Khi Đồng Lôi thức dậy, trong phòng Lục Tử Hiên vẫn không có động tĩnh gì, tối hôm qua hoạt động nhiều như vậy thì sáng nay làm sao có thể dậy nổi chứ.
Thành phố A mới vừa đưa ra thị trường một công ty nhỏ. Hơn hết trụ sở còn là ở trong khu vực thịnh vượng nhất của thành phố A, mười mấy toà cao ốc chọc trời, chỉ có một tầng nho nhỏ này là thuộc về công ty Hằng Thiên.
Đồng Lôi đứng ở đường cái đối diện toà nhà đồ sộ, ngước nhìn tòa nhà, ngón tay siết chặt chứng tỏ bây giờ cô rất lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, để xem các đồng nghiệp sẽ dùng những vẻ mặt gì khi thấy mình, chắc chắn sẽ ra sức trách cô không có nói cho họ biết gia thế của mình. Khi đó cô không nói chỉ vì không muốn để cho người khác cho rằng mình là dựa vào quan hệ mới được vào đây.
"Thôi, có lẽ họ còn chưa phát hiện Đồng Lôi mình chính là hôn nhân thương mại đâu?"
Nhưng mà hai nhà Đồng Lục kết thân thì toàn bộ người ở thành phố A đều biết, hiện tại muốn giấu diếm cũng không được, thật sự là tự mình chuốc lấy phiền sao? Vỗ vỗ cái trán, hít sâu một cái, bước chân bước nhanh...
Ngay lúc đó, một chiếc xe thể thao phi nhanh qua đường cái mà đến.
Đồng Lôi không đề phòng, cả người cũng ngã trên mặt đất.
"Làm người ta sợ muốn chết.."
Phản ứng đầu tiên của Đồng Lôi chính là vỗ ngực một cái, đây đã là lần thứ hai thiếu chút nữa cô bị xe đụng, nhanh chóng đứng lên, không có cảm giác được khác thường, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mới vừa đi hai bước, liền cảm thấy nơi mắt cá chân truyền đến một hồi đau thấu xương, nhất định là không cẩn thận trẹo chân rồi, nhưng vẫn kiễng chân vội vã đi, không phải cô không thấy đau đớn, mà là cô đang bị muộn rồi.
Vừa rồi ở đường cái đối diện đã làm chậm trễ không ít thời gian rồi.
Xe thể thao vẫn dừng tại chỗ, Lục Minh Hạo vừa định xuống xe nhìn xem cô ấy có bị thương không. Không ngờ cô ấy lại có thể tự mình đứng lên đi rồi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nếu như anh không có nhìn lầm, cô gái này chính là người mà lần trước mình thiếu chút nữa đụng chết, quay đầu liếc nhìn tòa nhà, không ngờ cô ấy lại thực sự làm việc ở đây.
Có hứng thú?
Chân đi cà nhắc, Đồng Lôi đi vào phòng làm việc, tâm trạng có chút không tập trung, thỉnh thoảng vẫn còn liếc đồng nghiệp bên cạnh, cố gắng để tìm bất kỳ đầu mối gì đó trên khuôn mặt của họ.
Tiểu Vi bên cạnh hỏi cô:
"Đồng Lôi sao thế, sao có phần hồn vía lên mây thế?"
Đồng Lôi chính là nổi tiếng là làm việc năng động, không bao giờ lãng phí một chút thời gian để làm việc, thậm chí có thời điểm, có người đàn ông ngưỡng mộ tặng hoa, cô cũng không có thời gian để trả lời.
Lúng túng thu hồi ánh mắt, đùa cợt mà nói:
"Không có gì, còn cô nữa không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Âm thanh không lớn, có phần không có sức lực.
Tiểu Vi khoan thai xoay người trở lại, đột nhiên lại nhảy lên, làm cho Đồng Lôi hoảng sợ thiếu chút nữa đem vứt bỏ văn kiện trong tay, sợ hãi nhìn cô ấy, không phải là cô ấy phát hiện ra cái gì chứ?
"Lôi Lôi, cô không sao chứ?"
Tiểu Vi quan tâm nhìn cô, cô ấy cái gì cũng chưa nói mà? Làm sao lại phản ứng lớn như vậy.
Lấy được tài liệu lần nữa, cô mới phát hiện các đồng nghiệp đều ở đây nhìn mình, lắc đầu một cái.
"Không có việc gì."
"Mọi người có nghe nói không? Công ty chúng ta hôm nay sắp tới một người mới, nghe nói là tốt nghiệp loại giỏi của đại học Havard nước Mĩ, nhận thấy sự phát triển trong tương lai của công ty chúng ta, muốn tới công ty chúng ta thay thế vị trí Cao quản lý, đảm nhiệm bộ phận quản lý kinh doanh thị trường mới! Nghe nói trình độ học vấn rất lợi hại, cũng không biết là người như thế nào, nếu là một anh chàng đẹp trai thì tốt rồi. có thể giải quyết tiếc nuối của những người cả ngày không gặp được trai đẹp như chúng ta.”
Tiểu Vi nói xong trong lòng rạo rực, giống như người mới nhất định phải là một anh chàng đẹp trai, có người không nhịn được dội cho cô ấy gáo nước lạnh:
"Làm sao cô biết hắn ta chính là một anh đẹp trai, nói không chừng là một anh chàng xấu xí thì sao, dù là trai đẹp, người ta cũng sẽ không coi trọng cô, ngược lại mỹ nữ Lôi Lôi của chúng ta còn có thể hợp ý.
Tiểu Vi vừa nghe liền mất hứng.
"Trư Bát Giới, cho dù tôi không có cơ hội, cô cũng đừng hi vọng, nhìn ngươi như vậy, thì người đàn ông nhìn thấy cũng sẽ chạy, hơn nữa, tôi cũng chưa nói mình phải gả cho trai đẹp, tôi chỉ là nhìn xem cho đã con mắt. Thôi đi, những thứ trai đẹp này có mấy người đáng tin, tôi cũng không muốn về sau cả ngày phải chiến đấu cùng *tiểu tam."
**tiểu tam: cách mọi người gọi những cô nàng làm vợ bé..người tình hoặc là cặp bồ với người đã có vợ..
Những lời này của Tiểu Vi đã thấm sâu trong người của Đồng Lôi, lục Tử Hiên không phải là một người như vậy, bên ngoài một đống lớn nhân tình, nếu là thật sự muốn chiến đấu, sợ rằng mình đã sớm chết không toàn thây rồi.
Chu Hoan xấu hổ hai má đỏ bừng.
"Tiểu Vi ngươi đi chết đi, cả ngày chỉ nói mò, về sau không cho phép gọi ta là Trư Bát Giới nữa, gọi nữa ta là vả nát miệng ngươi"
Tiểu Vi le lưỡi một cái, vùi đầu chăm chỉ làm việc.
Đột nhiên một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trong phòng làm việc, lập tức đưa tới sóng to gió lớn, nhưng người đàn ông này hình như không có nghe thấy gì, trực tiếp đi tới bên cạnh Đồng Lôi.
"Rất đẹp trai nha!"
"Đúng vậy, đúng vậy. . . . . ."
"Chưa từng gặp qua đàn nào ông đẹp trai như vậy."
"Nếu là anh ta thì công ty chúng ta tốt rồi."
Đồng Lôi không hề có một chút nào chịu ảnh hưởng, cũng không biết người đàn ông đứng ở trước mặt nàng bao lâu.
Hơi thở xa lạ bao quanh, tiếng ồn ào khẩn thiết rốt cuộc khiến tâm tư Đồng Lôi tỉnh lại, có chút không hiểu ngẩng đầu, không ngờ gặp phải một đôi mắt đen đang mỉm cười.
Đôi mắt đẹp kinh ngạc mở to, cô có thể xác định, mình chưa từng thấy qua người đàn ông trước mặt này, phòng làm việc huyên náo thế này đoán chừng cũng liên quan đến anh ta đi, chỉ là cả ngày cô đều có thể thấy trai đẹp cũng sẽ không kích động giống như những người khác vậy.
"Xin hỏi tôi có thể giúp gì?"
Giọng điệu hết sức chuyên nghiệp.
Lục Minh Hạo khẽ nhíu mày, khoảng rộng khóe miệng từ từ mở rộng, lần này trở về anh chỉ là muốn tự tìm kiếm một phần công việc có tự do của mình, không muốn vây ở Lục thị, cho nên mới phải lựa chọn một công ty nhỏ như vậy, không ngờ lại gặp phải cô ấy ở chỗ này, đó là cô gái mình đã hai lần chạm mặt.
Một cái tay nhẹ nhàng ở trước mặt anh lắc lư.
"Anh không sao chớ?"
Cuối cùng cũng gọi anh hồi hồn, không có một tia che giấu, rất tự nhiên trả lời.
"Tôi tới tìm người quản lý của các người."
Lời nói ngẫu nhiên sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng anh không bị phân tâm.
"Ah, ở bên kia"
Đồng Lôi lễ phép chỉ phòng làm việc của phòng nhân sự.
Lục Minh Hạo dịu dàng cười ngỏ ý cảm ơn, nhưng anh không biết cũng bởi vì nụ cười này của anh lại mang đi bao nhiêu tấm lòng của con gái ở đây, đồng thời bao nhiêu cô gái nhìn bóng lưng của anh mà âm thầm thẹn thùng..