"Ra ngoài, lập tức ra ngoài." Lời nói lạnh lùng vô tình chĩa vào một người phụ nữ.
"Hu hu..." Người phụ nữ đó khóc lóc chạy ra ngoài.
Người đang tức giận chính là Nam Cung Diệu, là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung. Anh lạnh lùng, âm độc, tà mị, bạo ngược. Ai làm thư ký cho anh cũng đều không thể vượt qua một tháng, sẽ bị trách móc đuổi đi. Đáng giận là bất kể anh đi tới chỗ nào cũng sẽ mê hoặc một đám phụ nữ, càng không có gì để nói, tất cả phụ nữ cũng đều cam tâm tình nguyện dâng trái tim lên." Người người đều mang bộ dạng yêu thương nhung nhớ, đương nhiên cũng sẽ có người đặc biệt"Cắt - - tên tự kỷ, bà cô không lạ gì!"
Lúc này, Nam Cung Diệu đang ở trong phòng làm việc dạy dỗ nhân viên, thực không hiểu nổi, tính tình cổ quái như vậy, làm sao có thể trở thành ông trùm buôn bán tại thành phố B, hơn nữa lại còn liên tục ngồi vững bốn năm.
"Mấy người làm việc như thế nào vậy, tìm thư ký mà cũng không xong?"
"Xin lỗi tổng giám đốc, tôi, tôi, tôi sẽ đi sắp xếp lại ngay"
Quản lý Lưu sợ tới mức toát hết mồ hôi, đến lời nói cũng không rõ ràng, gần như là đang chạy trốn khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Ra đến ngoài cửa, vội vàng rút khăn ra lau mồ hôi, thở ra một hơi, vì ở trước mặt tổng giám đốc hoảng sợ cho nên không dám thở mạnh, như vậy cũng không sao cả, nhưng phải đi đâu tìm được thư ký vừa lòng anh đây!
Trước kia tìm được ít người, tất cả đều rất nổi trội ưu tú, nhưng tổng giám đốc lại không thích, không còn cách nào khác lại phải thông báo tuyển dụng, ít nhiều sẽ có phụ nữ hưởng ứng triệu tập, trong số người đó, chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng sẽ có người mà tổng giám đốc ưng ý.
Mộ Hi đang đi trên đường, vừa đi vừa nói điện thoại.
"Mẹ yêu quý - - tan việc con sẽ về nhà, mẹ đừng quá vất vả, tạm biệt." Mộ Hi nói chuyện luôn có lời nói cửa miệng: Lúc nào cũng thích mang từ yêu quý.
Cúp điện thoại, trên mặt bao phủ sắc mặt buồn rầu, đã thất nghiệp ba ngày, nhưng vẫn không nói cho người trong nhà, chủ yếu là sợ người nhà lo lắng.
Hít sâu một hơi, tiếp tục đi tìm việc làm, cũng không tin được đường đường mang danh sinh viên tốt nghiệp hạng giỏi, lại không tìm được công việc, người nghèo nhưng chí không nghèo, có gì mà phải đáng ngại.
Mặc dù công việc lúc trước đãi ngộ rất tốt, tiền lương cao, thế nhưng ông chủ lại là lão già háo sắc. Nhìn thấy nhân viên nữ là vô lễ, không phải sờ mông, thì chính là hôn miệng, hơn phân nửa nhân viên nữ đều đã lên giường với ông ta, cho nên bản thân cũng không lưu luyến rời khỏi công việc lúc trước.
Tìm cả ngày cũng không có công việc mà mình hài lòng, chao ôi! Bụng cô cũng đã kêu réo, xoa xoa cái bụng xẹp lép, hay là trước hết ăn chút gì đã! Mua một cái bánh mì, cộng thêm một ly sữa đậu nành, tìm một cái bậc thang sạch sẽ ngồi xuống, ăn như hổ đói.
Mộ Hi phát hiện bên cạnh có rất nhiều người xinh đẹp đi qua, trong tay giống như đang cầm hồ sơ xin việc, vì vậy hứng thú ăn uống cũng đã biến mất, đi theo nhìn xem một chút.
Là tập đoàn Nam Cung đang tuyển thư ký, cũng may chính mình mang theo hồ sơ lý lịch, mặc dù đây là công ty có tiếng, bản thân cũng không tìm được việc làm, không bằng đi thử vận may để chữa ngựa chết biến thành ngựa sống. Chỉ lo hưng phấn, vừa rồi khóe miệng vẫn còn lưu lại miếng bánh mà chưa lau, trực tiếp tiến thẳng tới khu phỏng vấn.
Oa, nhiều người đẹp như vậy, Mộ Hi nhìn thấy hoa cả mắt, không có cách nào, đành phải xếp hàng! Lúc này mới có cảm giác mình không hợp loài, nhìn thấy những người phụ nữ xinh đẹp phía trước, người người mặc váy hở ngực, đi giày cao gót, tận tình lộ ra dáng người kiêu ngạo.
Lại nhìn lại chính bản thân, chao ôi! Lưng đeo một cái ba lô, cả người mang đồ thể thao, chân đi đôi giày chơi bóng màu trắng, trong tay đang cầm hồ sơ lý lịch, không biết còn tưởng đang là học sinh kia kìa! Quả nhiên?
"Em gái này mới vừa tan học sao? Đây là tập đoàn Nam Cung đang tuyển thư ký, hơn nữa còn do chính tổng giám đốc chọn lựa thư ký, tôi thấy chắc là em đến lộn chỗ mất rồi!"
Một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa loè loẹt quay đầu lại nhìn Mộ Hi nói, trong mắt tràn ngập khinh thường. Đừng thấy trong nhà Mộ Hi cái gì cũng thiếu, nhưng mà tối thiểu không thiếu chính là tự tin, mẹ cô thường nhắc tới người nghèo nhưng chí không nghèo, chẳng lẽ là vô ích.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đi vào đại sảnh, đi theo đằng sau là hai nhân viên, vốn là định đi vào thang máy, nhưng khi nhìn đến ở cuối đội ngũ phỏng vấn có một cô nhóc, khiến anh không thể tự chủ ngừng lại bước chân.
"Mấy người lên trước đi." Người này chính là Nam Cung Diệu. Anh nhìn thấy cô nhóc kia có chút khác thường, thật sự không biết cô đã tròn đủ mười tám tuổi hay chưa, bỗng nhiên một giọng nói vang dội lên, giọng nói kia tràn đầy sắc thái, nhưng lại mang theo ý tứ.
"Chị gái này, đương nhiên là tôi biết rõ nơi này đang làm cái gì, không phải là tổng giám đốc đang tuyển thư ký sao, yêu cầu bắt buộc là cao 1m5 trở lên, ba vòng đều đặn, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, khí chất thanh tú! Phải nói tiếng Anh lưu loát, luôn luôn nghe lời! Như vậy mọi người không biết còn tưởng tập đoàn Nam Cung đang tuyển phụ nữ cho tổng giám đốc kia kìa!"
Ồh! Thật là cô nhóc to gan, nói như vậy mà cũng không sợ dẫn tới căm giận của tất cả mọi người, khiến cho mọi người rất muốn đá văng cô ra, thực sự thay cô đổ hết mồ hôi, Mộ Hi hoàn toàn không có bởi vì bề ngoài của mình mà cảm thấy lòng tự trọng đang bị đả kích. Ngược lại cô rất thích mặc như vậy, rất thoải mái.
"Cô thật đúng là không biết gì, chỉ được như cô mà còn xếp hàng, em gái à, nói cho cô biết! Về nhà lấy gương soi lại mình đi! Đường đường thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, đương nhiên là phải được vậy, như vậy thì mới không để tổng giám đốc có thể mất mặt, còn nếu như cần làm người phụ nữ của anh ấy, đương nhiên là cầu cũng không được, nghe nói anh ấy còn là người cũng rất đẹp trai."
Người phụ nữ kia lầm bầm lầu bầu nói, giống như không thể chờ đợi được mà muốn trở thành tình nhân, da mặt thực dày.
"Hừ! Trai đẹp cái quái gì, tất cả đều cuồng tự kỷ, làm người phụ nữ của anh ta, buồn nôn - - thật ghê tởm." Nghe nói phụ nữ của anh ta xếp hàng dài, cũng có thể ra tới quảng trường Cửu Châu, còn cô, tỉnh lại đi chị cả, chỉ sợ có đến kiếp sau!" Từ đây đi tới quảng trường Cửu Châu lái xe cũng mất một giờ.
Mộ Hi ha ha nở nụ cười, ít nhiều gì cô cũng biết một chút về Nam Cung Diệu, bởi vì tập đoàn Nam Cung thường xuyên xuất hiện trên TV. Đáng sợ hơn chính là hiện tại đang có một đôi mắt tà ác nhìn cô chằm chằm, hận không thể nuốt cô vào trong bụng, xương cốt cũng không giữ lại, dám nói anh cuồng tự kỷ, còn nói phụ nữ xếp thành hàng dài!
Kỳ thật là vì cái gì mà Mộ Hi lại nói Nam Cung Diệu cuồng tự kỷ, bởi vì có rất nhiều bài đưa tin anh cực kỳ thích sạch sẽ, những thứ tin tức linh tinh cũng đã nói qua phụ nữ của anh ta cũng không giám động chạm linh tinh, nếu không hậu quả là rất nghiêm trọng.
"Người tiếp theo" không nghĩ tới đã nhanh như vậy, còn bốn người nữa là đến Mộ Hi, thật đáng buồn chính là một chút bánh mì còn vinh quang dính ở trên mặt. Không ai nói cho cô biết, bởi vì tất cả mọi người đang chờ xem cô bị xấu mặt.
Nam Cung Diệu thấy sắp đến phiên Mộ Hi, liên đứng ở một chỗ trong khu phỏng vấn, ở chỗ này lại vừa dễ dàng chứng kiến người bị phỏng vấn. Hai tay anh vòng trước ngực, chờ xem Mộ Hi giới thiệu, anh rất muốn nhìn xem cô nhóc này có năng lực gì, dám đến đây báo danh, còn dám dõng dạc nói tổng giám đốc ở đây cuồng tự kỷ.
"Người tiếp theo" cuối cùng cũng đến chính mình, Mộ Hi ưỡn ngực sửa sang lại cuần áo rồi đi vào, đi tới cách bàn làm việc 2m thì mới đứng lại, nhẹ nhàng cong eo, "Chào anh, tôi là Mộ Hi."
Ngồi đối diện ở trước mặt cô, Lưu quản lý đang phỏng vấn không khỏi nở nụ cười, người bên cạnh cũng vụng trộm cười theo, kể cả Nam Cung Diệu ngoài cửa nhếch khóe miệng, đây đối với anh mà nói chính là đang cười .
Mộ Hi thật sự không hiểu đây là tình huống gì? đưa tay đẩy gọng kình đen lên, mặc dù đấy là kính không độ, thế như tròng kính lại che giấu vẻ đẹp hoạt bát của cô, cũng vì tự vệ, cho nên liên tục mang nó. Cô nhíu mày nhìn quản lý Lưu, chẳng lẽ đây là đề mục phỏng vấn hay sao?
"Xin hỏi? Là tôi lớn lên buồn cười, hay là?" Mộ Hi dừng lại một chút, kỳ thật cô cũng buồn bực, đi thử qua rất nhiều nơi, mà đây chính lần đầu đụng phải tình huống như vậy.
"Nếu như là bởi vì bộ dạng tôi buồn cười, cũng không có cách nào chui lại bụng mẹ, nhưng nó có liên quan gì tới công việc sao?"
Mộ Hi vốn chỉ là ôm may mắn trong lòng, hiện tại phỏng vấn cũng không hỏi gì, chỉ nhìn thấy bộ dạng mình đã cười ngây ngô, xem ra là xong rồi. Chẳng lẽ tất cả mọi người trong công ty này đều luôn làm việc như vậy, bằng không chính là áp lực của họ quá lớn, Mộ Hi đứng đó để tìm lý do.
Quản lý Lưu nhịn cười, bắt đầu xem xét hồ sơ lý lịch của Mộ Hi, cô là sinh viên giỏi của khoa văn, năm nay 20 tuổi, đã từng làm việc một năm tại công ty Vương Tư, mặc dù cái công ty kia không có cách nào so sánh với công ty của bọn họ, nhưng cũng không phải là công ty nhỏ, nhưng bề ngoài của cô! Chắc chắn là tổng gián đốc sẽ không hài lòng!
Mộ Hi đã chứng kiến vẻ mặt của quản lý Lưu, cô cũng hiểu, nên không vui, trên mặt không khỏi lộ ra thất vọng, tự tin vừa rồi biến mất, có lẽ cô cần một công việc ổn định.
Đúng lúc này, điện thoại của quản lý Lưu vang lên, vừa nhìn thấy là tổng giám đốc gọi tới, vội vàng khẩn trương tiếp nhận điện thoại, "Tổng giám đốc, vâng, vâng." Quản lý Lưu cúp điện thoại, vẻ mặt rất bất ngờ, giống như hôm nay mắt trời mọc đằng tây.
"Cô có thể trở về." Quản lý Lưu còn chưa có nói xong, Mộ Hi đã chuẩn bị đi về, dù sao cũng không vui, cho nên về nhà!
Ngay khi cô sắp bước qua cửa, Quản lý Lưu còn nói, "Ngày mai đến giờ đi làm, ngoài ra trên mặt của cô có cái gì đó."
Quản lý Lưu khoa tay múa chân một phen, đồng thời cũng đang suy nghĩ, cô nhóc kia được thông qua! Tổng giám đốc cũng không phải là người có thể ứng phó, xem xem ra là trên mặt cô không biết đã ăn cái gì còn chưa lau miệng, qua loa như vậy, tại sao tổng giám đốc lại giữa cô ấy lại?
"A - - a" hiện tại cuối cùng Mộ Hi cũng biết vì sao những người trong kia lại cười.
Mộ Hi quay đầu lại, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, cô đã thông qua, thật tốt quá."Cám ơn cám ơn, ngày mai nhất định tôi đến đúng giờ, tạm biệt."
Mộ Hi giống như con chim nhỏ bay ngay ra ngoài, thật không tin được, kỳ thật không riêng gì cô không ngờ, đến ngay cả quản lý Lưu cũng không tin được, người có khả năng không thể qua được, lại có thể thông qua, hơn nữa còn là ý của tổng giám đốc.