Edit : Phong Vũ
Beta: Sa &Iris
“Sau đó thì xung đột nổi lên, con nhỏ đó còn nói bọn họ đã qua lại với nhau hơn một năm rồi. Tớ tức quá, xông lên đánh cho con nhỏ đó một cái. Sau đó cứ như vậy.”
“Khốn kiếp. Tớ muốn giết hắn.” Tả Phán Tình lòng đầy căm phẫn: “Tớ nhất định phải làm cho hắn trả cái giá thật đắt.”
“Thôi đừng nhắc đến nữa.” Trịnh Thất Muội vẻ mặt mỏi mệt: “Uổng cho tớ trước kia không có việc gì còn thường xuyên khoe với người khác là tình cảm giữa tớ và hắn ta rất bền vững. Không ngờ lại là bền vững kiểu như vậy.”
“Đàn ông không có ai tốt.” Tả Phán Tình tức giận đến nghiến răng: “Hắn ta còn dám đánh cậu? Chuyện này tớ nhất định sẽ không bỏ qua, tớ nhất định phải dạy cho hắn một bài học, trút giận dùm cậu.”
“Thôi, đừng.” Trịnh Thất Muội lại nghĩ đến mấy ngày qua cứ mãi đuổi theo cái tên khốn đó, nhìn thấy hắn cùng cái con nhỏ kia thân mật, nhìn thấy hắn cùng con nhỏ đó thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt.
Cô cũng tức chứ, cũng hận chứ, cũng phẫn nộ muốn giết người chứ. Sau đó còn ầm ĩ, đánh đấm với con nhỏ đó đến rạng sáng, cả người cô cũng đã mỏi mệt rồi.
Ở sân bay, cô nhìn người ta qua lại, lại nhìn mình cả người nhếch nhác. Cô cũng không biết làm thế nào mà cô trở về được. Lúc ra khỏi sân bay mới phát hiện, di động động của mình đã bị rớt ở khách sạn khi đang tranh chấp với hai kẻ đê tiện kia.
Lại mua một cái điện thoại và sim mới, trước tiên là gọi điện cho Tả Phán Tình. Lúc nhìn thấy Tả Phán Tình xuất hiện, cô rốt cuộc cũng không chịu được nữa.
Mệt mỏi quá mà lăn ra ngủ.
Ngủ một giấc thật đã khiến cô cũng tỉnh táo hơn nhiều. Vì một gã đàn ông như vậy thật chẳng đáng.
“Thất Thất.” Tả Phán Tình rất lo lắng cho cô: “Hắn ta quá lắm rồi, lại còn dám đánh cậu nữa chứ?”
“Không phải hắn đâu.” Trịnh Thất Muội thản nhiên mở miệng: “Mà là con nhỏ kia đánh đó.”
“Cái gì?” Tả Phán Tình tức điên lên, tiểu tam đánh người? Có còn vương pháp hay không vậy: “Vậy cậu có đánh lại không? Có đánh cô ta phải lết về không?”
“Không có.” Cô gái kia nói câu nào cũng đều đúng. Cô mở cửa tiệm thời trang, nguồn hàng chẳng phải đều là nhờ vào gã đó sao? Cô dựa vào hắn, chẳng qua cũng chỉ là có lợi thì dùng thôi.
Cô không có cách nào phản bác. Mấy năm nay, mặc dù buôn bán vẫn thuận buồm xuôi gió nhưng rõ ràng cô cũng chỉ là một người mới trong làng thời trang. Tất cả chẳng phải đều là nhờ gã đó sao?
“Phán Tình, cậu nói xem, vì sao đàn ông đều đê tiện, không đáng tin như vậy?”
Tả Phán Tình ngây người, nghĩ đến ngày đó xuất viện đụng phải Chương Kiến Nguyên: “Ai mà biết. Có lẽ bản tính đàn ông đều đê tiện như vậy.”
“Phải không?” Trịnh Thất Muội thở dài: “Vậy Cố Học Văn thì sao? Anh ta có đê tiện hay không?”
“. . . . . .” Tả Phán Tình nghẹn lời, nghĩ đến Cố Học Văn vậy mà đã đi được hai ngày rồi. Cái tên kia sẽ không giống mấy tên đàn ông đê tiện đó, nói với cô đi làm nhiệm vụ nhưng thực tế là đưa tiểu tam đi chơi đó chứ?
“Đùa cậu thôi.” Trịnh Thất Muội nhún vai một cái: “Anh chàng nhà cậu, thoạt nhìn cũng không giống như là đang nuôi dưỡng tiểu tam.”
“Ai mà biết được.” Nhà bọn họ đúng là vốn có lịch sử về nuôi dưỡng tiểu tam mà. Ví dụ như Cố Học Võ.
Tả Phán Tình đứng vụt lên, nhìn Trịnh Thất Muội: “Nếu anh ta dám nuôi dưỡng tiểu tam, tớ sẽ lập tức ly hôn, sau đó bỏ đi với cậu.”
“Cậu đó.” Kéo cô ngồi xuống, Trịnh Thất Muội cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: “Tớ đói bụng rồi. Ở nhà cậu có gì ăn không?”
“Có. Cậu chờ một chút, tớ mang vào cho cậu.”
“Thôi. Tớ ra ngoài ăn.” Trịnh Thất Muội đã khá hơn nhiều: “Lúc nãy là tớ mệt quá, mấy ngày nay tớ không ngủ được chút nào.”
“Ôm một cái nào.” Tả Phán Tình vươn tay: “Thất Thất đáng thương. Lần sau gặp phải chuyện như thế này, cậu nhất định phải nói với tớ. Tớ sẽ dùng phật sơn vô ảnh cước đá bay hai đứa tiện nhân đó.”
“Cậu? Phật sơn vô ảnh cước?” Trịnh Thất Muội vui vẻ: “Cậu đừng có mà ở đó khoác lác. Đến lúc đó đừng có để người ta đá cậu bay mất dạng đó.”
“Cậu không tin tớ?” Tả Phán Tình đỡ cô đứng lên, vẻ mặt làm bộ dữ tợn: “Lần sau tớ sẽ cho cậu mở mang kiến thức.”
“Được. Tớ chờ cậu.”
Hai người ra khỏi phòng, Kiều Kiệt đang ngồi ở trên sô pha xem TV.
“Anh ta là ai vậy?” Vừa rồi cả người Trịnh Thất Muội đều mơ mơ hồ hồ, chỉ nhìn thấy có một người đàn ông đầu tóc như lông chim. Lúc này mới thấy rõ ràng, là một anh chàng dễ thương, chỉ là cái kiểu tóc kia thật sự làm cho người ta không dám khen tặng.
“Sao anh còn chưa đi?” Tả Phán Tình nhìn đồng hồ trên tường: “Kiều Kiệt, anh đã ăn hai bữa cơm xong rồi, sao vẫn còn ở đây chứ?”
Vừa rồi cô còn tưởng rằng anh ta đi rồi chứ.
“Tôi sợ bạn cô có việc gì đó. Ở lại không phải có thể hỗ trợ sao?”
“Không cần.” Tả Phán Tình chỉ vào cửa: “Cửa lớn ở đó, không tiễn.”
“Tả Phán Tình ——”
“Anh ta là ai vậy?” Trịnh Thất Muội lại hỏi một lần nữa.
“Kiều Kiệt.”
“Bệnh thần kinh.”
Tả Phán Tình cùng Kiều Kiệt đồng thời thốt lên, Kiều Kiệt lại vì lời Tả Phán Tình nói mà bực mình: “Em. Em nói cái gì?”
“Đừng để ý tới anh ta.” Tả Phán Tình kéo Trịnh Thất Muội ngồi xuống: “Cậu chờ một chút, tớ đi múc cháo cho cậu.”
Trừng mắt liếc nhìn Kiều Kiệt một cái: “Anh an phận chút đi, bằng không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”
Cháo đã được mang đến, Trịnh Thất Muội húp một ngụm: “Uhm, không tồi. Tay nghề nấu nướng của cậu có tiến bộ đó.”
“Không phải tớ làm đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Thời gian trước không phải thắt lưng tớ bị thương sao? Là cô giúp việc Cố Học Văn thuê đó.”
“Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu, ánh mắt đảo qua căn phòng: “Cũng được ha. Thoạt nhìn cậu cũng không đến nỗi tệ. Xem này khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào hơn rồi đó.”
“Thật không?” Tả Phán Tình sờ sờ mặt mình: “Hình như là có béo hơn chút, ngày nào dì Phương cũng sắc thuốc cho tớ uống hết á, không mập mới lạ.”
“Không phải mập, mà là khí sắc tốt hơn nhiều.” Trịnh Thất Muội buông thìa: “Xem ra đây là lý do mà phụ nữ muốn kết hôn ha. Nhìn cậu thì biết.”
“Gì hả.” Tả Phán Tình đỏ mặt: “Cậu cũng có thể kết hôn mà.”
Vừa nói ra, liền ý thức được mình nói sai: “Á xin lỗi, Thất Thất.”
“Không sao.” Đau lòng thì cũng đã bị tổn thương rồi, ở trên máy bay bị người ta nhìn cứ như người bị thần kinh. Cái cảm giác này thật sự đã rất tệ rồi.
Trịnh Thất Muội nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tả Phán Tình bèn lảng sang chuyện khác: “Ông xã nhà cậu là cảnh sát đúng không? Nhìn mức sống thế này chắc có lẽ sánh kịp tầng lớp thượng lưu rồi. Bây giờ làm cảnh sát đãi ngộ tốt vậy hả?”
“Tớ không biết.” Tả Phán Tình chưa bao giờ quan tâm đến việc Cố Học Văn có bao nhiêu tiền, tiền của anh từ đâu tới: “Mình chỉ biết anh ấy nói, anh ấy có thể nuôi tớ vô tư.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Xem ra, cậu cưới đúng một ông chồng tốt rồi.”
Cái tên Cố Học Văn đó, tuy rằng thoạt nhìn có chút âm trầm, nhưng người như thế lại có cảm giác an toàn. Tả Phán Tình thật có phúc.
“Đại tỷ à, vừa rồi cậu còn nói đàn ông thấp hèn không đáng tin cậy.” Sao nhanh như vậy đã lật lọng rồi?
“Đó là đàn ông khác. Đàn ông nhà cậu đáng tin.” Cưới cũng đã cưới rồi, còn nói được gì nữa chứ.
“Tôi cũng đáng tin này.” Kiều Kiệt ngồi ở phòng khách không phục: “Nếu em gả cho tôi, tôi cũng sẽ đáng tin như vậy, cũng sẽ nuôi em thật tốt.”
“Ai muốn anh nuôi hả?” Tả Phán Tình trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh nói đi sao anh còn ở đây hả? Anh có phiền không hả? Mời anh ra ngoài.”
“Tôi, tôi không có chỗ nào để đi, em không thể đuổi tôi đi.” Kiều Kiệt chơi xỏ.
“Ra cửa, rẽ trái, có một khách sạn. Đi đi.” Tả Phán Tình chỉ chỉ cửa: “Nếu anh còn không đi, tôi sẽ gọi điện cho Cố Học Văn, nói anh ở lỳ ở nhà chúng tôi không chịu đi.”
“Em ——” Kiều Kiệt buồn bực: “Tôi không đi, xem em làm gì được tôi?”
“Tôi thì không thể.” Tả Phán Tình lấy di động ra: “Nhưng cảnh sát thì có thể, tôi báo cảnh sát, nói anh tự ý xông vào nhà dân. Anh có đi hay không?”
“Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt thật sự buồn bực muốn chết, cái cô này sao lại ghét anh đến vậy chứ?
Trong lòng buồn bực. Anh ta đứng phắt lên lập tức bỏ đi, còn không quên đóng cửa lại cái rầm.
“Đúng là vô vị.”
Chẳng những vô vị, còn rất buồn cười.
“Bộ dạng không tồi. Cậu kiếm anh chàng đáng yêu này ở đâu vậy?” Trịnh Thất Muội giải quyết hết chỗ cháo, buông bát xuống nhìn Tả Phán Tình.
“Please. Vậy mà cũng dễ thương hả?” Tả Phán Tình gai ốc rơi đầy đất: “Ánh mắt cậu không có vấn đề gì chứ? Vậy mà cũng dễ thương?”
“Không dễ thương sao?” Ngũ quan thay đổi có cá tính, còn có một hương vị bướng bỉnh.
“Mỗi lần tớ nhìn thấy anh ta là lại nghĩ ngay đến cái đầu lông chim đó. Còn bộ dạng anh ta dài ngắn ra sao, tớ đâu có chú ý.”
“Phán Tình.” Trịnh Thất Muội cười sằng sặc: “Cậu đúng là quá quắt.”
Tuy rằng cô cũng cho rằng như thế.
“Thì đúng là vậy mà.” Tả Phán Tình kéo tay cô: “Mấy ngày nay cậu cứ ở chỗ tớ đi. Chờ cậu khỏe khoắn lành lặn hẳn mới có thể đi.”
“Không thành vấn đề. Nhưng mà Cố tiên sinh nhà cậu không có ý kiến ý cò gì sao?”
“Tớ đã nói là anh ấy không ở nhà mà. Cũng chả biết khi nào mới về nữa.” Tả Phán Tình nhún vai. Nói phải đi nửa tháng, bây giờ mới có hai ngày. Còn sớm chán.
“Well, well. Người nào đó khẩu khí thực ai oán nha.”
“Ai ai oán chứ?” Tả Phán Tình phủ nhận: “Anh ta không ở nhà, tớ càng vui vẻ, thoải mái, tự do.”
“Phải, phải, phải. Tả Phán Tình cậu là ai chứ, chỉ cần không có đàn ông là lại quay về với cuộc sống tuyệt vời.”
“Chứ cậu không thế à.” Tả Phán Tình kéo tay Trịnh Thất Muội qua: “Thất Thất. Đàn ông đều không phải thứ tốt. Cái loại đàn ông đê tiện này, cậu cứ quên đi cho lành. Giống như lúc trước cậu đã khuyên tớ vậy.”
“Yên tâm đi.” Vẻ mặt Trịnh Thất Muội cảm động: “Tớ không sao. Không phải tớ còn có cậu đấy thôi?”
“Đúng, cậu còn có tớ. Đàn ông ấy hả đi chết hết đi.”
Tả Phán Tình ôm Trịnh Thất Muội, trước kia cô bị Chương Kiến Nguyên phản bội cũng là Thất Thất an ủi cô, giờ đến phiên cô an ủi Thất Thất.
Trịnh Thất Muội tiếp tục ở lại nhà Tả Phán Tình. Ban ngày cô không có việc gì sẽ đến tiệm xem xét tình hình. Tả Phán Tình cũng đi theo giúp cô.
Thỉnh thoảng Trịnh Thất Muội không cần Tả Phán Tình giúp, thì cô ở nhà vẽ vời.
Qua vài ngày, vết thương trên người Trịnh Thất Muội về cơ bản đã lành lặn lại. Cũng không gì nghiêm trọng.
“Phán Tình, tớ đã khỏe lắm rồi, có thể về nhà rồi đó.”
Bộ dạng của cô mấy ngày hôm trước thực không dám để cho ba mẹ nhìn thấy. Bây giờ đều đã lành lặn rồi, phải về nhà thôi.
“Ở thêm vài ngày đi mà.” Tả Phán Tình lo lắng: “Ở đây có ăn có uống, còn có dì Phương nấu ăn ngon. Cậu đừng đi mà.”
“Không được.” Trịnh Thất Muội thở dài: “Tớ còn phải đi tìm nguồn hàng mới. Tớ muốn tiếp tục duy trì công việc kinh doanh ở tiệm. Tớ muốn cho gã đó biết, không có hắn, tớ cũng chẳng sao.”
“Đúng. Làm phụ nữ thì phải như vậy.”
Tả Phán Tình vỗ vỗ bả vai của cô: “Nghĩ như vậy là được rồi. Phụ nữ, bất cứ khi nào cũng không thể dựa vào đàn ông.”
Tiếng nói vừa dứt, Tả Phán Tình lại ngây dại.
Cô bây giờ đang ăn nhờ Cố Học Văn, ở nhờ Cố Học Văn, lại không có việc làm.
Chưa hết anh ấy còn kêu người đến chăm sóc cô? Vậy cô có được xem là đang dựa vào Cố Học Văn không nhỉ?
Suy nghĩ này khiến tâm trạng cô lập tức sa sút hẳn.
Hết chương 98