Truyện tranh >> Cô Độc >>Chương 27: Kết cục

Cô Độc - Chương 27: Kết cục


Lúc tỉnh mộng

Mở mắt ra, bầu trời đã lộ ra một màu xám tro mênh mông.

Huyết lệ dung hòa với ký ức, khiến cho ta rốt cuộc hiểu tại sao Vũ Văn Sở Thiên không muốn nhắc lại, hiểu tại sao hắn nói: "Nếu như ngươi có trí nhớ, nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như ngươi biết ta là ca ca của ngươi, ngươi nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như. . . . . . Ngươi biết tại sao mình muốn tự sát. . . . . . Ngươi nhất định sẽ không nói như vậy."

Thì ra chúng ta từng có một đoạn chuyện cũ không dám nhớ lại như thế!

Thì ra quên lãng là hạnh phúc hắn muốn cho ta!

"Ngươi đã tỉnh?" Thanh âm này khiến cho ta lập tức nhắm mắt lại.

Khi ký ức biến mất tái hiện, khi tình yêu khắc ghi trong lòng lần nữa xuất hiện, ta chỉ nghe thanh âm của hắn cũng đã không nhịn được nghĩ muốn ôm hắn, làm sao còn dám nhìn gương mặt làm cho tâm ta vỡ nát bao lần vẫn không quên được!

"Tiểu Trần!" Hắn dùng bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay ta, ta lại có cảm giác bị bỏng, mau chóng rút về, giấu ở trong chăn.

"Ta không muốn khuyên ngươi cái gì, bởi vì loại cảm giác không còn hy vọng này của ngươi ba năm trước ta cũng từng trải qua. . . . . . Ta chỉ muốn khuyên ngươi kiên cường một chút, người sống, chính là vì trải qua cùng chịu đựng đau khổ, vì người đã chết, cũng vì người cần ngươi!"

Ta vốn không muốn nói chuyện với hắn, nhưng nghe hắn nói như vậy, oán khí không cách nào khiến cho ta trầm mặc nữa, ta lạnh lùng nói: "Ngươi đương nhiên nói như vậy, người nào có lòng hung ác như ngươi, cái gì cũng làm ra được, cái gì cũng bỏ xuống được."

"Tiểu Trần, chuyện kia không phải như ngươi nghĩ, ngươi không hiểu. . . . . ."

"Ta hiểu, ta cái gì cũng hiểu!" Hắn cho rằng ta quên mất, mà ta cái gì cũng nhớ, nhớ hắn dùng ta đi đổi lấy Mạnh Khắp, nhớ hắn đã giết cốt nhục của ta, nhớ tất cả tổn thương hắn gây ra cho ta. Ta ngồi dậy lớn tiếng nói với hắn: "Vũ Văn Sở Thiên, ta đây cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chuyện ngươi làm, ta. . . . . ."

Nhìn thấy hắn mặc một thân hắc y tàn tạ ngồi ở trước mặt của ta, khóe mắt còn nước mắt chưa khô, bên môi còn có dấu răng sưng đỏ, khuôn mặt với những đường cong nhu hòa trong trí nhớ, cũng biến thành góc cạnh rõ ràng, giống như một loại thương tâm bị đao khắc thành.

Thấy hắn như vậy, hai chữ 'hận ngươi' phía sau của ta lại không nói thành lời.

"Tại sao!?" Ta đưa tay cầm gối đầu đánh vào trên người hắn, vừa đánh vừa khóc hỏi hắn: "Tại sao ngươi muốn đối với ta như vậy?"

"Tiểu Trần. . . . . ." Hắn ôm chặt ta, một tay ôm eo của ta, một tay vuốt lại mái tóc bù của ta, tựa như một loại dịu dàng trước kia.

Ngực của hắn vẫn ấm áp như vậy, ấm áp giống như lần đầu tiên trong tuyết.

"Nếu như ngươi nhất định phải hỏi tại sao, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết: ta thân bất do kỷ!"

Một câu Thân Bất Do Kỷ!



Cái gì cũng sụp đổ rồi, ta khóc, nước mắt đã rơi nhiều như, thì ra vẫn chưa hết!

Giờ khắc này, ta rốt cuộc đã hiểu, hận sâu hơn, cũng mài không đi phần yêu trong lòng kia, phần không muốn xa rời kia. . . . . .

Bốn chữ Vũ Văn Sở Thiên này, tới khi nào cũng đều chiếm cứ lấy cả trái tim ta.

Yêu cũng chiếm cứ, hận cũng chiếm cứ!

Hắn nhẹ giọng thở dài, nói với ta: "Tiêu Tiềm đã an táng, người của Tiêu gia cảm động và ghi nhớ một mảnh thâm tình của ngươi đối với hắn, quyết định sớm định ra hôn kỳ không thay đổi, đến lúc đó nhận ngươi đến Tiêu gia. . . . . . Thành hôn."

Ta cười gật đầu: "Được, như vậy rất tốt!"


Lan Hoán Sa ba năm sau đã không thể nào ngu xuẩn giống như Vũ Văn Lạc Trần nữa, sau khi lần lượt bị hắn ném bỏ còn ngây ngốc đi theo sau lưng hắn, vui vẻ chịu đựng chờ hắn bố thí một chút xíu tình cảm, một chút xíu ôn tồn.

Ta đã sớm có thể kiên cường đối mặt mọi sự tàn khốc của đời người!

Hắn không nói với ta, là muốn ta dưới tình huống không biết gì cả gả cho Tiêu Tiềm, ta cần gì phải cho hắn biết ta đã khôi phục trí nhớ.

Tất cả chấm dứt như vậy đi, không nói tới yêu, cũng không hận nữa, khiến hết thảy đều lạnh nhạt đi.

Vì cam kết của ta cùng Tiêu Tiềm, cũng vì tình yêu của hắn và Mạnh Khắp.

Tình yêu bất luân giữa huynh muội, từ đó kết thúc.

"Tiểu Trần. . . . . . Tiêu Tiềm hắn đã chết, ngươi. . . . . ."

"Ta từng đáp ứng hắn!"

Thời điểm Vũ Văn Sở Thiên còn muốn nói nữa, nương mang theo Hoán Linh đẩy cửa đi vào.

Hắn liếc mắt nhìn Hoán Linh, đứng dậy ngồi ở bên cửa sổ tránh tầm mắt Hoán Linh.

"Sa Nhi. . . . . ." Nương ngồi ở cạnh giường ta, xoay mặt len lén lau lau nước mắt, mới quay mặt lại nói: "Ngươi thật sự muốn gả cho Tiêu Tiềm?"

"Dạ, xin nương thành toàn."


"Là lỗi của nương, bỏ lỡ hạnh phúc của ngươi, sớm biết ngươi đối với Tiêu Tiềm tình thâm đến vậy, ta cần gì. . . . . ."

"Không, ta rất cảm kích ngài. . . . . . Cảm tạ ngài chờ tự ta đưa ra quyết định này."

"Sa Nhi?"

"Nương, giá y của ta chuẩn bị xong chưa? Ta muốn đi xem một chút."

Nàng cau mày nhìn ta, vẻ mặt lo lắng hơn so mới vừa rồi. "Hôm nay ngươi nghỉ ngơi một chút, ngày mai hãy đi."

"Ta hiện tại liền muốn đi." Ta đảo mắt nhìn về phía Vũ Văn Sở Thiên đang trầm mặc, "Ca, ngươi theo ta đi đi."

**********************************************

Ta mặc giá y vào, hơi đánh chút phấn thật mỏng, kéo quần đỏ thật dài, bước đi tao nhã từng bước tới trước mặt Vũ Văn Sở Thiên.

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, lạnh nhạt cười một tiếng: "Ca, hình dáng này của ta đẹp không?"

"Đẹp! Ngươi là nữ nhân đẹp nhất thế giới. . . . . . Nhất là lúc cười!"

"Tiêu Tiềm cũng nói như vậy."

Sắc mặt hắn chợt tối sầm lại, hít đi vào một hơi thật lâu cũng không thở ra.


Ta ngồi dưới đất, đem đồ trang sức từng món bày ra trước mặt hắn.

"Từ lúc đầu óc ta biến thành trống không, ta liền quên mất cười như thế nào, có lúc ta sẽ mạc minh kỳ diệu đi khắp nơi, luôn muốn tìm một vật mình cũng chẳng biết vật đó là gi. . . . . ."

"Ngươi. . . . . ."

Ta không đợi hắn chen vào, tiếp tục nói: "Có một lần, Hoán Linh mang ta đến hội đèn lồng giải sầu, vừa vặn gặp được Tiêu Tiềm mới vừa chiến thắng trở về. Khi hắn và Hoán Linh hàn huyên nghe nói ta là tỷ tỷ của nàng, lúc này sửng sốt, nhưng không vạch trần. Sau đó, hắn liền thường tới Lan phủ làm khách, hắn luôn muốn gây sự chú ý cho ta, có lúc sẽ nói chuyện rất thú vị, có lúc sẽ mang mặt nạ quỷ đầu heo bất chợt xuất hiện ở trước mắt ta, kính xin người cho ta diễn xiếc ảo thuật. . . . . . Mà ta chưa từng nhìn hắn một cái, chỉ biết ngồi ở bên cạnh ao sen ngẩn người, lẳng lặng nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn.

Một ngày nửa năm sau, hắn mới từ trên chiến trường trở lại, liền tới Lan phủ gặp ta, tặng ta một lễ vật đích thân hắn làm. Đó là một chiếc đèn hoa đăng tương tự với bào mã đăng, phía trên tỉ mỉ vẽ mặt trời ánh sáng vô tận, đốt đèn, khiến chụp đèn chuyển động, mặt trời sẽ từng lần một từ từ mọc lên. Hắn nói cho ta biết, cái này gọi là dương quang sẽ không bao giờ chìm, cho dù là đêm tối, hắn cũng là ánh mặt trời của ta. . . . . ."

Ta dừng một chút, nhìn về phía Vũ Văn Sở Thiên, hắn im lặng nhìn ngoài cửa sổ, tay gắt gao nắm chuôi kiếm, gân xanh nổi lên. . . . . .


Ta cười cười, tiếp tục giảng đạo: "Đó là lần đầu tiên ta cười, cũng là lần đầu tiên nói chuyện cùng hắn. Mặc dù chỉ là một câu: cám ơn lạnh nhạt, cũng làm hắn hưng phấn vô cùng. . . . . ."

"Đừng nói nữa!" Vũ Văn Sở Thiên lớn tiếng cắt đứt lời ta, nhưng lập tức ý thức được mình luống cuống, đổi thành giọng nói bình thản: "Ý của ta là. . . . . . Nghĩ tới những chuyện này, trừ khiến cho ngươi thống khổ, ý nghĩa gì cũng không có."

"Ngươi cảm thấy ta hiện tại thống khổ sao? Có cái gì so với ngươi còn khiến cho ta thống khổ? Có người nào so với ngươi còn lòng dạ ác độc hơn?"

Ta ném vòng ngọc trong tay về phía hắn. Hắn không tránh né. Vòng ngọc nện vào trên ngực hắn, bắn ngược lại rơi trên đất, rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ.

"Vũ Văn Sở Thiên, ta có hôm nay còn không phải đều bởi vì ngươi!"

Hắn nắm chặt lấy vai của ta kéo ta từ dưới mặt đất lạnh như băng lên, cau mày nói: "Đúng, ta thừa nhận ta thực có lỗi với ngươi, phá hủy cuộc đời của ngươi. . . . . . Ngươi có oán hận liền hướng về phía ta mà phát tiết, không cần hành hạ mình nữa có được hay không?"

"Ta liền thích hành hạ mình, có quan hệ gì tới ngươi, ngươi để ý sao? ! Ngươi quan tâm sao?"

"Nếu ta không quan tâm ngươi cũng sẽ không vừa nghe chuyện của Tiêu Tiềm liền chạy về xem ngươi! Tiểu Trần, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu hay không, ngươi có biết hay không, chỉ cần ngươi không muốn xem ta là ca ca của ngươi, chỉ cần ngươi có thể thật lòng nói một câu: ‘ngươi yêu ta! ’ ta cái gì cũng nguyện ý làm vì ngươi!" Hắn buông tay đặt trên vai ta ra, trong mắt tràn đầy khổ sở khó tả."Nhưng, đối với ngươi mà nói. . . . . . Ta chỉ là ca ca của ngươi! Cho dù triền miên đi qua, thời điểm ngươi nằm ngủ trong lòng ta, ngươi cũng sẽ chỉ kêu: ‘ ca ca, không cần bỏ lại ta! ’"

"Gọi ca ca thì thế nào. . . . . . Một tiếng gọi có thể đại biểu cho cái gì?"

Từ nhỏ đến lớn hắn chính là ca ca của ta, hai chữ này trong lòng ta liền đại biểu cho hắn, ta ở trong mộng còn lo lắng hắn không quan tâm ta, nhưng hắn lại cho rằng ta không thương hắn.

Điều này thật sự quá buồn cười!

"Xác thực không có nghĩa gì, nhưng ta ghét hai chữ này, vô cùng ghét! Mỗi lần nghe hai chữ này từ trong miệng gọi ra, ta liền cảm giác mình tội không thể tha thứ!"

"Ngươi vốn chính là tội không thể tha thứ!" Ta nhìn hắn, đẩy bàn tay hắn đặt trên vai ta ra. Ở trước mặt hắn cởi xuống giá y của mình, quần áo trong, cởi đến khi không mảnh vải che thân.

Hắn quay mặt sang, một cái cũng không nhìn.

Cho nên hắn không nhìn thấy vết thương trên người ta, có chút sẹo đã mờ nhìn không thấy, có thật nhiều ấn ký màu hồng nhạt lưu lại, những vết thương này chính là sự tàn nhẫn của hắn! Mà tàn nhẫn nhất chính là hai vết đao chồng lên nhau trên tim ta, đó là ta tự đâm, sức lực cùng tốc độ không đủ, hai lần cũng không đâm thủng trái tim.

"Đây chính là ngươi cho ta! Tại sao ngươi không dám nhìn? Ngươi giả bộ cái gì? Cũng không phải là chưa từng nhìn qua! ! !"

Đầu hắn cũng không quay lại mà chạy đi, hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, lại bỏ lại một mình ta trông coi đồ cưới cả phòng, hiểu được yêu và hận trong ký ức. Edit: Vô Phong


Cô Độc - Chương 27: Kết cục