Truyện tranh >> Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi >>Chương 127: Anh quên nói với em

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 127: Anh quên nói với em

Lâm Nhược Khê rất không vui khi nghe thấy lời nói như vậy. Cái gì mà cô không thể khởi động được chứ? Còn hắn thì khởi động được? Ô tô chẳng lẽ còn phải phân biệt người khởi động là ai hay sao? Hay là hắn cảm thấy mình lợi hại hơn cô?

Người phụ nữ vốn tính khí kiêu ngạo từ nhỏ lập tức nổi giận, hừ lạnh một tiếng đáp:

- Chìa khoá đưa anh đó, xem anh khởi động thế nào.

Nói xong cô liền đưa chiếc chìa khoá của chiếc Bentley dúi vào tay Dương Thần.

Dương Thần rất tự nhiên nhận lấy. Dường như chiếc chìa khoá trên tay không thể hiện được giá trị của chiếc xe hào hoa tiền triệu nhân dân tệ này. Đó chỉ là một chiếc chìa khoá hết sức bình thường.

Sau khi mở cửa buồng lái, Dương Thần vào bên trong ấn cái nút phía trước khiến nắp trước chiếc ô tô nâng lên.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy hành động này của Dương Thần thì liền thấy có chút khả nghi và kinh ngạc:

- Anh, anh định làm gì xe của em đấy?

Dương Thần trắng mắt liếc cô một cái. Người phụ nữ này xem ra cũng không thông minh lắm:

- Còn làm gì được nữa, xe bị hỏng thì đương nhiên phải kiểm tra để sửa rồi.

- Anh cũng hiểu về xe sao?

Tuy rằng Lâm Nhược Khê không tinh thông máy móc xe cộ lắm nhưng cũng biết rằng chiếc xe của mình thuộc đẳng cấp nào. Anh chàng này ngay cả xe cũng không có, dù là thế nào cô cũng không tin Dương Thần lại biết sửa cái loại xe Limousine này.

Dương Thần cũng không để ý tới cô, cúi người xuống nhìn phía bên trái động cơ của chiếc Bentley rồi lại xem xét, sau khi gảy gảy một chút mấy bộ phận xung quanh, nghĩ kỹ càng rồi nói:

- Có phải là động cơ của xe vừa mới khởi động thì bị chết máy ngay?

Lâm Nhược Khê nghĩ một chút, đúng là như vậy. Cô gật đầu.

- Có phải hôm nay em mới đổ xăng không?

Lâm Nhược Khê trong lòng có mấy phần thấy kỳ lạ. Hắn chưa từng khởi động ô tô, làm sao lại biết tình hình của ô tô được? Hơn nữa làm sao mà hắn biết sáng nay cô mới đổ xăng chứ?

- Anh, anh làm sao mà biết được chứ?

- Em nhất định là đã đổ xăng ở một trạm xăng khác đúng không?

Dương Thần lại hỏi.

Lâm Nhược Khê lúc này thực sự có chút không muốn tin, Dương Thần này thực sự hiểu về xe thật. Bởi vì thực sự đúng là sáng nay vì cô vội buổi họp nên đã đổ xăng ở một trạm xăng khá gần...

Trời ơi, chẳng lẽ hắn ngoài việc bán thịt dê xiên nướng, trước đây còn là một thợ sửa xe sao?

Lâm Nhược Khê nghĩ một cách ngây thơ.



Dương Thần thở ra một hơi, đã tìm ra nguyên nhân của nó.

- Loại xe này có yêu cầu khá cao với loại xăng sử dụng. Hôm nay xăng em đổ hàm lượng cồn chắc chắn là hơi cao, cho nên động cơ trực tiếp không thể khởi động được. Xe của Anh, đặc biệt là loại xe yếu ớt này thì đặc biệt dễ xảy ra những vấn đề kỳ quái, nếu như là xe tầm thường thì chưa chắc đã có những vấn đề như vậy.

- Vậy có nghĩa là xe không bị hỏng, vấn đề là ở xăng đúng không?

Lâm Nhược Khê cũng coi như đã hiểu.

Dương Thần gật gật đầu:

- Ừ, ăn cái thứ mình không thích, tức giận giống như em vậy.

Sự so sánh này khiến cho Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa là cười phì ra. Nhưng nghĩa đến hai người vẫn trong giai đoạn căng thẳng thì lập tức thu lại ý cười đó, thản nhiên lãnh đạm gật đầu:


- Biết rồi, ngày mai em sẽ gọi người đến xử lý. Bây giờ về nhà.

Nói xong cô hướng đến chỗ Dương Thần đậu xe.

Lên xe của Dương Thần, Lâm Nhược Khê lại bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, không nói được lời nào. Dương Thần cũng đã quen với sự trầm mặc của người phụ nữ này, chỉ tập trung lái xe.

Khi đi đến chỗ đường cao tốc thì gặp đèn đỏ, một chiếc xe Maserati GT màu xám bạc động cơ gào rít lên đỗ ngay bên cạnh phía trước xe của Dương Thần.Trên xe là một gã trẻ tuổi đẹp trai đeo kính râm. Khi nhìn thấy chiếc xe BMW M3 màu trắng sữa bên xe mình thì ngây ra một chút, ngồi sát bên cửa kính xe kéo một nửa là khuôn mặt nghiêng gần như hoàn mỹ kia thì hai mắt anh ta liền xoẹt qua một tia sáng.

Điều đầu tiên mà người đàn ông đó nghĩ đến chính là,đi chiếc BMW hẳn là một công tử bột, chứ sao nhìn cái anh chàng này lại chẳng giống kẻ có tiền chút nào. Hơn nữa chênh lệch quá nhiều với tướng mạo của người phụ nữ bên cạnh, trong lòng ngoài sự khinh miệt ra còn có một bộ mặt cười tự nhận mình là rất đẹp trai, kéo cửa kính xe xuống hét lên:

- Người anh em đi xe Bentley, có muốn đua một chuyến không?

Thời gian đèn đỏ chừng hai phút, Dương Thần thấy nhàm chán liếc mắt sang nhìn gã một cái:

- Có lợi gì không?

- Lên đến Hoàn Thành, mãi cho đến đầu đường cao tốc số ba. Nếu như anh thắng thì xuống xe tôi đưa anh hai vạn, nếu anh thua thì người phụ nữ này sẽ phải cùng uống với tôi một ly.

Nói xong người đàn ông liền liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái đầy tà ý.

Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, hơi lắc đầu với Dương Thần. Từ nhỏ tới lớn, mấy cái kiểu ra hiệu ngầm mập mờ như thế đã nhiều đến vô kể, cô hoàn toàn không muốn quan tâm đến.

Dương Thần sau khi suy nghĩ một chút thì cũng gật đầu nói:

- Được thôi, có điều, cần sửa đổi điều cược một chút, nếu như anh thua thì phải dừng xe lại để cho tôi đá chân lên một cái.

- Ha, anh tưởng anh là siêu nhân hả? Đá lên một cái không sợ gãy chân sao? Đây là Maserati! Tôi cho anh ra món salad!

Người đàn ông khinh thường hét lớn lên.


Dương Thần cũng không muốn phí lời với anh ta:

- Không đấu thì biến đi.

- Đua thì đua, anh chết chắc rồi! Xe của tôi đây đã từng được lắp lại rồi đó! Người phụ nữ của anh hôm nay sẽ là của tôi rồi!

Người đàn ông cười lớn, bắt đầu đạp lên trụ phanh rồi lại nhấn ga, động cơ chiếc Maserati GT lại bắt đầu gào rít lên.

Lâm Nhược Khê trợn mắt trừng mắt nhìn Dương Thần. Nếu như không phải ở trên đường quốc lộ thì cô thậm chí muốn xuống xe ngay lập tức:

- Anh có bị điên không đấy? Tự nhiên lôi em ra đánh cuộc? Anh coi em là cái gì chứ?

Dương Thần khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng ở cột đèn xanh đèn đỏ trước mặt.

- Chính là vì không thích thôi. Em là thứ đánh cược, vì thế nên anh nhất định phải đua với gã. Yên tâm đi, anh không có thói quen giao vợ mình cho người khác đâu...

Không đợi Lâm Nhược Khê lên tiếng, Dương Thần thắng ga mạnh một cái, chiếc xe phóng như tên bay về phía trước.

Chiếc xe Maserati ở bên cũng đồng thời lăn bánh. Động lực ban đầu của hai chiếc xe đều là loại động cơ V8, đều là lượng xả hơn bốn điểm. Chiếc Maserati GT hơi cao, nhưng đã được lắp lại nên tất cả những con số ban đầu thì cũng không có giá trị so sánh lớn lắm.

Khi hai chiếc xe đi vào đoạn đường cao tốc, cả hai lập tức bắt đầu tăng tốc độ một cách điên cuồng. Một chiếc xe trắng một chiếc xe xám xẹt ngang qua đường hoàng hôn, vượt qua dòng xe cộ một cách mãnh liệt.

Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy một cảm giác bị đẩy lưng mãnh liệt. Cơ thể không khống chế được bị dựa vào chiếc ghế phía sau. Cô lái xe tuy không phải là chậm nhưng cao nhất cũng chưa từng vượt quá 140 km/h, bình thường lái xe ở Trung Hải thì chỉ chạy khoảng 50, 60 km. Làm sao cảm nhận được động lực mạnh mẽ thực sự của loại xe này chứ?

Tuy giới hạn tốc độ cao nhất của hai xe đều đạt đến tốc độ nhanh khủng khiếp trên 300km/h. Nhưng dù là trên đoạn đường cao tốc, cùng với lúc nhấn ga điên cuồng, việc khống chế xe mới là một khảo nghiệm lớn nhất.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bình thản lạc quan của Dương Thần, tốc độ không ngừng tăng lên, cô cẩn thận nhìn kim đồng hồ chỉ tốc độ đã lên đến 200. Cái con số đỏ tươi này suýt nữa khiến cô phải thét lên âm thanh chói tai!


200! Cái người đàn ông điên này ở trên đường cao tốc Trung Hải Hoàn Thành giới hạn cao tốc 90 này lại chạy với tốc độ 200?

Xe cộ ở hai bên chiếc xe không ngừng bị vượt lên trước, dường như đã không nhìn rõ xe khác nữa, sự khác biệt lớn về tốc độ khiến cho các chiếc xe phía trước cũng ý thức được và bắt đầu nhường đường.

Chỉ có chiếc Maserati ở bên cũng điên cuồng phóng tới. Nhưng cùng với sự tăng cao vận tốc động cơ, tốc độ chiếc xe vượt quá 200, 205, 210...Người đàn ông trẻ đó trán bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác khó nắm bắt được với tình hình con đường.

Xe có tốt hơn nữa thì cũng phải có đường. Khi người đàn ông phát hiện ra tốc độ của xe đã khiến cho sự phán đoán về tình hình đường đi có chút khó khăn, trong lòng anh ta liền có một cảm giác sợ hãi, hạn chế ngay tốc độ của chiếc Maserati.

Dương Thần dường như không để ý đến bất cứ thứ gì. Khi chiếc xe M3 điên cuồng gầm rú đạt đến 240 thì Dương Thần mới dừng lại việc tăng tốc. Một tay hắn đặt lên vô lăng, một tay đặt trên hộp số, không ngừng vượt qua luồn lách dòng xe phía trước, đi xuyên qua từng khe hở cứ như là một dòng điện nhạy vậy.

Lâm Nhược Khê cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tốc độ quá nhanh khiến cho cô cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều bắt đầu trở nên chậm chạp. Tuy cảm thấy không chịu thua kém, nhưng Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng không kìm nổi trong câu nói có sự cầu khẩn:

- Anh, anh lái xe chậm chút đi.

- Lái chậm thì anh ta sẽ vọt lên.

Dương Thần cười hì hì nói:

- Anh nói rồi, anh không thích giao vợ anh cho người khác.

- Nhìn phía trước kìa, đừng nhìn em.

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần quay đầu ra, lập tức sợ đến hô lớn lên.

Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê còn có một mặt không bình tĩnh như thế, hắn không khỏi khẽ cười một cái.

Lâm Nhược Khê cảm thấy thật mất mặt, nói thêm một cách giận dỗi:

- Em…em không phải là sợ, mà là sợ bị giữ bằng lái. Anh đi vượt quá tốc độ quá nhiều rồi!

Dương Thần sắc mặt có vài phần kỳ quái, thở dài, ngượng ngùng nói:

- Bảo bối Nhược Khê của anh, anh quên nói với em, thực ra anh không có bằng lái xe đâu. Vì thế nên không sợ bị thu bằng…

….

Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đau khổ nhắm mắt lại. Cô cảm thấy nhìn cái người đàn ông này một lần nữa thì chắc cô sẽ điên lên mất.

Năm, sáu phút trôi qua, Dương Thần cho dừng xe ở một bãi đậu xe ở đầu đường cao tốc số ba. Hai phút sau, chiếc xe Maserati màu xám bạc mới xuất hiện.

Người đàn ông trẻ tuổi cũng giữ chữ tín, thấy được sự chênh lệch về kỹ thuật lái xe và sự gan dạ không hề chạy trốn. Tuy trên mặt là sự buồn bực và khó chịu nhưng anh ta vẫn quay cửa kính xe xuống, nói:

- Tôi thua rồi, cho anh đá xe một cái.

Dương Thần cũng không khách khí, sau khi đi xuống xe, đi vòng quanh một vòng chiếc Maserati, cuối cùng chọn cách đá vào phần nắp trước của xe, chỗ đánh dấu cái kích tam giác.

Người đàn ông trẻ cũng không quan tâm, ngáp một cái cũng không quay ra nhìn, chẳng muốn đoán này đoán nọ. Chân người mà có thể đá được sắt thép hay sao?

- Ầm!

Một tiếng động vang lên, người đàn ông cảm giác như toàn bộ chiếc xe của mình như bị sụp xuống vậy, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!

Nhìn về chỗ đầu xe bị Dương Thần đá lên, người đàn ông lập tức hối hận vô cùng.

Chiếc nắp xe đầy đặn mới tinh của chiếc Maserati kia đã bị lõm xuống thành một lỗ thủng lớn!

- Cái người này làm gì đấy? Anh có phải là băng chân không đấy?

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 127: Anh quên nói với em