm tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:

- Cái gì cơ?

- Lần trước đã nói rõ ở đồn cảnh sát rồi còn gì, nếu có gặp lại, em phải sinh cho anh một đứa con. Bây giờ chúng ta tính sao đây?


An Tân ngẩn người ra, hơi lúng túng.

- Anh thật sự muốn em sinh cho anh một đứa con hay sao. Chúng ta không thể được. Ba em không đồng ý em gả cho anh đâu.

- Anh cũng chưa nói muốn kết hôn với em mà.

Dương Thần mỉm cười nói:

- Anh cũng kết hôn rồi. Bà xã của anh cũng xinh lắm.

- Vậy ý anh là sao, anh định đùa em sao!

An Tâm thở hổn hển, nghe đựoc Dương Thần đã có vợ con, trong lòng cảm thấy không vui.

- Không phải là đùa giỡn.

Dương Thần thật lòng nói:

- Anh không muốn em thuộc về bất cứ người đàn ông nào khác, em phải là người phụ nữ của anh, bằng không, anh sẽ khiến ngưòi đó phải chết.

An Tâm vừa định nói Dương Thần hay nói giỡn, thì cô thấy trong ánh mắt của người đàn ông này là sự chân thật, mặc dù lời nói không bay bổng gì, nhưng trong ánh mắt lại làm người ta không thể không tin đuợc. Lời nói này không phải thuận miệng mà nói ra ¬– hắn thật sự sẽ giết người!?

- Anh đừng làm như vậy có được không…em…em sợ…

An Tâm cúi đầu xuống lắp bắp nói.

Dương Thần khẽ hôn lên trán cô, mỉm cười:

- Làm sao phải sợ, anh cũng không phải là muốn giết người, chẳng qua chỉ là muốn nói em thuộc về anh thôi.

- Làm sao anh có thể ngang ngược như thế được cơ chứ,như thế là cướp đi tuổi thanh xuân của em rồi còn gì.

An Tâm nhỏ giọng trách móc.


- Trên thế giới này không có gì gọi là công bằng cả, buổi tối hôm đó khi mà em dẫn anh đến khách sạn thuê phòng, em đã phải biết chắc có ngày hôm nay rồi. Có thể em nghĩ anh ngang ngược, thô lỗ, nham hiểm, độc ác, nhưng anh có thể đảm bảo với em, mỗi câu anh nói đều là thât lòng, anh yêu em, cho nên muốn em là người phụ nữ cuả anh. Nếu em vẫn hoài nghi khả năng của anh, anh không ngaị giết hết những người đàn ông ở bên cạnh em, thậm chí là ba của em.

Dương Thần nói rất bình thản, nhưng trong lòng lại chất chứa bao suy nghĩ, khiến cho An Tâm càng bị xúc động.

Thật lâu sau đó, An Tâm thở dài một tiếng:

- Anh thật xấu xa, anh thích cái gì ở em chứ?

- Thích một người, không có lý do nào cả, nhưng ghét một người thì có vô vàn lý do.

An Tâm bĩu môi:

- Có phải đối với người đàn bà nào anh cũng nói như vậy phải không?

- Không phải, em không phải là người anh yêu nhất, nhưng lại là người phụ nữ đầu tiên khiến anh nói như vậy.

Dương Thần nói.

- Nếu em trở thành người của anh, liệu có phải cả đời này em chỉ là tình nhân của anh thôi sao?

- Nếu như em không ngại, hoàn toàn có thể ngồi uống trà nói chuyện cùng với vợ anh, anh không có ý kiến gì, chỉ là xem bản lĩnh của em thế nào.

Dương Thần cười nói.

An tâm đưa đôi bàn tay ấm áp xoa lên mặt Dương thần, mắt đẫm lệ:

- Dương Thần, anh khiến em không có cách nào từ chối anh được, nói cách khác, em thât sự đã bị anh chiếm giữ rồi. Nhưng em không thích cảm giác bị chiếm đoạt, anh có thể để em tùy hứng không?

- Cái gì mà tuỳ hứng cơ chứ?

An tâm giơ 1 ngón tay lên khẽ nói:

- Trong vòng 1 năm, nếu như chúng ta vẫn có thể gặp nhau, không phải anh cố ý tìm em, cũng không phải em cố ý tìm anh. Nếu như chúng ta có thể găp laị, em nhất định nghe theo anh, làm tình nhân của anh, sinh con cho anh, làm người phụ nữ của anh.

- Nếu như không gặp nhau thì sao?Dương Thần khẽ mỉm cười hỏi, trên thực tế vấn đề này đối với hắn mà nói rất đơn giản, chỉ cần hắn tình nguyện, nhất định tìm được An Tâm, về phần có cố ý hay không, ai có thể nói tuyệt đối được cơ chứ?

- Nếu không gặp nhau….. An Tâm buồn bã nói:

Như vậy chúng ta không có duyên rồi, nhưng em sẽ không để anh gặp người đàn ông khác đâu, anh sẽ giết người ta mất…

Phụ nữ bao giờ cũng có cảm tính, đối với An Tâm mà nói, từ nhỏ cô đã thiếu cảm giác an toàn rồi, càng tin tưởng cái gọi là “Duyên phận”, rất kiên định với tư tưởng này.

- Được, anh đồng ý, nhưng em không được chơi xấu nhé.

Dương Thần cười nói.

An Tâm mím môi, vô cùng thẹn thùng, nhìn hắn như khinh thường:

Đều đã bị anh làm hại rồi, em còn có thể đi theo ai được nữa.

Sau khi hai nguười mặc quần áo chỉnh tề, từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc không quá một giờ.

An Tâm mở cửa nhà vệ sinh ra, nhìn thấy có vài hành khách cả nam lẫn nữ đang đứng ngoài, bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía cô, tất nhiên đang chờ được vào nhà vệ sinh.

An Tâm chỉ ngượng ngùng cười với mọi người xung quanh, lập tức chạy về phòng làm việc.

Vừa có một hành khách nữ vào nhà vệ sinh, Dương Thần đi ra ngay.

Hành khách ở đây đều ngây người ra ——cả nam và nữ cùng vào một nhà vệ sinh.

Dương Thần thấy ánh mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, bất mãn mà lớn tiếng nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, con trai đứng đi tiểu, con gái ngồi, cùng nhau đi vào nhà vệ sinh có vấn đề gì sao!?

Nói xong, Dương Thần quay người trở về khoang máy.

Chỉ còn lại vài hành khách, nhìn trong nhà vệ sinh chỉ có duy nhất một bồn cầu, ngẩn người ra….

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 147: Thích gì ở em?